Rồi đến lượt Reiko bắt chước những bệnh nhân tâm thần. Cũng rất buồn cười. Hơn mười một giờ thì trông Naoko có vẻ buồn ngủ, Reiko liền kéo cái sô-pha ra thành giường và đưa cho tôi chăn ga gối nệm.
“Nếu cậu thấy muốn hiếp ai lúc nửa đêm thì chớ có nhầm người nhé,” chị nói. “Cái thân thể không có nếp nhăn ở giường bên trái là của Naoko.”
“Nói dối! Giường của em bên phải,” Naoko nói.
Reiko nói thêm, “Mà này, tôi đã thu xếp để cả hai chúng tôi nghỉ mấy việc chiều mai. Sao ba chúng mình không làm một cuộc picnic với nhau nhỉ? Tôi biết có một chỗ rất hay ở gần đây.”
“Ý tưởng hay đấy,” tôi nói.
Hai người đàn bà thay nhau đánh răng rồi rút lui vào phòng ngủ. Tôi rót cho mình một ít rượu nữa rồi nằm dài trên chiếc giường sô-pha, điểm lại những sự kiện trong ngày từ sáng đến đêm. Một ngày đằng đẵng đến ghê người. Gian phòng tiếp tục trắng lên dưới ánh trăng. Ngoài vài tiếng giường cựa cọt kẹt rất nhẹ, không có một tìếng động nào trong phòng nơi Naoko và Reiko đang nằm ngủ. Những hình thù sơ giản bé tí xíu hình như đang trôi nổi trong bóng tối khi tôi nhắm mắt lại, và trong tai tôi vẫn còn vương vấn tiếng ghi-ta của Reiko, nhưng cả hai cái đó chẳng mấy chốc đều qua đi. Giấc ngủ tới và nhúng tôi vào một khối bùn ấm áp. Tôi mơ thấy nhưng cây liễu. Cả hai bên của một con đường núi đều toàn những liễu. Nhiều liễu không thể tưởng tượng được. Một cơn gió khá mạnh đang thổi, nhưng những cành liễu vẫn im phăng phắc. Sao lại thế được? Tôi thắc mắc, nhưng rồi thấy cành cây nào cũng đày những con chim nhỏ đang bậu chắc ở đó. Sức nặng của chúng giữ cho cành không lay động trong gió. Tôi vớ lấy một cái gậy và đập mạnh vào một cành ở gần mình, hy vọng chim sẽ bay đi và cành sẽ đu đưa theo gió. Nhưng chúng không chịu bay. Đáng nhẽ bay đi thì chúng lại biến thành những mảnh kim loại hình chim và rơi loảng xoảng xuống đất.
Khi mở mắt, tôi cảm thấy như giấc mơ vẫn hiển hiện tiếp tục ở trước mặt. Vầng trăng ùa vào gian phòng một thứ ánh sáng trắng cũng dịu nhẹ như thế. Như một phản xạ tự nhiên, tôi ngồi dậy và bắt đầu tìm những con chim kim loại kia, tất nhiên là làm gì có ở đó. Nhưng tôi thấy Naoko ở chân giường, ngồi im một mình, nhìn trân trối ra cửa sổ. Nàng đã co hai đầu gối và đang tựa cằm lên chúng, trông như một trẻ mồ côi đang bị đói. Tôi lần tìm chiếc đồng hồ đeo tay để cạnh gối mà không thấy. Nhìn độ chếch của ánh trăng, tôi đoán lúc ấy phải là hai hoặc ba giờ sáng rồi. Một cơn khát dữ dội bỗng đến với tôi, nhưng tôi nhất định ngồi im và tiếp tục ngắm nhìn Naoko. Nàng vẫn mặc bộ áo ngủ màu xanh tôi đã thấy lúc trước, và một bên tóc nàng đã được buộc lại bằng dai buộc đầu hình con bướm, để lộ vẻ đẹp của gương mặt nàng dưới ánh trăng. Lạ thật, tôi nghĩ, nàng đã cởi dải buộc đầu trước khi đi ngủ cơ mà.
Naoko im phăng phắc ở đó, như một con thú ăn đêm nhỏ bé vừa bị ánh trăng nhử ra ngoài tổ. Trăng sáng làm rõ nét đường viền của môi nàng. Có vẻ cực kì mỏng mảnh và rất dễ bị tan vỡ, đường viền ấy rung động hầu như không thể nhận thấy được, theo với nhịp đập của tim nàng hoặc những chuyển động của nội tâm nàng, như thể nàng đang thì thầm với bóng đêm nhưng từ ngữ vô thanh.
