Nầy là khéo phỉnh khéo phờ,
Tơ hồ gạo ẩm mà đưa cho người;(49)
Nầy là vốn một nói mười,
Quê mùa mắc phải lỡ cười lỡ van;(50)
Nầy là buôn bán tiền ngàn,
Những đam xâu thiếu kệ quan cho đành;(51)
Nầy là bán cướp mua giành,
Xui người chưởi mắng chẳng lành tự ta;(52)
Nầy là chuộng quỉ tin ma,
(Câu 110) Bệnh không tìm thuốc, trở qua bóng thầy; (53)
Nầy là tội nặng ác dày,
Cầu trời khẩn Phật đêm ngày khắc thân;(54)
Nầy là say thánh mê thần,
Nghe hơi đồng cốt đã lăn mình vào;(55)
Nầy là lòng những ước ao,
Xin xăm hỏi bói bữa nào cũng đi;(56)
Nầy là chồng lúc hàn vi,
Cậy mình phú quí chẳng vì chẳng kiêng;(57)
Nầy là nặng bỏ nhẹ kiêng,
(Câu 120) Gặp cơn hoạn nạn tiếc riêng lấy mình;(58)
Nầy là chồng lỡ công danh,
Nghe hơi cách giáng đã sanh phụ phàng;(59)
Nầy là mong tưởng giàu sang,
Thấy chồng sa sút kiếm đàng lánh xa;(60)
Nầy là chống nói đến ta,
Bỗng đam lòng giận mặt sa tận đì;(61)
Nầy là chồng giận bỏ đi,
Cung quăng xách nón khác gì con yêu;(62)
Nầy là chồng giận nằm liều,
(Câu 130) Cơm mai cũng chẳng, cháo chiều cũng không; (63)
Nầy là đương lúc giận chồng,
Xách con đánh chưởi, đau trong dạ người;(64)
Nầy là quen những nết rời,
Áo quần xích xác, yếm dời vú ra;(65)
Nầy là quá đỗi bì bà,
Nằm trần tắm lổ, thật đà xấu thay;(66)
Nầy là khua guốc khua giày,
Chạy dường sấm dậy, đi tày gió dông;(67)
Nầy là nết ngủ chênh chông,
(Câu 140) Trông qua áo mở, quần tung thêm sầu;(68)
Nầy là giổ nước giổ trầu,
Khạc đờm hỉ mũi bạ đâu bắt vào;(69)
Nầy là chiếu sạch giáng cao,
Chơn dơ mình lấm, quần nào hôi tanh;(70)
Nầy là sông rửa huyết kinh,
Đái quanh vò nước, yả quanh thềm nhà;(71)
Nầy là hỗn đẩu chua ngoa,
Nỡ đi lấn lướt ông bà gia nương?(72)
Nầy là dở dở ương ương,
(Câu 150) Bạ ăn bạ nói nghinh ngang với chồng;(73)
Nầy là bội đức quên công,
Trái cha nghịch mẹ ngoan hung cả đời;(74)
Nầy là chưởi đất mắng trời,
Đang cơn gió sấm, buông lời càn xiên;(75)
Nầy là trẻ khóc không khuyên,
Chưởi chưởi đánh đánh miệng liền với tay;(76)
Nầy là tấc lưỡi lung lay,
Tay chơn xương thịt một ngày một xa;(77)
Nầy là nghe lấy con ta,
(Câu 160) Mất lòng kẻ lớn hóa ra chẳng lành;(78)
Nầy là cả nết đành hanh,
Trên ganh cùng vợ, dưới ganh với hầu;(79)
Nầy là hà khắc nàng dâu,
Nỡ lòng vạch lá tìm sâu cho đành?(80)
Nầy là dạ ở chênh chênh,
Con mình yêu ấp, ghét ganh con chồng;(81)
Nầy là vắng mặt đàn ông,
Đẻ ra đổi phụng thay rồng biết đâu?(82)
Nầy là những muốn riêng âu,
(Câu 170) Tranh công cướp việc, kể sâu kể dày; (83)
Nầy là dữ miệng độc tay,
Chưởi tôi đánh tớ càng ngày càng ghê; (84)
Nầy là lòng tối dạ mê,
Khi sanh khi dưỡng mọi bề không xong;(85)
Nầy là chẳng biết dè phòng,
Gái trai rượu bạc mặc lòng con ngu;(86)
Nầy là màn rèm chẳng tu,
Lòng nhen lửa dục, tai ù gió dâm;(87)
Nầy là quen thói tham tâm,
(Câu 180) Miệng xin công sự, tay cầm tư trang;(88)
Nầy là bạn chẳng kén trang,
Những người chó điếm mèo đàng cũng chơi;(89)
Kể ra mới rõ thói đời,
Thương phong bại hóa mà người biết đâu?
