Vân Vân sững sờ khi nghe Gia Huy nói vậy, dù không hiểu chuyện gì, nhưng cũng không khỏi lo lắng bởi Lan Phương mất tích. Giờ Gia Huy lại bảo trên người tay bác sĩ có mùi nước hoa của Lan Phương, quả thật không khỏi khiến cô bất ngờ.
– Em nói gì cơ? – Vân Vân tròn mắt nhìn Gia Huy. – Tại sao trên người tay bác sĩ đó lại có mùi nước hoa của con bé?
Gia Huy vẫn đứng tần ngần nãy giờ, chợt một tiếng sấm nổ vang trời khiến anh giật mình. Tuy nhiên, bên ngoài chẳng có dấu hiệu gì là trời sẽ mưa cả, dù anh đã nghe thấy tiếng sấm rõ mồn một. Cũng rất nhanh, Gia Huy nhận ra điều đó không còn quan trọng nữa.
– Không còn thời gian đâu chị! Bây giờ em phải đến đây một lát. Chị ở đây canh chừng động tĩnh của tay bác sĩ nhé. – Đoạn, anh ngước nhìn bóng ma Hoàng Anh bên cạnh Vân Vân. – Dù có anh Hoàng Anh bảo vệ rồi nhưng chị vẫn phải cẩn thận.
– Nhưng tại sao lại phải canh chừng hắn ta? – Vân Vân vẫn thắc mắc. – Vả lại, tại sao hắn phải làm gì chị cơ chứ?
– Nếu em đoán không lầm… – Ánh mắt Gia Huy bỗng trở nên nguy hiểm. – Lan Phương đang trong tay hắn. Nhưng chúng ta không được bứt dây động rừng. Cứ theo dõi đã!
Dẫu chưa thật sự hiểu gì nhưng nhìn vẻ thận trọng của Gia Huy, Vân Vân cũng không thắc mắc nữa. Lúc này, Gia Huy chạy đi rồi; còn lại một mình, Vân Vân núp luôn ra phía sau bức tường màu xanh.
Gia Huy chạy thẳng tới nhà xác. Không khí u ám này anh không còn thấy xa lạ, hay thật sự lúc này tung tích của Lan Phương mới là điều anh quan tâm hơn cả. Anh nhìn đồng hồ, đã gần nửa đêm. Nghĩ ngợi một lúc, anh lôi trong túi áo ra một chiếc chuông nhỏ, nhìn bóng đêm xung quanh.
– Nếu cô đang ở đây thì làm ơn hãy làm gì đó để cho tôi biết!
Gia Huy vừa dứt lời, chiếc chuông nhỏ trên tay chợt rung lên một tiếng trong khi anh không hề tác động lực lên nó. Gia Huy mỉm cười, rồi nói tiếp.
– Cô biết Lan Phương đang ở đâu đúng không?
Tiếng chuông tiếp tục vang lên như một lời khẳng định.
– Bác sĩ Huân có phải là thủ phạm không?
Tiếng chuông lần này rung lên dữ dội hơn, mãi không dừng lại khiến Gia Huy sửng sốt. Cho đến khi anh bỏ chiếc chuông vào túi áo thì nó mới yên lặng trở lại. Bất thình lình, giữa vùng tối âm u, ớn lạnh, mảng tường nhà xác trước mặt anh chợt phát sáng. Trên đó, hiện lên những chữ cái được viết bằng máu, Gia Huy còn cảm nhận được mùi tanh tưởi tỏa ra từ đó, nồng nặc! Anh dõi theo từng chữ cái một, cho đến khi một lời nhắn hoàn chỉnh xuất hiện.
“Phải đợi tới mười hai giờ đêm mai!”
– Cảm ơn cô!
Gia Huy vừa nói xong thì dòng chữ bằng máu biến mất, trả lại nguyên trạng bức tường với một màu âm u, huyền bí. Anh lại tất tả chạy đi, ở phía sau, hồn ma của Mỹ đang treo lơ lửng trên không, máu từ những đầu ngón tay sắc nhọn do lúc nãy cào vào bờ tường vẫn không ngừng chảy xuống.
Gia Huy quay lại chỗ Vân Vân, nét mặt bớt căng thẳng hơn do đã nắm được mọi chuyện nhờ hồn ma ở nhà xác.
– Thế nào rồi chị? – Gia Huy hỏi. – Hắn ta không đi đâu chứ?
– Vẫn ở nguyên trong phòng! – Vân Vân gật, rồi lại hỏi. – Mà lúc nãy, em chạy đi đâu vậy?
