Hai ngày kể từ lúc bị chôn dưới đất trong khu vực cấm, Vân Vân chỉ nằm dài, còn bà Thu Hiền muốn để mắt đến con nên mang máy tính xách tay lên tận phòng Vân Vân ngồi. Một phút lơ đễnh, con bé lại bị kéo đi thì bà không sống nổi mất!
Chú út đã liên lạc được với thầy Hòa Quy theo lời nhờ vả của chị dâu, và nội trong hôm nay thầy sẽ ghé qua nhà. Thầy Hòa Quy cũng tầm tuổi thầy Đông dạy Mỹ thuật, ngót nghét đầu sáu, cạo trọc đầu và vận một bộ quần áo đũi màu nâu đỏ. Trên cổ, thầy đeo một chuỗi tràng hạt bồ đề dài. Tuy sống dưới này, thầy lại gốc gác ngoài Bắc, quê ở Kim Bôi, Hòa Bình.
Chú út dẫn thầy đi ra khu vực cấm bên kia cầu. Thấy chú út có vẻ bất an, thầy bảo chú cứ đứng yên, thầy tự sang xem. Thầy Hòa Quy chắp tay sau lưng, bước đi từ tốn, thu vào tầm mắt từng chi tiết của khu vực cấm. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua, tung bay vạt áo của thầy, nhưng thầy vẫn điềm tĩnh, tay nắm chuỗi tràng hạt, đứng hiên ngang. Thầy im lặng, lắng nghe những âm thanh xì xào bên tai đầy hỗn loạn, rồi mím môi gật đầu. Chợt, thầy căng mắt phóng ra xa, nhìn sâu vào những hàng cây thông ma mị. Chú út bên này tò mò, không biết thầy đang nhìn ai mà chăm chú thế; đứng ở đây, chú chẳng thấy gì nhiều.
Khi trở ra, nét mặt thầy đăm chiêu hơn hẳn, hai hàng lông mày nhíu lại căng thẳng. Chú út định hỏi thì thầy giơ tay, ra hiệu cho chú im lặng. Thầy quan sát một lượt khu biệt thự, đối chiếu với khu vực bên kia, tự tưởng tượng thành một bản đồ hoàn chỉnh trong đầu. Thầy chỉ tay vào cửa, ngỏ ý muốn vào nhà nói chuyện với bà Thu Hiền trước.
Bà Thu Hiễn dẫn Vân Vân vẫn còn thất thần xuống nhà ngồi cùng, nhờ chú út pha hộ ấm trà, mời thầy Hòa Quy nhưng thầy chỉ muốn uống chút nước lọc ấm. Thấy Vân Vân xanh xao, thầy liền hỏi chuyện và được bà Thu Hiền kể lại sự cố hôm bữa.
– Gia đình nhà mình là họ Phạm nhỉ?
– Vâng, thưa thầy.
– Cho tôi xem tay trái của cháu nó được không?
Bà Thu Hiền kéo cao tay áo của Vân Vân, nâng tay hướng về phía thầy Hòa Quy. Thầy ngó qua các đầu ngón tay, hơi nhăn mặt rồi chép miệng.
– Cậu Thanh Nghĩa trên đường đi có kể cho tôi về chuyện của nhà chị. Ban đầu, tôi nghĩ nó là một dạng tai ương khó tránh, nhưng giờ xem xét lại, không hẳn là không tránh được.
– Thế nghĩa là sao hả thầy?
– Ngón tay cái bên trái của cháu nó, hay bất kỳ đàn bà con gái nào trong nhà họ Phạm, mang chức năng của một “vật dẫn”. Theo quan điểm của tôi, linh hồn nói chung không thể làm hại con người, bởi âm dương cách biệt. Có điều, khi trên người mang âm khí, nó giống như việc chúng ta mở cửa cho ma quỷ đến quấy rối. Ở đây, ngón tay cái chính là “vật dẫn” ma quỷ đến làm hại gia đình chị.
– Ôi! Tôi thật sự không biết! – Bà Thu Hiền bàng hoàng.
– Có phải sau khi cắt bỏ đốt tay cái kia, chị thấy khỏe mạnh hơn trước nhiều đúng không?
– Vâng, đúng như thầy nói! Quả thật, sau khi phẫu thuật, tôi đột nhiên không còn đau ốm vặt vãnh nữa.
– À, thế chị đã từng nghe chuyện về tổ tiên nhà họ Phạm chưa?
