Triệu Vân Lan lạnh lùng nói:“Người ta nói nhân vật phản diện có lời dạo đầu quá dài sẽ bị đâm một nhát chết ngay, ngươi có tin không?”
Từ bốn phương tám hướng trong rừng vang lên tiếng loạt soạt giống như vô số bước chân nhỏ vụn đang qua lại. Triệu Vân Lan mở bật lửa, một đốm lửa nhỏ như hạt đậu được y giơ lên cao chiếu sáng một khoảng đất nhỏ.
Đột nhiên y vụt quay đầu lại, một bóng dáng thấp bé chợt lóe mà qua sau lưng y, thẳng tắp bay tới giữa không trung, nháy mắt đã biến mất, chỉ để lại một vạt áo thật dài giống như mạng nhện lấy tốc độ mắt thường không nhìn được bay vút qua.
Phát ra tiếng cười như chim báo tang kêu đêm.
Triệu Vân Lan đứng yên tại chỗ một lát, thứ kia dường như cũng kiêng kị y, vẫn cứ thử thăm dò mà bay tới bay lui quanh y, chỉ là mỗi lần đều không đến gần người y quá mức.
Đột nhiên, một dải roi dài mang theo gió mạnh phóng tới theo một góc độ vô cùng xảo quyệt, chặn ngang trói vật kia lại. Cổ tay Triệu Vân Lan rung lên, mũi roi nặng nề trụy xuống. Chỉ nghe thứ đó phát ra một tiếng thét chói tai nghẹn lại trong cổ họng, y tập trung nhìn vào, thấy một người chỉ tầm một mét lăn trên mặt đất.
“Người” kia cũng không thấy rõ là nam hay nữ, chỉ là khuôn mặt nhăn nhúm, mũi khoằm to bự nổi lên cơ hồ chiếm hết nửa mặt làm cho ngũ quan khác đều không có chỗ mà xếp, vừa nhìn qua trông như một con chim lớn báo điềm gở. Một đôi mắt bé như hạt đỗ đục ngầu một mảnh cơ hồ không nhìn thấy tròng trắng nhìn người với vẻ âm u. Nó đột nhiên cười, để lộ ra một hàm răng khấp khểnh so le không đủ.
Triệu Vân Lan nửa ngồi xổm xuống, khuỷu tay chống lên đầu gối đối mắt với thứ kia, cuối cùng không khách khí hỏi thẳng:“Nè, ngươi là thứ gì vậy?”
Người nọ âm trầm nhìn y, mở miệng nói ra bằng giọng nói giống tiếng cưa sắt:“Tiểu tử đừng có không biết trời cao đất rộng.”
“Yoo,” Triệu Vân Lan cao thấp đánh giá nó một hồi,“Hay là ngài nói cho ta biết một chút, là cao bao nhiêu rộng thế nào ?”
Y lấy hộp thuốc lá, rung cổ tay treo một điếu lên miệng, bật lửa trên ngón tay điêu luyện lộn mấy vòng rồi bật lên hoa lửa, “tách” một tiếng đốt lên, khói thuốc mang theo hương bạc hà hun cho kẻ kia ngửa cổ ra sau ho khan hồng hộc.
Triệu Vân Lan nắm một đầu Trấn Hồn tiên, cũng không mở trói cho nó mà hỏi tiếp:“Người vừa mới rao hàng là ngươi sao?”
Người nọ hừ lạnh một tiếng:“Không sai, ngươi có cái gì muốn bán?”
Triệu Vân Lan không để ý tới mà nheo mắt truy vấn:“Nói như vậy, Công Đức bút đúng là ở trong tay ngươi?”
Người nọ không nói lời nào, một đôi mắt lươn của kẻ cắp như rắn độc âm hiểm trừng Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan phà một hơi khói, một nhát nhấc cổ áo của tên nhóc này lên, trực tiếp tha nó lên giữa không trung mà lườm:“Ta cũng không tin, chuyện tứ thánh khí còn đang dở dang rút củ cải vướng bùn (1), là ai phái ngươi tới ? Lại là kẻ nào bảo ngươi dùng Công Đức Bút giả lừa ta tới ?”
Trên mặt người nọ hé ra một nụ cười hiểm ác nhìn càng giống một con chim lớn, nó khàn khàn nói:“Người mà ngươi không thể trêu vào.”
Triệu Vân Lan nghe xong không những không giận mà còn mỉm cười. Y ngậm thuốc lười biếng nói:“Người mà ta không thể trêu vào một là mẹ ta, một là bà xã nhà ta, ngươi thấy chỉ bằng ngươi thì có thể lọt vào mắt thẩm mĩ của ai trong hai người họ cơ chứ?”
Y nói đến đây, không chờ đối phương kịp phản ứng thì đã buông tay quăng nó xuống đất rồi giơ chân hung hăng đạp lên người nó. Tươi cười trên mặt thoáng chốc biến mất, lạnh lùng nói: “Ông đây không có kiên nhẫn đâu, đừng có chờ đến lúc ông điên lên giết ngươi, nói mau !”
