Nằm trong chùm thơ: Hà Tiên thập cảnh khúc vịnh
Bản chữ Nho và phiên âm
Đông Hồ dịch nghĩa
Cây cỏ rậm rợp tự vượt lên cao chót vót.
Núi chồng chất, như tấm bình phong mở ra một màu tím xanh, mềm mại.
Mây đùn vây quanh một màu sáng sủa rực rỡ, thế núi gần gặn rõ ràng.
Mưa tàn rồi còn rớt lại, ghép thêm vẻ xinh đẹp kiều lệ, làm cho cảnh sắc thêm phong phú, thêm rườm rà.
Già lâu như tuổi trời đất chung đúc nên khí linh tú trường cửu.
Phồn thịnh góp với mây khói nắng ráng, hi vọng xa xôi.
Đâu dám bảo rằng phong cảnh Hà Tiên có gì lạ lùng khác thường.
Nhưng mà chỉ một màu lam êm ái tĩnh mịch thôi cũng đủ.
Đông Hồ dịch thơ
Cây xanh ngăn ngắt vút cao cao,
Ngọn dựng bình giăng đẹp mĩ miều.
Mây sáng vây quanh hình núi rõ,
Mưa tàn thêm nổi bóng non theo.
Đất trời bền vững nền linh tú,
Mây khói vời xa nỗi ước ao.
Danh thắng Hà Tiên đâu dám bảo,
Cây ngàn mơn mởn biếc xanh gieo.
Bài vịnh họa thơ Nôm
Sau Thành, dựng núi Bình San,
Cao kỳ một khóm, an nhàn bốn dân.
Đúc tinh thần, ngọc lành cảnh tốt,
Cao thấp đều trọn một thức xanh.
Thợ trời sao khéo tạo hình,
Đá giặng lưng hạm cây đoanh khúc rồng.
Lược đông phong, chải đầu điệp thúy,
Lúc mưa xuân rơi phỉ muôn cành.
Bờn rờn trúc lục thông xanh,
Chồi xuân non bện, lá quỳnh phơi gie.(10)
Ong với ve om sòm cụm liễu,
Bướm dập dìu lẽo đẽo chòm hoa.
Mây liền ba khóm một tòa,
Dưới trên bích mát gần xa xanh giè.
Cách bên khe, tiếng ngư ra rả,
Gõ be thuyền, ca vã đòi cung.
Dưới rừng, mấy trẻ mục đồng,
Lưng trâu thổi địch, gió lồng theo khe.
Tiều đi về dùng dằng chẳng dứt,
Cày lân la trưa mặt còn chơi.(20)
Từng kia mây bức xanh tươi,
Đòi thanh đòi nhã, một nơi một nhàn.
Nghĩ thế gian, một bầu phong cảnh,
Sao chi bằng hết chạnh nỗi riêng.
Từng bừng thú dạn chim quen,
Băng xăng tính nước, đeo phiền lòng mây.
Phỉ thay là người này cảnh ấy,
Toại ba sinh như thấy Kỳ viên.
Thích tình vui thú thiên nhiên,
Nương theo tiền vận hổ nhìn phương nao.(30)
Thơ rằng:
Một bước càng thêm một thú yêu,
Lằn cây vết đá vẽ hay thêu.
Mây tùng khói liễu, chồng rồi chập,
Đàn suối ca chim, thấp lại cao.
Luật ngọc Trâu ông chăng phải trổi,
Ngòi sương Ma Cật đã thua nhiều.
Đến đây mới biết lâm tuyền quí,
Chẳng trách Sào Do lánh Đế Nghiêu.
(Bản dịch của Thi sĩ Đông Hồ)