Anh Trương Hoa là người đánh cờ tướng giỏi lắm, những người thế gian không ai đánh lại. Một ngày kia đánh cờ với một người kia, thì người kia phải túng nước ngồi mà nghĩ hoài, không biết đi nước nào mà gỡ cho khỏi thua. Anh Trương Hoa mới nói với người kia rằng:
– Cờ nầy có một mình ông tiên là ông Đế Thích, gỡ đặng mà thôi, chớ không ai gỡ đặng.
Nói rồi một chặp thì có một ông già ăn mày đến nhà Trương Hoa mà xin, thấy hai người đương ngồi mà đánh cờ, ông ấy bước lần đến mà coi, ổng thấy anh kia túng nước, ổng nói với Trương Hoa cho ổng đi thử một nước coi.
Anh Trương Hoa cười mà nói rằng:
– Cờ nầy có ông Đế Thích gỡ được cùng chăng, chớ ông làm gì được mà nói.
Ông già nói rằng:
– Xin anh hãy cho tôi đi thử một nước coi, như không đặng thì thôi.
Anh Trương Hoa bằng lòng mà cho ông ấy đi một nước cờ. Ông đi một nước thì gỡ đặng mà anh Trương Hoa lại phải thua.
Anh Trương Hoa tức mình, lấy làm lạ, mà nhìn ông già ấy hoài, rồi mời ông già ấy lên ngồi, anh ta mới bước xuống đất lạy ông già ấy mà nói rằng:
– Tôi chắc ông là ông Đế Thích, chẳng phải là người phàm.
Ông già ấy từ chối không chịu, nói mình là người bần nhơn.
Anh Trương Hoa không nghe cứ lạy ông ấy hoài, ông ấy phải chịu:
– Tôi là Đế Thích, tôi nghe anh nói đến tên tôi, nên tôi phải đến đây mà coi anh đánh cờ thể nào, thì thiệt anh cũng là người giỏi, tôi lấy làm bằng lòng lắm: nay có một sự, số anh đã gần ngày chết, mà chưa biết bữa nào, bây giờ tôi phải về trời. nay tôi dặn anh một điều, anh phải nói lại cho vợ anh biết, hễ đến khi anh chết rồi, thì phải thắp nhang lên mà vái tên tôi, thì tôi sẽ xuống mà cứu cho anh sống lại.
Đó rồi ông ấy đi mất. Anh Trương Hoa tin lời ổng nói là thiệt, mới dặn lại người vợ, hễ khi ảnh chết rồi phải làm như vậy. Người vợ cũng tin nhớ lời Trương Hoa dặn.
Cách một ít lâu thì anh Trương Hoa chết, người vợ than khóc mà lo sự chôn cất, quên lời ông Đế Thích dặn. Cách chừng một tháng, người vợ đi quét trong buồng, ngó thấy bàn cờ tướng mới nhớ sực lại lời ông Đế Thích dặn trong khi đánh cờ. Lật đật thắp nhang vái mà kêu tên ông Đế Thích. Được một chặp thì ông Đế Thích đến, ông hỏi sự tình thì người vợ nói:
– Chết đã được một tháng rồi, mà mắc lo chôn cất nên quên lời ông dặn, bây giờ tôi thấy bàn cờ thì nhớ sực lại mà vái ông, xin ông tính làm sao cho chồng tôi sống lại.
Ông Đế Thích rằng:
– Anh Trương Hoa chết đã lâu thì thịt nát xương tan rồi, làm sao nhập xác cho đặng?
Chị ta lạy ông Đế Thích hoài không cho ổng về, biểu ổng làm sao cho chồng sống lại.
Mà may ngày đó, lối xóm có anh bán thịt heo mới chết. Ông Đế Thích mới nói với vợ Trương Hoa rằng:
– Bây giờ phải nhập hồn cho thằng bán thịt, chị có bằng lòng chăng?
Chị ta nghe nói làm vậy không biết tính sao, cũng phải bằng lòng.
Đó rồi ổng làm phép đem hồn Trương Hoa nhập vào xác thằng bán thịt mà sống lại. Thì vợ con thằng bán thịt mừng rỡ lắm, mà thằng bán thịt không biết vợ con mình là ai, coi nhà cửa thì lạ hết, cứ nói nhà Trương Hoa hoài.
Vừa gặp vợ anh Trương Hoa đến, thì thằng bán thịt chạy đến ôm vợ Trương Hoa mà mừng rỡ. Vợ anh Trương Hoa đã nghe lời ông Đế Thích nói rồi, cũng mừng rỡ đem chồng mình về nhà. Vợ con thằng bán thịt chạy theo níu lại mà nói rằng:
– Người này là chồng tôi, mà sao chị dắt đi?
Vợ Trương Hoa lại nói rằng:
– Chồng của tôi, làm sao chị theo giành?
Rồi hai người đàn bà đánh lộn với nhau kiện đến quan.
Quan hỏi thằng bán thịt:
– Vợ con mầy là ai?
Thì nó nhè vợ Trương Hoa nó chỉ là vợ nó. Còn hỏi đờ bà kia là ai, thì nó nói vợ anh bán thịt cùng xóm với nó.
Quan lại hỏi cách làm heo buôn bán làm ao, thì nó không biết chi hết, mà biểu nó đánh cờ tướng thì nó đánh giỏi lắm.
Quan lấy làm khó xử vì hồn người nầy xác người kia. Quan lại hỏi vợ Trương Hoa:
– Trong khi chồng mầy còn sống có làm điều gì nhơn đức lớn không?
Vợ Trương Hoa nói rằng:
– Chồng tôi không có làm nhơn đức gì, có một sự đang đánh cờ tướng thì có ông Đế Thích xuống, thương yêu chồng tôi lắm. Ông mới dặn khi chồng tôi chết thì kêu ổng, ổng cứu giúp cho, rủi thì tôi quên đi. Đến một tháng tôi mới kêu ổng, ổng đến thì chồng tôi chết đã nát thịt rồi. Khi ấy vừa có anh bán thịt nầy mới chết, nên ổng đem hồn chồng tôi mà nhập với xác anh bán thịt nầy.
Ông quan đòi thằng bán thịt ra một nơi riêng kia mà hỏi có biết ông Đế Thích không, thì nó nói y như lời vợ Trương Hoa nói, nên quan cho nó về nhà Trương Hoa.