– Em đi tìm người có mối liên kết với Lan Phương, và đã có được câu trả lời cho tất cả các câu hỏi. Lúc nãy, em cũng hỏi một y tá về địa chỉ nhà của tay bác sĩ. Ban đầu, em không nghĩ là cô ta lại dễ dàng nói ra như vậy.
Chợt một làn gió mạnh thốc thẳng vào gáy khiến Gia Huy sững người. Mắt anh mở to, thì ra mọi chuyện là như vậy. Không phải cô y tá kia dễ dàng nói cho anh biết, mà đã có một thế lực vô hình đang điều khiển cô ta, buộc cô ta nói.
– Vậy chúng ta đi luôn thôi! – Vân Vân giục giã. – Càng để lâu con bé càng nguy hiểm.
– Không được đâu chị! – Gia Huy cản Vân Vân lại. – Chúng ta phải đợi đến mười hai giờ đêm mai mới hành động được. Em cũng không rõ tại sao lại là thời gian ấy nhưng chính xác đó là những gì mà hồn ma đã chỉ cho em. Còn về phần Lan Phương, em tin chắc cô ấy vẫn đang được an toàn. Chỉ cần tay bác sĩ còn ở đây thì chúng ta vẫn có thể yên tâm về điều đó.
– Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?
– Trước mắt, em và chị cứ ở đây canh chừng hắn, xem động tĩnh của hắn rồi mới tùy cơ hành động.
Đúng lúc này, cửa phòng của Huân chợt mở, bước vào là một bác sĩ nam, vừa thấy Huân ra mở cửa đã ôm vai bá cổ rất thân thiết. Vân Vân ngồi bệt xuống sàn nhà vì mệt mỏi, còn Gia Huy thì không rời cánh cửa phòng của tay bác sĩ lấy một giây.
Gia Huy nhìn đồng hồ; tay bác sĩ kia đã vào trong hơn hai tiếng đồng hồ rồi, chẳng biết có chuyện gì mà lâu ra như vậy. Gia Huy vừa dứt suy nghĩ thì tay bác sĩ bước ra, mặt cúi gằm, dáng đi có phần khác lạ. Gia Huy hơi nghi ngờ nhưng nhìn thấy cánh cửa được đóng lại từ bên trong nên yên tâm là mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Tay bác sĩ càng ngày càng rời xa vị trí của Gia Huy và Vân Vân. Hắn vừa bước đi vừa nở một nụ cười tà mị.
***
Cánh cửa căn phòng ở tầng hầm được mở ra, mùi ẩm mốc xen lẫn mùi tanh tưởi ngập tràn trong không khí. Cả người Huân ướt sũng bước tới bên cạnh Lan Phương đang bị trói chặt trên chiếc giường mà hắn đã dùng để giết các cô gái trẻ. Hắn giật tấm nilon đầy máu đang phủ trên người Lan Phương, nhìn gương mặt đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn xinh đẹp của cô lại càng thêm phấn khích.
Huân cầm con dao mổ sáng loáng quơ qua lại trước mặt Lan Phương khiến cô sợ hãi, nhưng cô càng sợ hắn càng thấy thích thú.
– Tại sao anh lại làm như vậy? – Lan Phương khó nhọc hỏi.
– Vì bọn con gái khốn nạn đó đáng bị như vậy. – Huân nghiến răng, nhả ra từng từ. – Chúng tưởng bỏ đi những đứa trẻ mà chúng cho rằng không đáng được sinh ra là có thể làm lại cuộc đời, sống yên ổn sao? Không đời nào! Chúng đáng bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, và tôi chỉ thay trời hành đạo, không để những thứ rác rưởi ấy vấy bẩn thế giới này mà thôi.
Huân nói xong thì cười man rợ, căn phòng kín nên âm thanh không thể thoát ra ngoài khiến Lan Phương càng sợ hãi tột độ.
– Vậy còn những đứa trẻ? Chúng thì có tội tình gì chứ?
– Phải! – Huân ghé sát mặt mình vào mặt Lan Phương khiến cô kinh hãi nhắm mắt lại. – Chính vì bọn chúng không có tội nên tôi mới cứu chúng. Cô cũng thấy những chiếc bình thủy tinh rồi phải không? Nếu tôi không bỏ chúng vào đó thì chúng đã bị ném ngoài bờ ngoài bụi, không ai thèm đoái hoài tới rồi.
Lan Phương vừa mở mắt ra thì Huân đã nói tiếp, gương mặt đột nhiên vui vẻ khác thường.
– Con trai tôi cũng thế! Nó cũng đang sống rất khỏe mạnh trong đó.
