Nhơn kể chuyện ma xen chuyện Tiếu lâm, tôi xin kể nốt chuyện sau đây vốn là bài cắt trong báo Miền Nam ngày 29-05-1964, dưới ngòi bút của ông Bạch Ngọc và tiện đây tôi xin có lời cám ơn tác giả, vì không rõ địa chỉ nên không thể biên thơ hoặc xin phép tận nhà (Vương Hồng Sển).
Bạn Tôn Ngô, hiện là một công chức cấp cao tại sở Ngoại Kiều, có kể cho tôi nghe một chuyện ma hiện hình mà anh đã mục kích như dưới đây ở hai mươi năm về trước.
Đêm hôm ấy tôi có việc phải đi thăm một người bà con đau nặng ở vùng Chợ Thiết (Chợ Lớn). Lúc đi trời không mưa, lúc trở về dọc đường thì trời đổ mưa xuống như trút nước. Tôi phải chạy núp vào gốc cây da sát vách tường rào của bịnh viện Chợ Rẫy.
Lúc ấy trời khuya không có một bóng người qua lại. Chỉ thỉnh thoảng môt chiếc xe hơi chạy vút qua rồi mất hút. Chỉ còn lại con đường rợp bóng lá, mờ mờ dưới những ánh đèn đường vàng vọt qua mưa rơi …
Độ nửa giờ sau, mưa dứt hột, tôi lách mình ra chỗ núp định đi dài theo đường chờ xe đi qua, đón đi về nhà ở Đất Hộ.
Đang đi, tôi vụt có cảm giác như sắp có ai sẽ đi ngược về phía tôi. Tôi vội đưa tay gạt những hột mưa còn bám đầu mắt cho dễ nhìn. Quả thật đúng vậy, không hiểu tự bao giờ có hai người xuất hiện và sắp đến gần tôi. Họ vận toàn trắng, có lẽ đây là hai kẻ mặc tang phục. Tôi ức đoán có lẽ hai kẻ có thân nhơn chết tại nhà thương Chợ Rẫy, họ đi chôn xác vừa về. Vì lúc ấy, họ đang đi qua khỏi cửa nhà xác độ vài chục thước. Tôi cũng yên trí bước đều …
Hai bóng trắng vừa vượt qua tôi. Lúc ấy tôi chợt muốn hút thuốc cho đỡ lạnh, nhưng tôi không quẹt đem theo. Tôi lật đật quay lại định hỏi hai bóng trắng vừa đi qua, để hỏi lửa. Nhưng bỗng nhiên tôi thấy lạnh xương sống vì quay lại thì tuyệt nhiên sau lưng tôi không có một bóng người nào nữa. Mặc dù cái xoay lưng của tôi không đầy một phút.
Tôi đứng phân vân, tim bấn loạn muốn vụt bỏ chạy, thì từ đằng xa, thấp thoáng hai bóng trắng ban nãy chợt hiện ra và bước mau trở về phía tôi. Tuy điếng hồn, tôi cũng cố đứng chờ họ đến. Nhưng rồi cả hai người ấy như hai cái bóng bằng mây khói, tan biến dần dần trước mắt tôi, không còn thấy nữa.
Đường khuya lạnh ướt và rùng rợn như nghĩa địa hoang vu. Tôi vụt bỏ chạy bất kể về hướng đường trước mắt, nơi ấy tôi thoáng thấy có ánh đèn đường hiện ra mở cho tôi một lối thoát.
Lời bàn Vương Hồng Sển
Tôi chép đến đây, chuyện ma đang giòn, nhơn còn hai chuyện sốt dẻo, tôi xin kể luôn đang khi ngon miệng vì biết mai nầy có còn sống để in tập khác tiếp theo tập nầy nữa không. Và mặc dù tôi đã hứa kể hết tập Đối cổ kỳ quan của ông Đặng Lễ Nghi là bắt qua kể chuyện Tiếu lâm tân thời.
Tiếp theo là hai chuyện lựa rút trong bộ “truyện đời xưa” của ông Đinh Thái Sơn, in lần ba tại Sài Gòn, nhà in Phát Toán, năm 1908: Hồn Trương Hoa – Ma hàng thịt và Chuyện Thủ Huồn.