Nghĩ ta có vợ có hầu,
Lại thêm bảy gái một dâu mới về;
Trông qua đời mạt mà ghê,
Những e xú gió hỗn mê dạ người;
Vậy nên nói phải tới nơi,
(Câu 190) Tuyển ca huấn nữ diễn lời quốc âm;
Dẫn giải của Trương Vĩnh Ký
(49): Hay phỉnh phờ, hàng thì bán hàng hồ, gạo thì bán gạo ẩm.
(50): Hay thách cao quá, làm cho kẻ quê mua lầm.
(51): Hay làm tiền thiếu
(52): Hay mua giành bán cướp, làm cớ sinh sự rầy rà chưởi mắng mất lòng mất bể.
(53): Hay tin dị đoan, nhà có bệnh không lo thuốc uống, để đi rước thầy pháp bóng chàng mà chữa.
(54): Mình làm tội lỗi dày = đầy, mà không lo giữ mình, hễ khi có bệnh thì sớn sác chạy đi khấn vái cầu thần khẩn Phật.
(55): Lại có chứng hay tin việc thần thánh quỉ ma; hễ nghe đồng cốt nào hay thì đi tới bói khoa, hỏi han…
(56): Đi bói khoa, đi xin keo xin xăm.
(57): Thấy chồng nghèo khổ **, ỷ của ăn hiếp chồng.
Hàn vi = nghèo cực khốn khổ (= rách rưới hèn hạ).
(58): Hay lánh nặng tìm nhẹ, hay lo sợ cho một mình mà thôi, cho nên khi gặp cơn khốn khó thì ai khốn mặc ai, mình lo cho một mình mình mà thôi.
(59): Chồng đi làm quan mà rủi có bị cách bị giáng, thì đã sanh lòng phụ phàng.
(60): hay mê của, nên khi thấy chồng có nghiệng nghèo thì bèn bỏ chồng mà đi
(61): Khi chồng có la có nói đến thì giận làm bộ mặt nặng nề chừ bự.
(62): Khi chồng có hờn, thì giận xách nón quày quả bỏ ra đi một thể làm dữ hơn yêu.
(63): Có giận chồng thì nằm liều trường tịch, bỏ ăn bỏ uống.
(64): Giận chống đánh con làm cực lòng chồng.
(65): Ăn ở bẩn xừ, ăn mặc xích xác, hở hang để vú ra.
(66): Ăn xầy ở xụa quá đỗi, cởi trần mà nằm, ở lổ mà tắm.
(67): Đi thì khua giày dép lẹp quẹp, đi như dông.
(68): Nằm ngủ thì chinh chông trắc nết; áo thì mở ra, quần thì sổ đạp tung ra.
(69): Ăn trầu giổ bậy bạ, khạc đờm hỉ mũi đụng đâu quẹt vào đó.
(70): Ở dơ ở dáy, leo trèo lên chiếu sạch giường cao mà dơ ra hết.
(71): Khi làm mình giặt rửa dưới sông; bạ đâu xề đổ đái, đi sống cũng làm biếng không ra khỏi thềm nhà.
(72): Ỡ hỗn hào với kẻ lớn, cha mẹ chồng, …
(73): Ăn nói với chồng vô phép vô tắc, ngang tàng, …
(74): Ở ngỗ nghịch với cha mẹ,…
(75): Ngang tàng chưởi đất mắng trời, nói ngang ngử bậy bạ.
(76): Khi con nít khóc không dỗ, làm bãi bãi, miệng chưởi tay đánh om sòm.
(77): Hễ lưỡi hay nói lắm, thì kẻ gần là tay chơn xương thịt càng ngày càng xa.
(78): Hay nghe lời con mà binh con hóa ra mất lòng kẻ lớn với nhau.
(79): Hay ganh tương với kẻ trên người dưới. (hạng vợ với nhau cùng là hạng hầu).
(80): Ở hà khắc với nàng dâu, hay xoi bói lỗi phải,…
(81): Có con rei6ng con tư: con mình thì thương, con chồng thì ghét.
(82): Khi đờn ông đi vắng, hoặc vợ bé có đẻ, thì vì lòng ghét đem mà đổi con nó đi, …
(83): Muốn lo riêng lấy cho một mình mình đặng, cho nên hay kè nhè kể công mà giành lấy hết.
(84): Độc dữ; hay chưởi hay đánh tôi tớ đứa ăn đưa ở.
(85): Mê muội không biết nuôi con.
(86): Không giữ gìn, để con hoang đàng mặc nó.
(87): Lòng ngay với chồng nơi chốn quê phòng lạt lẽo, không có tu; cho nên lòng nó hay tưởng việc gian dâm, tai hay nghe tin ong sứ điệp, duy bạ bất tu.
(88): Hay có lòng tham, miệng thì nói thì xin việc công, mà tay thì đã lãnh của hối lộ người ta rồi nên mới nói mới xin.
(89): Làm bạn với kẻ trắc nết điếm đàng; không biết lựa người mà chơi.