Tôi nuốt khan, hy vọng đỡ khát, nhưng trong màn đêm tĩnh mịch tiếng nuốt ấy của tôi có vẻ thật ầm ĩ. Như thể đó là dấu hiệu cho nàng, Naoko đứng lên và lướt về phía đầu giường, áo ngủ sột soạt nhẹ nhàng. Nàng quì xuống sàn nhà ngay cạnh gối tôi, hai mắt gắn chặt vào mắt tôi. Tôi nhìn nàng chăm chú, nhưng mắt nàng không nói gì với tôi hết. Trong vắt lạ lùng, chúng có vẻ là những cửa sổ vào một thế giới khác, nhưng có nhìn mãi vào đó tôi cũng chẳng thấy được gì. Mặt chúng tôi cách nhau chưa đầy một gang, nhưng nàng xa cách tôi cả nhiều năm ánh sáng.
Tôi với ra và cố chạm vào nàng, nhưng Naoko rụt người lại, môi hơi run rẩy. Một lúc sau, nàng đưa tay lên và bắt đầu cởi khuy bộ áo ngủ của mình. Có bảy cái tất cả. Tôi cảm thấy như giấc mơ của mình đang tiếp diễn khi nhìn những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu của nàng cởi dần từng chiếc khuy từ trên xuống dưới. Bảy cái khuy trắng nhỏ bé. Khi đã cởi hết chúng, Naoko kéo cho bộ áo trật khỏi vai rồi lôi nó tuột hẳn xuống như một con côn trùng lột xác. Nàng không mặc gì dưới lần áo ngủ ấy. Trên người nàng chỉ còn chiếc dải buộc đầu hình bươm bướm. Trần truồng, và vẫn quì cạnh giường, nàng nhìn tôi. Tắm trong ánh trăng dìu dịu, thản thể của Naoko ánh lên như da thịt sơ sinh khiến tôi thấy tan nát cả cõi lòng. Khi nàng cử động – và nàng cử động nhẹ đến mức hầu như không thấy được – những chỗ sáng tối trên người nàng đi động thật tinh tế. Khối tròn trịa căng phồng của cặp vú, hai dầu vú nhỏ xíu, chỗ lõm vào ở phần rốn, cặp xương hông và đám lông mu, tất cả đều tạo nên những bóng đổ li ti lấm chấm mà hình dạng của chúng liên tục biến đổi như nhưng gợn sóng lăn tăn trải dài trên mặt hồ phẳng lặng.
Thật là một toà thiên nhiên hoàn hảo? tôi thầm nghĩ Naoko đã có được một thân hình hoàn hảo như vậy từ bao giờ? Chuyện gì đã xảy ra với tấm thân tôi đã từng ôm trong tay đêm xuân năm trước?
Đêm đó, khi tôi nhẹ nhàng cởi quần áo nàng trong khi nàng khóc, thân thể của Naoko đã gợi cho tôi một cảm giác về sự bất toàn. Vú nàng dường như cứng nhắc, với hai đầu vú đâm ra một cách lạ lẫm, cặp hông cũng cứng lạ lùng. Nàng là một cô gái đẹp, tất nhiên rồi, thân thể nàng kì diệu và hàp dẫn. Nó đã kích động tôi đêm đó và lôi tôi vào những đợt sóng với một sức mạnh khổng lồ. Nhưng dù sao, khi ôm nàng, vuốt vẻ nàng, hôn lên da thịt trần trụi của nàng, tôi vẫn có một cảm thức lạ lùng và mạnh mẽ về sự lệch lạc và vụng về của cơ thể con người. Khi ôm Naoko trong tay, tôi đã muốn nói với nàng rằng “Mình đang làm tình với cậu đây. Mình đang ở trong cậu đây. Nhưng thực tình chẳng có gì đâu. Không có chuyện gì hết. Chỉ là hai tấm thân kết nối với nhau mà thôi. Tất cả những gì mình đang làm đây chỉ là nói cho nhau biết rằng có những điều chỉ có thể nói được bằng cách cọ xát hai khối thịt bất toàn như thế này. Làm nhu vậy, chúng mình mới chia sẻ được những bất toàn của nhau.” Nhưng tất nhiên tôi không thể hy vọng sẽ có ai hiểu được những lời định nói ấy của mình. Tôi chỉ tiếp tục ôm chặt nàng vào lòng. Và khi làm vậy, tôi có thể cảm thấy bên trong thân thể nàng một cái gì đó như một tố chất ngoại lai chai đá, một cái gì phụ trội mà tôi không thể đến gần được. Và chính cảm giác ấy đã vừa làm cho Naoko tràn ngập cõi lòng tôi vừa cho tôi một cương cứng căng thẳng khủng khiếp.
