Trò đùa

Hắn phóng xe như điên trên đường, liếc mắt nhìn đồng hồ.

Bảy giờ mười hai phút tối.

Vậy là đã muộn hơn một tiếng rồi. Lê ghét nhất là những ai đến muộn giờ. Lê là bạn gái hắn. Hắn hẹn với Lê sáu giờ dẽ đến. Đúng ra hắn cũng không định đến muộn, lúc hắn ra khỏi nhà mới có bốn giờ kém. Hắn đã đi chơi. Hắn định chỉ làm một phát khoảng một tiếng thôi, không ngờ cô ả lấy đắt quá, hắn ức chế chơi đến cùng cho đỡ phí, ba lần, mỗi lần một tiếng. Cô em cave chỉ hăng hái say sưa phục vụ trong một tiếng đầu tiên, còn hai tiếng sau thì hắn phải nghe cô ả vừa khóc vừa la oai oái, cô ả phát khiếp lên vì hắn. Tuy nhiên hắn cảm thấy cũng chưa được thỏa mãn lắm, hắn luôn nghĩ chắc Lê phải tuyệt hơn rất nhiều. Những điều ấy hẳn vẫn còn là một ước mơ xa vời, vì Lê là một thiên thần trong sáng dễ thương, thậm chí cô bé còn chưa dám hôn hắn, hay đúng hơn là để cho hắn hôn.

Lê đẹp. Khi lần đầu hắn gặp Lê, ấn tượng đầu tiên và mạnh mẽ nhất của hắn về Lê rất đơn giản: hắn chưa bao giờ gặp ai đẹp như Lê.

Một đôi mắt tinh nghịch, cuốn hút đến chết người. Một khuôn mặt tròn trĩnh dễ thương, đôi gò má đầy đặn quyến rũ. Một đôi môi mật ong ngọt ngào gợi cảm. Còn thân hình của Lê, hắn không thể tin được rằng nhìn thấy thân hình của Lê mà đàn ông trên thiên hạ vẫn chưa đi tù hết. Lê là một tuyệt phẩm hoàn hảo nhất của tạo hóa, hấp dẫn đầy ma lực, không thể cưỡng lại. Hắn bằng tuổi Lê, nhưng Lê vẫn gọi hắn là anh. Lê luôn giận hắn rất dai nếu hắn đến muộn, giờ hắn đang phải nghĩ xem mình nên nói gì với Lê. Hắn cũng hơi cảm thấy có lỗi. Không sao, hắn tự bào chữa, con gái cũng nên thỉnh thoảng bị bỏ bom một lần.

Hắn đỗ xe, nhảy xuống. Đưa tay lên chuông cửa, hắn rụt rè ấn.

Bảy giờ hai mươi lăm phút.

Sao không có ai ra nhỉ? Hắn ấn chuông lần nữa, rồi áp tai vào cánh cửa, lắng nghe. Nhà Lê nằm trên ngõ chợ, khá đơn giản, chỉ một cánh cửa gỗ đặc mỏng phân cách giữa khoảng sân hẹp và phòng khách, ngoài khoảng sân là cánh cổng không khóa bao giờ. Chỉ cần áp tai vào cánh cửa gỗ là nghe được hết.

Gì thế này? Hắn nghe thấy một tiếng kêu đau đớn phát ra. Hắn nhận ra giọng nói mềm mượt, thanh ngân, trong trẻo ấy. Lệ bị sao rồi? Tiếng kêu vừa rồi cho hắn biết rõ ràng là Lê đang bị đau. Làm gì bây giờ? Hắn cuống lên, xoay nắm cửa. Tất nhiên là cửa khóa. Hắn hơi lùi lại một chút, co chân đạp mạnh. Đến lần đạp thứ ba, cánh cửa bật ra.

Khi hắn nhìn vào phòng, hắn đã bị shock.

Lê …

Lê đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cao, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn, đôi môi run run và hai gò má đẫm nước mắt. Người Lê gập hẳn xuống, màu đỏ sẫm đang loang dần trên chiếc áo phông trắng.

Máu! Đó là máu, và máu vẫn đang rỉ ra từ nơi con dao trên bụng Lê, khi Lê ấn mạnh thêm hai tay vào con dao ấy. Lê đã tự đâm con dao đến lút cán vào bụng mình.

Tự sát!

Hắn đứng như trời trồng, đôi chân hắn tê dại, hắn không hiểu sao mình không thể cử động được. Hắn cứ đứng đó, bất động, mắt trợn ngược lên nhìn Lê.

Đôi gò má Lê vẫn đẫm nước mắt, và Lê nói, tiếng nói nức nở của một cô gái đang khóc.

”Anh đã quên em … Anh đã đến muộn … Em đã chỉ hẹn một mình anh, chỉ em và anh, em đã nghĩ hôm nay sẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của em … Vậy mà anh đã quên … Em yêu anh, nhưng em không thể chịu nổi nếu như anh quên em … Vĩnh biệt!”

