Hồ Thành với Phùng An đồng ở một làng mà có điều thù khích nhau. Cha con Hồ Thành ngang tàng, Phùng An cũng lòn cúi chơi bời, mà Hồ Thành cũng không lấy làm ưa.
Một bữa đồng ngồi uống rượu say, Hồ Thành khoe tài, nói lớn lối rằng chẳng sợ chi nghèo, muốn làm giàu nhỏ cũng chẳng khó gì. Phùng An thấy Thành nghèo mà nói đổng thì cười.
Thành làm mặt giận nói rằng: “Thiệt bữa nọ đi chơi may gặp một lão lái buôn giàu chở hàng hóa đầy xe, tôi giết quách lão đi, tôi bỏ thây lão dưới giếng loạn, tôi có sợ ai mà phòng giấu giếm.”
Phùng An cũng cười. Thuở ấy em rể Hồ Thành là Trịnh Luân có gởi cho Hồ Thành hai ba trăm bạc, Hồ Thành thấy Phùng An cười liền lấy ra cho Phùng An coi. Phùng An thấy vậy mới tin. Mãn tiệc rượu rồi, Phùng An về nhà lén đi cáo với ông huyện, quan huyện cho bắt Hồ Thành tới cũng khai thiệt; hỏi Trịnh Luân có gởi bạc, Trịnh Luân cũng chịu có; sai lệ đi tới giếng loạn lập thế dòng một người xuống coi quả có một cái thây không đầu.
Hồ Thành thất kinh không đàng chối cãi, cứ kêu oan ức mà thôi. Quan huyện dạy đánh vả cùng nói rằng: “Việc có bằng cớ rõ ràng mà còn kêu oan làm sao”. Liền dạy xiềng rùn Hồ Thành bỏ vào ngục tối, nhứt diện hiểu thị cho các làng ai có bà con bị giết thì tới mà thưa.
Cách một ngày có một người đờn bà tới quì đơn nói là vợ người bị giết, chồng nó đi vay của tên Giáp ba trăm đồng bạc mà đi buôn bán, Hồ Thành chận đàng mà giết đi. Quan huyện rằng: “Người chết dưới giếng, e không phải là chồng mi.”
Đờn bà ấy nói quả quyết là chồng nó. Quan huyện bèn dạy đem thây lên, đờn bà ấy coi quả là chồng mà không dám lại gần, đứng xa xa mà khóc. Quan huyện dạy rằng: “Nay đã bắt đặng đứa hung phạm, đã kiếm đặng thây; ngặt còn thiếu một cái đầu, mi phải về đã, ngày nào kiếm đặng cái đầu sẽ đòi tới mà phân xử.”
Rồi đó quan huyện cho đòi Hồ Thành, dạy nội ngày mai phải đem cái đầu ra, bằng không thì xiềng rùn lại nữa. Lệ dẫn Hồ Thành đi, tối ngày dẫn về hỏi thì Hồ Thành cứ việc kêu khóc mà thôi. Quan huyện dạy mài gươm đem Hồ Thành đi chém, rồi biểu dẫn trở lại mà nói rằng: “Có khi đêm hôm mầy lật đật vác thây đi mà rớt đầu lại chỗ nào phải nhớ mà tìm cho ra.”
Hồ Thành khóc xin hưỡn cho nó kiếm. Quan huyện hỏi người đờn bà có mấy đứa con? Người đờn bà thưa rằng không. Hỏi chồng nó có bà con đâu chăng? Nó thưa rằng có một người chú họ. Quan huyện than thở nói: “Còn nhỏ tuổi mà góa chồng, linh đinh như vậy thì biết làm sao!”
Người đờn bà khóc xin quan huyện đam lòng thương xót.
Quan huyện nói tội giết người thì đã đành rồi, chỉ đợi cái đầu thì án mới tiêu; hễ tiêu án thì lo lập đời khác không can gì. Nhưng vậy con còn nhỏ tuổi chớ ra vào chốn công môn làm chi.
Người đờn bà nghe nói khóc lạy tạ ơn mà lui ra. Quan huyện liền tống trát bắt làng phải đi kiếm cái đầu. Qua bữa sau có người đồng thôn tên là Vương Ngũ báo rằng đã được cái đầu. Ngiệm phải đầu, cho tên ấy lãnh thưởng xong xui rồi, quan huyện cho đòi người chú họ tới mà dạy rằng: “Nay án lớn đã thành, mà cháu nhà ngươi thì không con, người vợ cũng còn nhỏ, không biết làm chi mà ăn, thôi thì cho nó cải giá cho sớm, sau nầy cũng không còn việc gì nữa; như quan trên có bẻ bác, một mình nhà ngươi tới đối chất cũng đủ.”
Người chú dùng dằng không chịu, quan huyện quở, mới lãnh giấy mà về. Người đờn bà hay đặng liền đi tạ ơn, quan huyện phủ ủy ân cần, lại dặn như có ai muốn cưới thì tới thưa cho mình biết. Người đờn bà lui ra một chặp, liền có người đầu đơn xin cưới nó làm vợ. Hỏi ra thì là Vương Ngũ là người báo chỉ cái đầu người bị giết.
Quan huyện cho đòi người đờn bà trở lại mà hỏi rằng: “Đứa giết chồng mi là ai, mi có biết chăng?”
Đờn bà thưa là Hồ Thành. Quan huyện nói không phải, đứa giết chồng mi quả là mi với Vương Ngũ; “Tao biết đã lâu, song có ý làm chậm chậm là sợ e còn có chỗ oan; vậy chớ thây chưa đem lên khỏi giếng, cớ sao mà biết chắc là chồng mi, có phải là mi biết trước chăng? Vả lại chồng mi chết còn bận áo vải rách, mấy trăm đồng bạc ở đâu cho có.”
Quan huyện lại nói với Vương Ngũ rằng đầu để chỗ nào, sao một mình mi biết rõ ràng dường ấy: “Mi làm gấp như vậy, có phải là có ý lấy nhau cho mau chăng?”
Hai đứa thất kinh mặt không còn chút máu, cứng họng nói không đặng một lời. Quan huyện dạy tấn cả đôi đều chịu tội.
Số là Vương Ngũ với đờn bà ấy tư thông với nhau đã lâu, lập mưu mà giết người chồng, lại gặp nhằm lúc Hồ Thành nói chơi. Quan huyện tha Hồ Thành; còn Phùng An thì làm tội vu cáo, đánh đòn, đồ ba năm.
Án thành, không có một người phải oan hình.