Nhưng tấm thân mà Naoko đang để lộ trước mắt tôi đây không giống tí gì với tấm thân tôi đã ôm ấp đêm đó. Da thịt này đã phải qua nhiều biến đổi để tái sinh trong tuyệt đỉnh hoàn hảo dưới ánh trăng. Mọi dấu hiệu mũm mĩm trẻ con đã bị tước bỏ hết từ cái chết của Kizuki để được thay thế bằng da thịt của một người đàn bà trưởng thành. Vẻ đẹp thân xác của Naoko lúc bấy giờ hoàn hảo đến nỗi nó không khơi gợi một chút gì là dục tính ở trong tôi. Tôi chỉ có thể kinh ngạc ngắm nhìn đường cong kiều diễm từ thắt lưng xuống hông, vẻ phì nhiêu tròn trịa của đôi vú, nhưng chuyển động nhẹ nhàng theo nhịp thở của làn bụng thon và đám lông mu đen đổ bóng ở bên dưới.
Nàng phô bày vẻ trần trụi của mình cho tôi như thế có lẽ khoảng năm phút, rồi cuối cùng lại phủ mình dưới bộ áo ngủ kia và lần lượt cài lại khuy từ trên xuống dưới. Xong chiếc khuy cuối cùng một cái là nàng trỗi dậy và lướt về phía phòng ngủ, lẳng lặng mở cửa, rồi khuất dạng.
Tôi ở nguyên tại chỗ rất lâu rồi mới chợt ra khỏi giường. Tôi lượm cái đồng hồ đã rơi xuống sàn và đưa nó ra chỗ có ánh trăng. Đã ba giờ bốn mươi phút. Tôi vào bếp uống mấy cốc nước rồi mới trở về giường, nhưng khi giấc ngủ đến với tôi thì nắng sáng đã vào đến mọi ngóc ngách của gian phòng và xua tan mọi dấu vết của vầng trăng nhợt nhạt. Tôi vừa lơ mơ muốn thiếp đi thì Reiko đã đến vỗ vỗ vào má, miệng kêu to, “Sáng rồi! Sáng rồi!”
Trong lúc Reiko gập lại cái giường sô-pha, Naoko vào bếp làm điểm tâm. Nàng mỉm cười với tôi và nói “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng,” tôi đáp lại. Tôi đứng bên và nhìn nàng khi nàng đun nước và cắt bánh mì, luôn miệng hát khe khẽ không ra lời, nhưng tôi không thấy trong dáng điệu nàng có bất kì cái gì có thể gợi cho tôi chuyện nàng đã phô bày tấm thân trần trụi của nàng cho tôi xem đêm hôm trước.
“Mắt cậu đỏ ngầu,” nàng nói với tôi khi rót cà-phê. “Cậu không sao chứ.”
“Mình bị tỉnh lúc nửa đêm và không thể ngủ lại được.”
“Chắc là tại bọn tôi ngáy phải không? Reiko nói.
“Không phải thế,” tôi đáp.
“Vậy thì tốt,” Naoko nói.
“Cậu ấy giữ ý đấy thôi,” Reiko vừa nói vừa ngáp.
Lúc đầu tôi tưởng Naoko đang lúng túng hoặc gia vờ ngây thơ vì có mặt Reiko, nhưng bộ điệu nàng vẫn y nguyên thế lúc Reiko ra khỏi phòng một lúc, và mắt nàng vẫn trong veo như thường.
“Cậu ngủ thế nào?” tôi hỏi Naoko.
“Say như chết,” nàng đáp như không. Nàng chỉ gài một cái cặp tóc, không trang điểm gì cả.
Tôi không biết phải nghĩ thế nào, và tiếp tục như vậy trong suốt bữa ăn sáng. Trong lúc phết bơ vào bánh mì hoặc bóc trứng, tôi vẫn liếc nhìn Naoko mong thấy một dấu hiệu gì đó.
“Sao cậu cứ nhìn mình như thế?” nàng hỏi với một nụ cười.
“Tôi nghĩ cậu ấy đang yêu ai đó,” Reiko nói.
“Cậu đang yêu ai đó à?” Naoko hỏi tôi.
“Có thể,” tôi nói, mỉm cười đáp lại nàng. Khi hai người đàn bà bắt đầu trêu chọc tôi, tôi thôi không nghĩ đến chuyện đêm trước nữa và tập trung vào phần bánh mì với cà-phê của mình.
Sau bữa sáng, Reiko và Naoko nói họ sẽ đi cho chim ăn trong nhà nuôi chim. Tôi xung phong đi theo. Họ thay quần bò, áo lao động và đi ủng cao-su trắng. Nằm trong một khu vườn nhỏ đằng sau dãy sân bóng quần, nhà nuôi chim có đủ loại trong đó, từ gà và bồ câu cho đến công với vẹt, và xung quanh nhà là những luống hoa, bụi cây và ghế băng để ngồi chơi. Hai người đàn ông trạc ngoại tứ tuần, có vẻ cũng là bệnh nhân, đang cào lá rụng trên đường đi. Hai người đàn bà bước đến chào hỏi họ và Reiko nói đùa làm cho họ cười. Hoa bướm đang nở rộ trên luống, và những bụi cây đều được xén tỉa rất chu đáo. Vừa nhác thấy Reiko, lũ chim đã kêu lên ríu rít và bay chao chát ở trong chuồng.