Lan Phương gần như chết lặng, trừng mắt nhìn tên sát nhân. Lúc này cô mới nhớ ra, trong số đó có một chiếc bình đặc biệt được đặt ở chính giữa, trên miệng bình còn treo một chùm bóng bay. Vậy là hắn đã giết người yêu của mình và cũng đem chính bào thai con mình bỏ vào trong bình thủy tinh, đêm ngày ngắm nghía với suy nghĩ rằng đứa trẻ đang sống rất hạnh phúc. Thật là kinh tởm! Hình ảnh những chiếc bình chứa thai nhi hiện rõ mồn một trong trí óc khiến Lan Phương ói mửa, ghê tởm đến cùng cực.
– Tôi không biết tại sao cô lại biết chuyện… – Huân lúc này mới quay lại nhìn Lan Phương bằng ánh mắt sắc như dao. – Nhưng đã đến lúc cô phải xuống chầu Diêm Vương rồi. Tôi cũng thấy rất tiếc vì cô không cùng loại với những đứa con gái đó.
Nói rồi, hắn lừ lừ dí dao mổ sát lại gần Lan Phương. Bất thình lình, đèn điện chớp nháy liên tục, những âm thanh ma mị từ căn phòng đối diện vọng sang dẫu hắn chẳng hề bật khiến hắn hơi hoảng. Từ bốn góc, đồ vật vô cớ đổ loảng xoảng. Những hiện tượng lạ làm Huân sởn gai ốc, hắn quay qua nhìn Lan Phương, không phải, thứ hắn đang nhìn là gương mặt nhoe nhoét máu của Mỹ! Rồi thêm rất nhiều gương mặt khác nhau xuất hiện, gương mặt nào cũng đầy máu chảy ra từ mắt, mũi, miệng và chi chít vết dao rạch nham nhở hai bên má.
Huân loạng choạng rồi ngã huỵch xuống sàn, thất kinh hồn vía khi những mái tóc đủ màu sắc đang trườn từ chiếc giường xuống sàn, tiến tới chỗ hắn. Rồi chẳng mấy chốc, những sợi tóc như dây cước quấn quanh cổ khiến lưỡi hắn thè lè ra ngoài. Huân hoảng hốt, giơ dao chém loạn xạ. Những mái tóc bị cắt đứt rơi xuống sàn, nhưng khi Huân nhìn lại thì đó lại là những bào thai không chân không tay, tròn lúc lắc, ục ịch đang bò về phía hắn. Mồ hôi vã ra như tắm, Huân thất kinh hồn vía, lồm cồm đứng dậy rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Huân bỏ đi rồi, Lan Phương mới nhìn khung cảnh xung quanh đã trở lại trạng thái bình thường. Bỗng cô nhoẻn một nụ cười trên môi.
– Cảm ơn các cô!
***
Khi Gia Huy và Vân Vân phát hiện ra xác của gã bác sĩ hôm qua tới phòng Huân thì trời đã sẩm tối. Sỡ dĩ muộn như vậy vì y tá nói hôm nay bác sĩ Huân kêu mệt phải nghỉ ngơi, dặn dò không được ai đến quấy rầy nên từ sáng đến bây giờ không một ai đến gõ cửa phòng hắn cả.
Vân Vân vô cùng tức giận khi bị tay bác sĩ qua mặt nhưng tình thế trước mắt buộc cả hai phải nhanh chóng đến nhà hắn, nếu không Lan Phương sẽ gặp nguy hiểm.
Gia Huy và Vân Vân tìm đến địa chỉ nhà Huân thì vừa đúng mười hai giờ đêm, nhưng không sao mở được cửa vào trong. Đang lúc lúng túng thì cửa nhà hắn đột nhiên bật mở, chỉ có Gia Huy biết chuyện gì đang xảy ra.
Những vệt màu đỏ lại hiện ra trên tường, Gia Huy và Vân Vân lần theo dấu máu đi xuống một cầu thang sâu hun hút. Khi cả hai đã đứng giữa hai căn phòng thì vệt màu cũng biến mất, thay vào đó là hơi lạnh buốt thốc thẳng vào người khiến cả hai đều bất giác rùng mình.
Bỗng nhiên, một căn phòng chợt mở ra trong khi căn phòng còn lại vẫn được đóng kín.
Gia Huy và Vân Vân lần bước vào căn phòng đang được mở. Ngay lập tức, Vân Vân bụm miệng vì mùi hôi thối bốc lên. Còn Gia Huy, anh tròn mắt tiến tới những chiếc bình thủy tinh chứa bào thai, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bỗng, cửa phòng bất ngờ đóng sập lại khiến cả hai hoảng hốt. Rồi tiếng mở cửa từ căn phòng đối diện vọng tới, tiếp theo đó là giọng nói yếu ớt của Lan Phương.