– Tôi không, thầy ạ. Ông xã tôi còn chẳng được nghe về nguồn gốc gia đình, mà ba mẹ chồng tôi cũng mất sớm.
Vì trở thành thầy pháp nên thầy Hòa Quy buộc phải nghe nhiều câu chuyện khác nhau từ nhiều nơi trên khắp cả nước, và dĩ nhiên Đà Lạt là một nơi thầy không thể bỏ qua khi quyết định gắn bó. Thực chất, tổ tiên nhà họ Phạm, Phạm Đàn – người đầu tiên cho xây và ở trong khu biệt thự hiện tại – là một pháp sư hành nghề diệt ma trừ tà.
Hai thế kỷ trước, chàng trai trẻ Phạm Đàn phải đối mặt với một con quỷ tà ác, nhũng nhiễu cả một vùng đất trong thời gian dài. Lúc giao tranh, Phạm Đàn đã chặt đứt ngón tay cái của con quỷ, khiến nó căm thù, gieo rắc lời nguyền lên gia đình họ Phạm. Tuy đánh bại con quỷ thành công, Phạm Đàn không thể hóa giải lời nguyền, cũng như không an tâm vì sợ con quỷ sẽ tìm cách thoát khỏi vùng trấn giữ. Ông cùng người vợ Pháp của mình an cư lập nghiệp tại Đà Lạt, xây ngôi nhà sát gần vùng trấn giữ – khu vực cấm bây giờ – để canh chừng.
– Vậy người dẫn dụ Vân Vân nhà tôi vào đó là con quỷ thầy kể sao?
Thầy Hòa Quy lắc đầu.
– Không, không phải nó. Đúng là, trong khu vực ấy có một linh hồn giận dữ và mạnh vô cùng, nhưng theo quan sát của tôi, tu vi của linh hồn này không lâu đời bằng con quỷ kia. Có lẽ, linh hồn là tay sai của con quỷ, và vì vẫn còn vật dẫn trên người, linh hồn ấy không muốn buông tha cháu nó.
– Thầy nói nhà tôi nên làm sao? Giờ ông xã tôi không còn tỉnh táo, tôi không muốn mất nốt đứa con nhỏ!
– Chủ động loại bỏ bớt tai ương trước khi nó ập đến. Chị nên xem xét cho cháu nó làm phẫu thuật cắt bỏ đốt ngón tay cái.
***
Thầy Hòa Quy xin phép ra về, để lại số điện thoại và địa chỉ liên lạc khi cần thiết. Khi đứng ngoài cửa biệt thự, thầy một lần nữa nhìn sang khu vực bên kia cây cầu. Người đàn ông đó đang đứng như trời trồng, không rõ có đang hướng mắt về phía này hay không. Chú út và bà Thu Hiền hỏi thêm về chuyện làm sao để loại bỏ linh hồn ấy ra khỏi vùng đất hay tổ chức lễ tụng thế nào, nhưng thầy từ chối trả lời. Ngoài câu chuyện về pháp lực, thầy Hòa Quy giải thích rằng hành nghề này càng lâu, càng có nhiều vấn đề thầy không muốn dính dáng quá sâu. Thế gian này hẵng còn vô vàn thế lực bí ẩn khác mà con người chưa đủ sức để khám phá và làm chủ.
Giờ đây, việc đưa ra quyết định phẫu thuật cắt bỏ đốt ngón tay của một cô gái nhỏ khó khăn và mệt mỏi hệt như lúc Vân Vân bị linh hồn kia dẫn dụ. Hơn nữa, Vân Vân đủ lớn để hiểu rằng chuyện của gia đình cô chẳng phải tai nạn trên trời rơi xuống hay ngẫu nhiên xảy đến. Cắt bỏ một bộ phận trên cơ thể bao giờ cũng là một lựa chọn đắn đo lâu dài, bởi sinh ra được toàn vẹn đã là một may mắn, song chẳng phải bệnh tật mà phải đánh mất một phần, hẳn nhiên người ta không dám quyết định ngay.
– Con sẽ bị như chị hai và chị ba hở mẹ?
Vân Vân ngồi co gối trên ghế sofa, úp mặt kê lên hai tay đang khoanh lại. Bà Thu Hiền thở dài, vội vòng tay ôm lấy con gái và xoa đầu dịu dàng.
– Không đời nào! Mẹ sẽ không để chuyện gì xảy đến với con hết!