Hai người vào chái nhà cạnh chuồng và mang ra một bao thức ăn và một cuộn ống nước. Naoko vặn chặt một đầu ống vào vòi nước rồi mở vòi. Thận trọng không để cho chim bay ra, hai người lên vội vào chuồng chim, Naoko xì nước lùa rác bẩn và Reiko cọ sàn chuồng bằng một cái chổi chuyên dụng. Những hạt nước tung tóe lấp lánh trong nắng sáng. Mấy con công đập cánh chạy quanh để không bị nước phun vào người. Một con gà tây vươn cổ lầu bầu về phía tôi như một lão già nhăn nhó, trong lúc một con vẹt đậu trên cao tru tréo phàn nàn và đập cánh phành phạch. Reiko kêu mieo một cái về phía con vẹt, khiến nó bay vù ra tận phía kia của chuông, rồi lập tức gào lên “Cám ơn!” “Đồ điên!” “Đồ ngu!”
“Không biết ai dạy nó ăn nói như thế?” Naoko nói rồi thở dài.
“Không phải tôi đâu nhé,” Reiko nói. “Tôi không bao giờ làm những chuyện như vậy.” Chị lại kêu mieo mieo, và con vẹt im bặt.
Vừa cười, Reiko vừa giải thích, “Anh chàng này có lần suýt bị mèo ăn thịt. Giờ thì sợ mèo đến chết.”
Cọ rửa xong, hai người bỏ đồ xuống rồi đi quanh chuồng, đổ thức ăn vào đầy các máng. Chạy ù qua các vung nước trên sàn, con gà tây nhào ngay đến máng của nó và vục xuống ăn, mải miết không để ý gì đến việc Naoko đập đập vào đuôi nó.
“Sáng nào cậu cũng làm việc này à?” tôi hỏi Naoko.
“Sáng nào cũng vậy!” nàng nói. “Họ thường giao việc này cho những phụ nữ mới đến. Dễ quá mà. Cậu có muốn xem thỏ không?”
“Có,” tôi đáp.
Chuồng thỏ ở ngay sau chuồng chim. Khoảng mười con thỏ nằm ở trong đó, vẫn ngủ trên ổ rơm. Naoko quét sạch phân, cho thức ăn vào máng, rồi nhặt lên một chú thỏ con, dụi dụi nó vào má.
“Có quí không này!” nàng nói nựng, rồi đưa nó cho tôi. Quả bóng lông nhỏ bé ấm áp run rẩy trong tay tôi, chun chun cái mũi.
“Đừng lo, anh ấy không làm mày đau đâu,” nàng nói với con thỏ, vuốt vẻ đầu nó và mỉm cười với tôi. Nụ cười ấy rạng rỡ quá chừng, và không vương một chút bóng tối nào, đến nỗi tôi cũng không thể không cười theo. Thế còn Naoko đêm hôm trước thì sao? tôi tự hỏi.
Tôi biết chắc đó là Naoko thật chứ không phải nằm mơ. Rõ ràng là nàng đã cởi áo và phô bày cho tôi tấm thân trần của nàng.
Reiko huýt sáo một cách đáng yêu điệu nhạc bài “Mary kiêu hãnh” trong lúc dồn chỗ rác đã vun vào một túi nilông và buộc chặt miệng túi. Tôi giúp hai người đem dụng cụ và bao thức ăn vào chái nhà.
“Buổi sáng là thời gian mình thích nhất trong ngày,” Naoko nói. “Có vẻ như mọi thử đều tươi mới. Đến trưa là mình bắt đầu thấy buồn, và ghét nhất là lúc mặt trời lặn. Ngày nào mình cũng sống qua những cảm giác như thế.”
“Và trong khi sống với những cảm giác ấy, bọn trẻ các cậu cứ việc già dần đi, hệt như tôi,” Reiko mỉm cười nói. “Các cậu mải nghĩ sáng nghĩ chiều và chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì tuổi già đã ập đến rồi.”
“Nhưng chị thích già đi cơ mà?” Naoko hỏi.
“Không hẳn thế,” Reiko nói. “Nhưng chắc chắn là tôi không mong trẻ lại đâu.”
“Tại sao không?” tôi hỏi.
“Khó chịu chết đi được!” chị nói. Rồi chị ném cái chổi vào và đóng cửa chái nhà, miệng huýt sáo liên hồi bài “Mary kiêu hãnh.”