Đoạn nầy tới thứ ra đời;
Vân Tiên thuở ấy ở nơi chùa chiền.
Nửa đêm nằm thấy ông tiên;
Ðem cho chén thuốc mắt liền sáng ra.
Kể từ nhuốm bịnh đường xa;
Tháng ngày thấm (thắm) thoát kể đà sáu năm.(1670)
Tuổi cha rày đã năm lăm;
Chạnh lòng nhớ tới dầm dầm (dằm dằm) nhỏ sa.
Vân Tiên tính trở lại nhà;
Hán Minh đưa khỏi đôi ba dặm đường.
Tiên rằng: Ta lại hồi hương;
Ơn nhau sau gặp khoa trường sẽ hay.
Minh rằng: Tôi vốn chẳng may;
Ngày xưa mắc phải án đày trốn đi.
Dám đâu bày mặt ra thi;
Ðã đành hai chữ qui y chùa nầy.(1680)
Tiên rằng: Phước gặp khoa nầy;
Sao sao cũng tính sum vầy cùng nhau.
Mấy năm hẩm hút tương rau.
Khó nghèo nỡ phụ sang giàu đâu quên?
Lúc hư còn có lúc nên;
Khuyên ngươi chữ dạ cho bền thảo ngay.
Hán Minh trở lại am mây.
Vân Tiên về một tháng chầy tới nơi.
Lục ông nước mắt tuôn rơi;
Ai hay con sống trên đời thấy cha?(1690)
Xóm riềng cô bác gần xa;
Ðều mừng chạy tới chật nhà hỏi thăm.
Ông rằng: Kể đã mấy năm;
Con mang tật bịnh ăn nằm nơi nao?
Thưa rằng: Hoạn nạn xiết bao;
Mẹ tôi phần mộ nơi nào viếng an?
Ðặt bày lễ vật nghiêm trang;
Ðọc bài văn tế trước bàn minh sinh:
Suối vàng hồn mẹ có linh;
Chứng cho con trẻ lòng thành ngày nay.(1700)
Tưởng bề nguồn nước cội cây.
Công sâu ngàn trượng ngãi dày chín trăng.
Suy người nằm giá khóc măng;
Hai mươi bốn thảo chẳng bằng người xưa.
Vân Tiên nước mắt như mưa;
Tế rồi lại hỏi việc xưa ở nhà.
Ông rằng: Có nàng Nguyệt Nga.
Bạc tiền đem giúp cửa nhà đặng xuê.
Nhờ nàng nên mới ra bề;
Chẳng thì khó đói bỏ quê hư rồi.(1710)
Vân Tiên nghe nói hổi ôi;
Chạnh lòng nghĩ lại một hồi giây lâu.
Hỏi rằng: Nàng ấy ở đâu?
Đặng con đến đó đáp câu ân tình.
Lục ông thuật việc triều đình;
Ðầu đuôi chuyện vãn tỏ tình cùng Tiên!
Kiều công rày ở Tây Xuyên;
Cũng vì mắc nịnh biếm quyền đuổi ra.
Tiên rằng: Cám nghĩa Nguyệt Nga;
Tôi xin qua đó thăm cha nàng cùng.(1720)
Tây-Xuyên ngàn dặm thẳng xông;
Đến nơi ra mắt Kiều công khóc liền.
Nguyệt Nga rày ở Tây Phiên;
Biết sao cho đặng đoàn viên cùng chàng?
Mấy thu Hồ Vie65v (Việc) đôi phang;
Chẳng qua máy tạo én nhàn rẽ nhau.
Thấy chàng dạ lại thêm đau;
Đất trời bao nỡ chia bâu cho đành?
Hẹp hòi đặng chút nữ sanh;
Trông cho chồi quế trổ nhành mẫu đơn.(1730)
Nói rồi lụy nhỏ đòi cơn;
Cùng nhau một sự oán hờn nên gây:
Thôi con ở lại bên nầy;
Hôm mai thấy mặt cho khuây lòng già.
Vân Tiên từ ấy lân la;
Ôn nhuần kinh sử chờ khoa ứng kì.