Đoản văn học trò

1-Tả chú thương binh. Gần nhà em có một chú thương binh, chú đã bị thương 2 lần. Một lần ở Buôn Mê Thuột và một lần ở đùi.

2-Hãy cho biết cảm nhận của bạn về nhà thơ Tú Xương qua bài “Thương vợ.”. Tú Xương là một nhà thơ thương vợ nên có nhiều con. Đồng thời ông cũng là một người thông minh, khôn khéo biết nhường cho vợ những việc nặng nhọc mặc dù ông thi hoài mà không đậu.

3-Tả cảnh trường em trước giờ học. Đầu giờ học, khi tiếng trống trường báo hiệu vào mười lăm phút đầu giờ, sân trường em thật hỗn loạn. Các bạn chen lấn xô đẩy nhau. Các bạn còn đè lên nhau, dẫm đạp nhau để kịp vào lớp đúng giờ. Trước cổng trường, một vài cô giáo đi muộn hối hả chạy vào lớp vì bận cho con bú.

4-Giải thích câu thành ngữ “Anh em như thể tay chân.” Anh em như thể tay chân nghĩa là khi “chân” đau thì “tay” băng bó cho “chân;” còn nếu “tay” đau, thì “chân ” đưa “tay” đi bệnh viện.

5-Tả bà ngoại em. Nhà em có nuôi một bà ngoại, mỗi sáng thức dậy bà thường lên phòng bố mẹ và em hỏi to: “Vợ chồng, con cái chúng mày ăn gì để tao còn mua?

6-Em hãy điền từ ngữ thích hợp vào chỗ trống: “… đi đôi với hành.”

Thịt đi đôi với hành.

7-Em hãy thay lời Âu Cơ kể lại câu chuyện Lạc Long Quân. Lạc Long Quân hiện lên và nói với tôi rằng: “Ta và nàng đến đây hết tình, ta đưa 50 con xuống biển, nàng đưa 50 con lên bờ.” Nói xong rồi Lạc Long Quân nhảy tùm xuống biển lặn mất.

8-Tả một chiếc xe mô-tô. Gần nhà em có một chú tên Khánh, nhà chú có một chiếc xe môtô. Hằng ngày chú thường xách xe ra đi chợ. Mỗi lần bước lên xe chú hụ ga thật lớn. Bởi thế mỗi lần chú hụ ga là mẹ em bảo: “Thằng trời đánh.”

9-Tả cảnh đêm đông của gia đình em. Đêm đông, gia đình em quây quần ấm cúng bên bếp lửa hồng. Bố em ngồi đọc báo, mẹ em ngồi đan len, chúng em thì ngồi học bài, còn ông nội bà nội em thì ngồi nói chuyện ở bàn ăn mà ngọn đèn dầu chiếu hình lên trên tường trông giống như hai con khỉ già vậy.

10-Bố mẹ em rất quý thầy giáo của em. Một hôm thầy đến chơi, lúc tiễn thày về bố em đưa thày tới tận đầu cầu bắc qua sông. Thày đi rồi mà bố chưa chịu về, ông còn đứng trông theo bóng thầy nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ bằng con chó lúc đó bố mới chịu quay về nhà.

Sưu tầm

error: Content is protected !!