Đoạn nầy đến thứ Nguyệt Nga;
Hà Khê phủ ấy theo cha học hành.
Kiều công lên chức Thái khanh;
Chỉ sai ra quận Ðông thành chăn dân.
Ra tờ khắp hết xa gần;
Hỏi thăm họ Lục tìm lần đến nơi. (1270)
Khiến quân đem bức thơ mời;
Lục ông vưng lịnh tới nơi dinh tiền.
Kiều công hỏi Lục Vân Tiên;
Lục ông thấy hỏi bỗng (bỗn) liền khóc than.
Thưa rằng: Nghe tiếng đồn vang;
Con tôi nhuốm bịnh giữa đàng bỏ thây;
Biệt tin từ ấy nhẫn (nhẩn) nay;
Phút nghe ngài nói châu mày lại thương!
Kiều công trong dạ bàng hoàng;
Trở vào nói lại cùng nàng Nguyệt Nga.(1280)
Lục ông nói lại cùng cha:
Duyên con rày đã trôi hoa dạt bèo.
Riêng than chút phận tơ điều;
Hàn giang chưa gặp Ô kiều lại rơi.
Nàng rằng: Đã thiệt như lời;
Xin cha sai kẻ mời người vào trong.
Nguyệt Nga đứng dựa bên phòng;
Tay ôm bức tượng khóc ròng như mưa.
Công rằng: Nào bức tượng xưa;
Nguyệt Nga con khá đem đưa người nhìn.(1290)
Lục ông một buổi ngồi nhìn;
Tay chơn vóc dạng (giạc) đều in con mình.
Chuyện trò sau trước phân minh;
Lục ông khi ấy sự tình mới hay:
Thương con phận bạc lắm thay!
Nguyền xưa còn đó con rày đi đâu?
Kiều công chi xiết nỗi sầu;
Lục ông thấy vậy thêm đau gan vàng.
Kiếm lời khuyên giải với nàng;
Giải cơn phiền não kẻo mang lấy sầu.(1300)
Người đời như bóng phù du;
Sớm còn tối mất công phu lỡ làng!
Cũng chưa đồng tịch đồng sàng;
Cũng chưa nên nghĩa tào khang đâu mà.
Cũng như cửa sổ ngựa qua;
Nghĩa nào mà ủ mặt hoa cho phiền?
Nàng rằng: Trước đã trọn nguyền;
Dẫu thay mái tóc phải nhìn mối tơ.
Công rằng: Chút nặng tình xưa;
Bèn đem tiền bạc tạ đưa cho người.(1310)
Lục ông cáo tạ xin lui;
Tôi đâu dám chịu của người làm chi?
Ngờ là còn trẻ mất đi;
Hay đâu cốt cách còn ghi tượng nầy.
Bây giờ còn lại thấy đây!
Tấm lòng thương nhớ dễ khuây đặng nào?
Ngửa than đất rộng trời cao;
Tre còn măng mất lẽ nào cho cân;
Lục ông từ tạ lui chân;
Kiều công sai kẻ gia thần đưa sang.(1320)
Nguyệt Nga nhuốm bịnh thở than;
Năm canh (kanh) lụy ngọc xốn xang lòng vàng.
Nhớ khi thề thốt giữa đàng;
Chưa nguôi nỗi thảm lại mang lấy sầu.
Công đà chờ được bấy lâu;
Thà không cho gặp buổi đầu thời thôi.
Biết nhau chưa đặng mấy hồi;
Kẻ còn người mất trời ôi hỡi trời!
Thuở xưa giữ dạ ghi lời;
Thương người quân tử biết đời nào phai?(1330)
Tiếc thay một dự anh tài;
Việc văn việc võ nào ai dám bì:
Thương vì đèn sánh lòng ghi;
Uổng (uỗng) công nào thấy tiếng gì là đâu!
Thương vì hai tám trên đầu:
Người đời như bóng phù du lỡ làng.
Thương vì chưa đặng hiển vang;
Nước trôi sự nghiệp huê tàn công danh.
Thương vì đôi lứa chưa thành;
Vùa hương bát nước ai dành ngày sau?(1340)
Năm canh (kanh) chẳng ngớt hột châu;
Mặt nhìn bức tượng ruột đau như dần.
Dương gian nay chẳng đặng gần;
Âm cung biết có thành thân chăng là?
Kiều công thức dậy bước ra;
Nghe con than khóc xót xa lòng vàng.
Khuyên rằng: Con chớ cưu mang;
Gẫm trong còn mất là đàng xưa nay.
Đờn cầm ai khéo dứt dây;
Chẳng qua con tạo đổi xây không thường. (1350)
Nàng rằng: Không xiết nỗi thương!
Khi không gẫy gánh giữa đường không hay.
Nay đà loan phụng lẻ bầy;
Nệm nghiêng, gối chích phận này đã cam.
Trăm năm thề chẳng lòng phàm;
Sông Ngân đưa bạn, cầu Lam rước người.
Thân con còn đứng giữa trời;
Xin thờ bức tượng trọn đời thời thôi.
Kiều công trong dạ chẳng vui:
Con đà giữ tiết một đời hay sao?(1360)