Hồi thứ mười tám – Chung

Đêm ấy ăn uống vừa xong, hai người mới dắt nhau đi coi hát bóng, rồi thì về ngủ bình an. Qua đến nửa đêm thình lình nghe tàu thổi ốc vang rân, phút chút máy ngừng.

Ngô Bác Lãm mới kêu cô nọ mà rằng:

– Chỗ nầy hay có sa mù hiểm trở lắm, chuyện chi tàu đang chạy lại ngừng, chắc có điều chi bức trắc chớ chẳng không; để tôi tuốt lên sân, coi chi cho biết.

Nói rồi bèn choàng áo chạy lên thang. Lên vừa mới đến từng trên, thì nghe một cái rầm rất dữ, anh ta phải té lăn cù, khi lồm cồm đứng dậy vừa xong, thì thiên hạ buồng nào buồng nấy thảy ào ra chật nức, mày mặt kinh hoàng, hỏi han tở mở, song chẳng ai biết là chi cả.

Ngô Bác Lãm mới chạy tuốt ra trước mũi, có ý kiếm quan tàu mà hỏi coi cho rõ việc gì; chẳng dè chạy chửa bao xa thì tàu vùng nghiêng chúi một bên. Ngô Bác Lãm biết thế không xong, mới vội vàng quay trở lại liền, dốc xuống phòng nịt phao sửa soạn đặng cứu cô kia; song một là tàu đà nghiêng quá, hai là thiên hạ đều lộn xộn hãi kinh; nên anh ta trở xuống lộn từng, chạy kiếm phòng mình không đặng.

Vừa dợm tháo lui mà tìm từng khác, thì bao nhiêu đèn điển dưới tàu thảy đều vùng tắt một lượt làm cho thoạt tối thình lình, chẳng thấy đặng vật chi nữa ráo. Anh ta lúc đấy mới là lính quính chẳng biết làm sao; thiên hạ thì rần rần kẻ xô tới người lấn lui, làm cho con nít đờn bà lớp té lăn khóc la inh ỏi, thật nên thảm thiết vô cùng.

Lúc ấy tàu liền hụp xuống, Ngô Bác Lãm vừa hay nước đã đến mình, thì tai vội nghe một tiếng nổ rất to dường như sét đánh, anh ta chết giấc, bất tỉnh nhơn sự. Đến chừng tỉnh dậy mở mắt ra xem, thấy mình nằm trên một cái mặt bàn rất lớn, bốn phía đều là nước cả; những thùng, những bộng, những ván, những cây nó nổi bèo mặt nước; kế có một chiếc thuyền con xạc lại, hai người vói kéo anh ta mà để lên thuyền tử tế.

Chừng ấy mới hay rằng, vì bởi sa mù quá lẽ, nên tàu của anh ta đi đã bị một chiếc kia xắn trúng ngang hông, làm cho nước biển ào vô quá gấp, đụng nồi nước sôi mới nổ banh ra, nên chẳng kịp cứu ai cả thảy.

Hỡi ôi! Một chiếc tàu to lớn dường ấy, thì có khách chi một toàn thành thị nổi giữa biển khơi, mà trong giây phút đã đành chìm nơi đáy nước, coi dễ như chơi. Thiên hạ nội tàu tính hơn ngàn rưỡi, mà vớt đây thì chữa đặng năm trăm; cho nên số nịch thủy có hơn ngàn mạng.

Ngô Bác Lãm may nhờ nồi nước nổ mạnh mà văng nhằm trên tấm mặt bàn nên mới nổi phình trên mặt nước, mà gặp chúng vớt đây, chớ không cũng chẳng còn chi mạng. Anh ta chỉ bị trầy da đôi chỗ và trặc một cánh tay mà thôi.

Chỗ tàu chìm ấy là nơi vàm thánh Lô Răng (Saint Laurent) nên thuyền vớt người rồi thì chở riết vô bờ lập tức. Ngô Bác Lãm vừa đặng lên bờ, đã vội vàng chạy kiếm nơi mấy người chết sót lại đây mà coi họa may có ả Ca My trong số ấy chẳng?

Chẳng dè hồng nhan bạc phận, biệt mất thi hài, Ngô Bác Lãm lấy làm buồn thảm rơi lụy dầm dề; bèn ở nán lại đây hơn nửa tháng trời, mỗi ngày cứ rảo theo mé biển mà kiếm mà tầm, thì cũng gặp một hai cái xác bị sóng tấp vào, lại đằng hãng cho người lặn kiếm dưới tàu thì đem lên cũng bảy tám cái xác, mà chẳng cái thi nào phải của cô Ca My cả.

Ngô Bác Lãm bèn ngước mặt lên trời khóc mà rằng:

– Nợ trần dầu đã dứt rồi, thì sống chết tôi đâu dám trách. Song can cớ chi lại chẳng cho tôi lượm nhằm cốt hài đặng tôi tống táng cho an mà trả chút tí ti nghĩa trọng cùng nhau, thật là tức quá. Á! Nghĩ lại Tạo công thật nên rất chướng, thình lình mà gặp rồi cũng thình lình mà phân, thật là vạn sự chẳng chi bởi mình đặng cả.

————- Chung ————–

 

Viết một bình luận

error: Content is protected !!