Đệ nhứt hồi – Phần 01

Ngạn yêm lãnh chiếu chỉ đi trấn Bồ Châu. Vợ chồng Lâm Vượng kết nghĩa sui gia cùng quan huyện mà gả nàng Ái Châu cho Kim Ngọc.


Ngạn Yêm viết:

Hương vầy đinh giáp, móc gội vườn xuân.

Tiên té lừa dặm liễu vui mừng,

Sĩ biêu ngựa đường hoa hớn hở.

Sanh gặp đời Tống Tộ, tôi biểu tự Ngạn Yêm,

Lên thang mây đã tạn cung thiềm,

Vỗ cõi sấm ngửa vưng chiếu phụng.

Như ta, nhà nước đã thấy tài hữu dụng,

Giả chăng như tôi là nhứt cá thơ sanh, lạm đăng khoa giáp.

Nay lịnh thiên tử, ngài cho ta tể bách lý tiên đạo vinh qui.

Mần ri ni là, non sông thêm rõ mặt phi thường.

Quân, áp hầu.

Trước về bái tạ gia đường, sau sẽ xuất ưng dân xã.

Vãn viết: Sau sẽ xuất ưng dân xã,

Cuộc dinh hườn, vẻ lạ non sông.

Nửa ngàn gặp hội vân long,

Ướm tay chế cẩm, suy lòng phang tiêng.

Hà Nam đoái đã tạn miền,

Đầy sân liễu múa, chói hiên huê cười.

Lâm Vượng viết:

Phú hộ trẻ với đời, Lâm Vượng khoe danh mỗ,

Như ta, nói cho phải … nhờ hơi kẻm nghiệp nên đồ sộ,

Còn, kết dải đồng bạn cũng hẳn hòi.

Mình không trai, nghĩ đã thiệt thòi,

Sanh những gái, á, càng thêm mệt nhọc.

Tố Châu là gái út, Ái Châu thiệt thứ hai.

Như con gái út tôi là, thiệt thà đức hạnh không sai.

Sau nó có, gặp gỡ lứa đôi mặt thích. Con đó chẳng nói làm chi,

Chớ như con gái lớn tôi là, dung mạo tài tình rất lịch,

Lại thêm, cầm kỳ thi hõa đều thông.

Ai ngờ là may, trai văn vật khéo xui gặp lứa.

Số là, có con ông thủ khoa tên nó là thằng chi chi đây …

Ờ ờ phải, tên nó là thằng Kim Ngọc.

Cái thằng làm sao mà, diện mạo phải trang tài tử,

Còn, tư dung nên đứng nho phong;

Lại có tiếng thần đồng, ai cũng nhường văn học nó hết thảy mà!

Đã biết tôi giàu thời mặt lòng, nhưng mà dễ làm sui với ổng đặng hay mình răng!

Nhờ giáo thọ mở lời mai ước, nên,

Mới cùng giải nguyên kết nghĩa thông gia;

Sang giàu đã xứng sui gia, tài sắc lại nên dâu rể.

Nay chỉ sai ông sui tôi ngồi Bồ Châu tri huyện.

Cho nên tôi, bữa diếp qua đưa phó lị lời giao sau sẽ thành thân.

Gẫm con đã nên thân, khen lão đà tốt phước, đi mụ.

Trương thị viết:

Ông nong nả tìm cho đặng ngọc,

Mụ phập phòng, sợ những uổng châu;

Ông sui đà khoa hoạn cài đầu, chàng rể ắt trăm anh nối gối.

Lâm Vượng viết:

Lời hôn cấu nay đà ràng buộc, vẻ nhơn duyên sau ắt rỡ ràng.

Như thằng Kim Ngọc, đừng nói sau nó đặng làm quan,

Nay mừng trước chúng kêu bằng cậu.

Thấy tịch thượng tưởng đành dạ mụ,

Vậy thời, việc gia trung phải tỏ với con;

Nghĩa thất gia hầu đã vuông tròn,

Còn, bề khuê khổn khá tua vẹn vẻ.

Lâm Ái Châu xướng viết:

Vạn ban kiều diệm vạn ban xuân,

Băng ngọc hồn vô bán điểm trần;

Thanh điểu cận lai, truyền hảo tín,

Hồng lâu ngâm vịnh uổng thương thần.

Hựu viết

Thiếp Ái Châu tót bực hồng quần,

Cha Lâm Vượng nên trang cự ti.

Như tôi là, kiều diệm Tây Thi khá ví,

Còn, thông minh Đạo huấn chi hơn;

Cho nên, ví trân châu báu lạ khôn nhường,

Cùng Kim Ngọc duyên lành mới gá,

Như cha chồng tôi, đỗ tĩnh thí ra chăn dân xã,

Còn chồng tôi, tiếng thần đồng đã nức hương lân,

Có phải, rõ ràng một mặt phu nhân, cao tót phô loài phàm nữ.

A hườn! đòi Môi ẩu đây,

Môi ẩu viết:

Mới lãnh lời tì nữ, vào đãi lịnh quới nương,

Đòi việc chi vốn mụ chưa tường, xin phân lại cho già đặng rõ.

Ái Châu viết:

Số là trẻ ở với tôi cũng năm bảy đứa,

Nhưng mà, xem nô tì mấy gã, chẳng vừa mắt một con;

Tôi muốn, tìm một đứa cho vẻn vang mày mặt,

Lại nhiều ít bút nghiên cho biết cách.

Đặng mà, khi xuất giá sửa đờn soạn sách,

Còn, lúc tại gia hắn vấn thuốc, pha trà;

Xin đó gắng công già, thời đây đền nghĩa trẻ.

Môi ẩu viết:

Cô đà dặn thế, tôi phải lần mò,

Xin cô chớ có lo, đến tôi thời phải đặng.


Mời coi tiếp

Viết một bình luận

error: Content is protected !!