– Anh muốn làm gì?
– Muốn làm gì ư? – Sau sự việc hôm qua, Huân đã trở nên điên dại. – Muốn chấm dứt tất cả. Cô và lũ bạn của cô hôm nay sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Nói rồi, hắn xông tới chỗ Lan Phương, nhưng cùng lúc này, cánh cửa bỗng mở tung bởi một sức mạnh vô hình đang khiến Huân sợ hãi. Hắn vội vàng nắm chặt con dao mổ bằng cả hai tay, hạ xuống…
“Choang!”
Bất ngờ, tiếng thủy tinh vỡ vang lên khi con dao chỉ còn cách bụng của Lan Phương trong gang tấc. Huân quay đầu nhìn lại thì thấy bào thai con mình nằm lông lốc trên sàn nhà, giữa thứ chất lỏng nhầy nhụa, bên cạnh là chùm bóng bay đủ màu sắc. Ở phía sau, Gia Huy và Vân Vân đang nhìn hắn. Lúc nãy, trong cơn nguy cấp, dường như có một giọng nói đã thì thầm bên tai anh.
“Lấy chiếc bình có treo bóng bay. Mau lên!”
Rồi khi nhìn thấy Huân đang tấn công Lan Phương, cũng là giọng nói đó ra lệnh.
“Mau đập vỡ nó! Đập vỡ nó!”
Gia Huy và Vân Vân nhìn Huân lúc này đang gào lên đau đớn, ôm lấy bào thai con mình, vùng vẫy trong vũng nước sền sệt màu vàng lúc này đã biến thành màu đỏ của máu tươi. Rồi mắt hắn đỏ ngầu chiếu thẳng vào Gia Huy và Vân Vân.
– Tất cả bọn mày đều phải chết! Đều phải chết!
Huân hét, rồi gồng mình lao tới chỗ Gia Huy và Vân Vân, nhưng chân hắn đột nhiên không còn chút sức lực. Nói đúng hơn, hai chân hắn đã bị trói trong vũng máu, không sao nhấc lên nổi. Cả căn phòng lúc này chợt văng vẳng những âm thanh giận dữ, rồi tất cả dụng cụ y tế mà hắn đã chuẩn bị không dưng lại lơ lửng trên không, nhắm thẳng người hắn mà cắm phập xuống. Sau đó, những con dao lại được rút ra từ cơ thể của Huân, theo cùng là những dòng máu đỏ tươi tuôn ra xối xả, rồi lại tiếp tục cắm vào người hắn. Những con dao cứ rút ra rồi cắm vào như thế, cho đến khi cơ thể của Huân bị phân ra không biết bao nhiêu mảnh, rơi lả tả xuống vũng máu.
Gia Huy chạy đến cởi trói cho Lan Phương, rồi cả nhóm nhanh chóng báo công an. Khi công an đến nơi thì những cảnh tượng kinh hoàng cũng biến mất, chỉ còn lại những đoạn cơ thể của Huân rơi vãi trên sàn nhà. Ai nấy đều dựng tóc gáy khi nhìn thấy, họ không thể giải thích nổi chuyện gì đã xảy ra khi trên tất cả những con dao đều chỉ có mỗi dấu vân tay của Huân mà thôi.
Vân Vân đã lên xe, trong khi Gia Huy và Lan Phương vẫn còn tần ngần đứng trước cổng bệnh viện. Bất chợt, Gia Huy hỏi.
– Cô ấy đi chưa?
– Dạ rồi! – Lan Phương mỉm cười. – Cô ấy cũng gửi lời cảm ơn chúng ta.
Gia Huy chỉ khẽ cười, trong khi gương mặt rất đăm chiêu. Thấy vậy, Lan Phương liền hỏi.
– Anh còn băn khoăn chuyện gì sao?
Lúc này, Gia Huy mới lấy từ trong balo ra một chiếc hộp gỗ, mở ra và đưa cho Lan Phương xem. Vừa nhìn thấy thứ đựng bên trong, Lan Phương đã sửng sốt khi trước mặt là một đoạn xương người trắng toát, trên đoạn xương là những hoa văn rất giống với hoa văn trên mảnh lư hương được tìm thấy ở nhà cô và tấm mề đay của gia đình Vân Vân ở Đà Lạt.
– Lúc nhìn thấy nó trong nhà tay bác sĩ, anh cũng đã rất bất ngờ nên mới vội giấu đi trước khi công an tìm ra. – Gia Huy nói bằng giọng trầm tư. – Anh không biết tại sao lại như vậy, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải quay trở lại Hòa Bình một chuyến.