Mắt hắn hoa lên khủng khiếp. Hắn hoảng sợ. Hắn lúng túng không biết phải làm gì. Hắn đứng đó, nhìn cơ thể Lê đổ sang một bên, gục xuống chiếc bàn cạnh đó. Lê đã tự sát!

Mình phải làm gì đây, hắn nghĩ. Không, không được. Có lẽ Lê đã chết. Lê đã tự sát! Không, không thể như thế được!

Hắn hóa điên. Hắn sập cửa lại, bổ nhào ra xe, nhảy lên và rồ ga phóng đi. Hắn vặn ga hết cỡ, lao đi trên đường. Mắt hắn vẫn hoa lên, không nhìn rõ bất cứ thứ gì trên đường. Gió tạt vào mặt hắn khô rát. Hắn bỏ chạy, đúng, hắn đang bỏ chạy một cái gì đó mà hắn cũng không biết là cái gì, có lẽ hắn đang bỏ chạy khỏi nỗi sợ hãi của chính mình.

Hắn vụt qua một ngã tư trong lúc đang đèn đỏ, một người đàn ông tầm gần năm chục tuổi suýt đâm vào hắn, hét to lên: ”Mù à? Đi kiểu gì thế thằng chó kia?”

Nghĩ thế nào, hắn cua xe lại, phanh ngay cạnh người đàn ông đó. Hắn vẫn đang đứng gần ngã tư, nhảy khỏi xe, vứt cho nó ngã tự do trên đường. Hắn co nắm tay lại, rồi lấy hết sức tọng vào mặt người đàn ông đó một quả đấm. Ông ta ngã ngay, chiếc xe Dream đổ theo đè lên một chân. Hắn dựng xe lên, lại tiếp tục lao đi.

Bảy giờ bốn mươi ba phút.

Hắn lách cách mở khóa, rồi đập mạnh hai tay vào cánh cổng nhà. Bố mẹ hắn đi nghỉ mát cả, chỉ còn mình hắn. Hắn vừa chuệnh choạng, vừa cuống cuồng bước vào nhà, để rồi vấp ngã ngay từ bước chân thứ hai.

Đầu hắn đang điên lên, hắn tuyệt vọng khi cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hắn vẫn nằm bò trên mặt đất, những kỉ niệm với Lê tràn về trong đầu hắn. Đôi mắt bồ câu sáng trong đến lạ kì, nụ cười dễ thương bừng sáng rực rỡ hơn mặt trời, tưới những tia nắng lên khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Hắn hớ cái lần Lê mỉm cười ngượng nghịu khi hắ thử cầm tay Lê, và Lê đã rụt rè để hắn cầm. Cũng nụ cười mĩm bẽn lẽn ấy đã cho phép hắn lần đầu tiên đặt môi lên gò má dễ thương của Lê.

Ôi chao, những kỷ niệm!

Rồi những hình ảnh ấy tan biến trong đầu hắn, hắn thấy trước mắt hắn đang hiện ra cảnh khuôn mặt Lê đầy đau đớn, hai tay ấn mạnh con dao vào bụng mình, máu chảy đẫm áo, nhưng có lẽ không chảy nhiều bằng nước mắt …

Hắn gồng người đập mạnh đầu mình xuống đất. Hắn không biết hắn đã đập đến chảy máu ra rồi. Hắn choáng váng, đầu óc mụ mị nhưng hình ảnh khủng khiếp của Lê lúc nãy vẫn hiện ra rất rõ. Trong vô thức, hắn đứng dậy, từ từ hành động.

”Hự …”

Một tiếng rên khẽ, người con trai lấy hai ôm bụng, khuôn mặt xám đi, nhăn nhúm vì đau đớn. Từ bụng anh, máu đỏ đang tứa ra đẫm áo. Bao nhiêu khuôn mặt trong phòng căng ra, những đôi mắt trợn tròn lên, những khuôn miệng há hốc. Một giây, hai giây, ba giây, rồi mười giây trôi qua, các khuông miệng khép dần lại, da mặt trùng xuống và đôi mắt thả lỏng.

***

Tại nhà Lê.

”Khiếp, chúng mày làm mẹ sợ muốn chết!”

Lê đứng dậy, rút con dao ra từ bụng mình rồi ngước lên cười với Thành – người anh họ thân nhất của Lê vừa từ Mỹ về nước nghỉ hè.

Thành học trường sân khấu điện ảnh của Mỹ. Hai anh em hợp và thân nhau lắm, Thành bảo Lê cũng có khiếu điện ảnh. Con dao kia là anh ta mua tặng Lê, lưỡ dao thụt vào trong khi đâm và máu giả tứa ra từ ống dẫn.

”Em làm bẩn hết áo anh mới mua rồi, thứ này khó giặt lắm đấy!”

”Thế thì diễn mới thật chứ!”

Lê cười, và cả căn nhà rộn lên tiếng cười.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!