Có thầy thuốc kia cho thuốc chết người ta. Chủ giận biểu đầy tớ đem ra đánh, thầy quì khóc lóc, chủ giận nói bằng không thì phải quan. Thầy sợ tội năn nỉ xin đem về chôn.
Chủ cho thầy đem về tẩn liệm xong rồi, nhà nghèo không tiền mướn, bắt hai đứa con và hai vợ chồng khiêng đi chôn.
Đương đi, thầy buồn mới ngâm rằng:
– Làm thuốc như vầy, nghĩ cũng bức.
Vợ trách chồng rằng:
– Vì mình làm thuốc, vợ con cực.
Thằng con nhỏ rằng:
– Thây nặng đau vai cất chẳng lên.
Thằng con lớn rằng:
– Sau đừng cho thuốc mấy người mập!