Lão thầy pháp kia râu hoe hoe đỏ đỏ, cưới vợ về. Vợ nó mới chê:
– Râu gì đỏ hoa đỏ hoét xấu quá.
Thì nó kiếm chước nó giải cho xuôi cho rồi đi. Vậy nó nói:
– Húy! Mầy đừng có kinh: râu tài đó. Râu này có biết sợ ai?
Vợ nó không hiểu được ý làm sao mà làm vậy: làm thinh lừa cơ thử tài anh va, coi thử có thiệt hay không.
Cách ít bữa kế bịnh tới rước thầy đi chữa, mà nhà bịnh ở cuối truông ném qua bên kia. Chữa chuyên xong rồi, người ta đem bánh lớ xôi chè chuối mít, lại một cái đầu heo tạ thầy. Thì thầy lấy khăn cột xách đem về.
Vợ nghe chừng anh ta về tới, mới vác gậy ra, ngồi giữa truông núp trong bụi. Anh ta thấy xợt – xợt đi tới. Chị ta đập một cái sạt. Thầy thất kinh quăng gói chạy quày trở lại, không dám đi. Người vợ ra lượm lấy cái gói xách ngay về nhà, đóng cửa lại ngủ.
Một chặp, anh ta tỉnh hồn mới mò mới về thì hăm hở hối mở cửa cho mau. Bước vào, cái mặt cắt không đặng một chút máu; gài cửa lại lấy cây chống thêm. Vợ thấy vậy hỏi viẹc gì thất thanh đi vậy.
Thì chú chàng mới nói:
– Hú hồn! Tao tưởng chúng nó đã cắt cổ tao đi rồi! Một đảng ăn cướp cũng được hai ba trăm nó đón nó đánh giữa truông.”
– Có ở đâu nào?
– Ấy! là quả làm vậy chớ!
– Mà anh nói anh râu đỏ anh không biết sợ ai, sao mà sợ té đái ra vậy?
– Nó đông lắm mượn sợ, năm ba mươi chẳng nói gì; cái này đâu cũng được vài trăm, không sợ làm sao? Thôi tấn cửa lại cho chặt rồi ngủ.
Vợ nó đi nấu nước, đi pha cho chú nghỉ uống, lại có đem ra một nải chuối nữa. Nó nhìn đi nhìn lại nải chuối hoài: Mẻ! Chuối ở đâu mà giống chuối họ đưa mình!
Vợ nó nói:
– Phải ở đâu? Chuối sớm mai tôi đi chợ tôi mua? Khéo nhìn bá láp không!
Rồi đem dĩa xôi ra. Anh ta càng lấy làm lạ: Lạ nầy! xôi nầy của nhà bịnh đem đưa tao về đây mà.
Đem lần các món ra; anh ta hiểu không được, hỏi gắt vợ cho biết đồ ấy ở đâu mà có vậy. Thì vợ mới nói thiệt:
– Hồi chạng vạng tôi núp trong bụi, tôi nhát anh, anh ném gói anh chạy, tôi xách gói về chớ ai?
– Có lẽ nào? Ăn cướp nó rượt người ta chạy sảng hốt, mà mầy nói mầy nhát à?
– Thiệt, không tin, tôi đem cái đầu heo, lại cái khăn anh, mà gói cho mà coi.
Thầy thấy quả, chưng hửng mới nói:
– Phải hỏi tao biết là mầy, tao đập một cây chết đi còn gì.