– Nhưng thầy vừa kêu… nhà mình… – Vân Vân sụt sịt.
– Vân Vân, nghe mẹ này! Mẹ con mình và chú út sẽ tìm ra cách để con không gặp chuyện gì nữa. Con phải tin mẹ, nhé?
– Con sợ… Con sợ đau… – Vân Vân giơ bàn tay trái lên, chỉ vào ngón tay cái.
– Mẹ nói chuyện với con về cái đó sau. Giờ mẹ con mình lên phòng con ngủ trưa một lúc đã.
***
Vân Vân khẽ mở mắt, rồi thở mạnh một hơi. Lại nữa! Cô lại thấy mình đi lang thang giữa những hàng thông ở khu vực cấm. Linh hồn đó, người đàn ông đó, vì lý do gì cứ nhất quyết gọi cô đến đây, ép cô chơi trò “Cáo và Thỏ”.
Hôm nay, những tiếng xì xào dường như hoảng loạn hơn, xen lẫn cả tiếng la hét. Họ giục Vân Vân chạy đi như lần trước, và người đàn ông sẽ cầm trên tay chiếc xẻng đi kiếm con mồi. Bao năm đi lại và “sống” trong giấc mơ của Vân Vân, người đàn ông ấy vẫn luôn khiến cô rùng mình mỗi lần chạm mặt. Cô không tài nào quen nổi, bởi thi thoảng, ông ta lại thay đổi cách xuất hiện để cô bất ngờ và thiếu cảnh giác.
Khi đôi chân lại chuẩn bị di chuyển không theo ý chủ nhân, Vân Vân lập tức ôm lấy một thân cây bên cạnh. Cô không nhúc nhích, những âm thanh lớn dần, thúc giục cô bằng giọng điệu mắng mỏ, chửi bới thậm tệ. Ký ức về việc suýt bị chôn sống ám ảnh Vân Vân, nên cô sợ nếu rời đi, sẽ lại ngã vào cái hốc đất tử thần ấy. Vân Vân nhắm chặt mắt, kiên quyết đứng ôm gốc cây.
Đột nhiên, lòng bàn tay của Vân Vân ươn ướt, nhớp nháp như vừa chạm phải chất dịch nhầy nào đó. Cô mở mắt, dựng đứng khi thấy mình đang vòng tay ôm phần thân thối rữa của một người phụ nữ; gương mặt cô ta méo xẹo, mất nguyên cả hốc mắt phải, nội tạng treo đầy vai và hai tay, dưới không hề có chân. Vân Vân kinh hãi, ngã ngửa ra sau, mồ hôi túa đầy người. Cô ta phá lên cười, theo sau là những tiếng vọng lại của điệu cười ấy. Xung quanh Vân Vân, những cây thông đều biến thành những thân thể da thịt hoại tử và nội tạng bị móc ngược ra ngoài. Họ bắt đầu đưa những điệu cười man rợ vào cùng âm nhịp.
Phía xa xa, Vân Vân loáng thoáng thấy hình bóng của người đàn ông. Ông ta giơ cao cánh tay móc néo đầy máu và thịt thối trộn lẫn. Vẻ như chính ông ta đã khiến những người này thành như thế. Ông ta đang điều khiển bọn họ, như cách con quỷ năm xưa điều khiển ông ta.
Vân Vân cắn răng vùng mình đứng dậy, chỉ tay thẳng vào người đàn ông dù hai chân cô chỉ muốn ngã khuỵu.
– Tôi sẽ cắt bỏ vật dẫn!!
Người đàn ông hạ tay, đám người theo đó đứng yên tại chỗ, thôi không cười nữa. Hình như ông ta đang nhìn chằm chặp về phía Vân Vân, thái độ không thực sự hài lòng. Chớp mắt, ông ta lao đến, tóm đầu Vân Vân, chỉ chực bóp nát nó như đang nắm một quả cà chua trong tay, gầm gừ.
Vân Vân hét lên trong mơ, rồi bật người ngồi dậy trên giường ngủ, thở hổn hển. Bên cạnh, mẹ cô vẫn đang ngủ. Nghĩ lại, hẳn mẹ cũng mệt mỏi những ngày qua vì ba và cô nên không yên giấc mấy. Vân Vân nhìn xuống tay trái, trộm nghĩ nếu mất một đốt ngón tay mà thoát khỏi những cơn ác mộng kia, chắc cô sẽ không rơi vào tình cảnh giống hai chị gái.