Kẻ bị y đạp dưới chân nghe xong lời này lại đột nhiên dùng một ánh mắt khác thường nhìn y rồi lên giọng khản đặc hỏi: “Tây Hải chi Tuất địa, Bắc Hải chi Hợi địa, cách bờ mười ba vạn dặm. Lại có nhược thủy vòng quanh ôm trọn…… Phá cổng trời, vượt Thiên Môn, uy phong khí phách thế nào, ngươi còn nhớ rõ hay không?”
Triệu Vân Lan mặt không chút thay đổi nói:“Mấy câu này ngươi nên nói với bà xã của ta thì hơn, từ bé môn ngữ văn của ta đã không đủ điểm rồi.”
Người nọ hắc hắc cười lạnh, gian nan hoạt động cánh tay dị dạng, đưa vào trong lòng lấy ra một chiếc chuông vàng nho nhỏ:“Vậy thứ này, ngươi cũng không nhớ rõ sao?”
Triệu Vân Lan vừa nhìn thấy chuông thì liền nổi da gà. Chuông là vật thông linh, phần lớn đều có tác dụng chiêu hồn tụ linh. Vai trái của y thiếu một ngọn hồn hỏa, vốn dĩ ba hồn bảy vía không được đầy đủ như người thường. Bởi vậy y không chút do dự một cước đạp gãy cánh tay đối phương rồi xoay người nhặt chiếc chuông nhỏ kia.
Ai ngờ khi tay y đụng phải, lại không làm thế nào mà nhấc nó lên được. Cái chuông chỉ nhỏ bằng ngón tay kia như nặng đến ngàn cân, cổ tay y sinh đau mà một li một lai cũng không xê dịch nổi.
Tên lùn bỗng nhiên cười to:“Đường đường…… cầm không nổi một cái chuông. Ha ha ha ha ha… trên đời còn chuyện gì vớ vẩn hơn nữa hay không?”
Lúc này, một cỗ yêu phong chợt thổi tới. Chiếc chuông treo trên cánh tay gãy của tên lùn bỗng dưng vang lên một tiếng cực nhẹ cực nhẹ. Thần kinh Triệu Vân Lan lập tức trở nên căng thẳng. Y xoay tay quăng Trấn Hồn tiên ra ngoài cuốn lấy một đoàn ma trơi hất văng đi. Ma trơi dừng lại trên một ngọn cây, thân đại thụ hai người ôm lấy tốc độ mắt thường thấy được cháy đen, chỉ trong chớp mắt biến thành một gốc cây khô bị hút sạch nhựa sống.
Lập tức, càng nhiều những đốm ma trơi nhỏ theo gió mà đến, khi Triệu Vân Lan phóng ra ba nhát roi thì người đã thối lui đến hai mươi thước phía ngoài.
Y thấy bản thân cuối năm nay quả thực trừ tình trường đắc ý ra thì cái gì cũng chẳng hay ho. Nghèo đến rỗng ruột thì thôi đi, lại còn trên đường chấp pháp đụng đến mấy thứ nhiễu loạn trị an xã hội này cư nhiên đứa sau còn nan giải hơn đứa trước.
Từ dưới những nấm mồ trong âm sơn vươn ra những bàn tay xương trắng lắc lư trên mặt đất. Tên lùn vừa bị y đạp dưới chân lung lay bay lên giữa không trung, phía sau là những đốm ma trơi dày đặc vòng quanh thành một vòng tròn lập thể. Chiếc chuông vàng nho nhỏ treo trên ngón tay gãy rời theo gió thổi rung rinh rung rinh phát ra những âm thanh leng keng không thể nghe thấy giống như đang kêu gọi hết thảy âm khí tích tụ trên núi cao. Một đoàn sương trắng khổng lồ toát ra từ đỉnh đại thụ ngủ đông làm cho chúng nó nhất loạt khô héo. Mấy con quạ làm tổ trên cây đồng thanh kêu gào, thanh âm xé toạc màn đêm không đáy sâu thẳm. Ánh trăng không biết từ khi nào biến thành màu máu đỏ tươi, đỏ tươi.
Triệu Vân Lan biết, đêm nay chỉ sợ là không lành.
Y dụi tắt tàn thuốc, vừa chạy vào rừng cây bên cạnh vừa hô lên:“Nè nè, đừng có không phân tốt xấu đánh bậy đánh bạ nha, ngươi còn chưa nói xem đưa ta đến đây làm gì mà.”
Triệu Vân Lan lúc này mới lôi ra nguyên tắc trị an theo đuổi phương pháp hòa bình, cũng không biết ai là kẻ vừa mới một đạp đạp nát cánh tay người ta nữa.
“Hẳn là sẽ nhàm chán đến mức muốn tìm ta chỉ để đánh một trận chứ?” Triệu Vân Lan nói,“Ta người này cả ngày ngồi văn phòng bình thường không rèn luyện thân thể, đánh nhau khẳng định là không được đâu, chúng ta có thể tìm biện pháp giải quyết văn minh hơn không, ngươi thấy thế nào?”
Tên lùn chỉ nhìn y cười lạnh.
Triệu Vân Lan bị ma trơi truy đuổi liền bám hai tay lên đại thụ mau lẹ treo người lên rồi lăng không đáp đất. Trong khi xoay người y quỳ một gối giảm xóc, mặt hướng về phía tên lùn hỏi:“Sinh tử động cốt, sử dụng ma trơi — ngươi là quỷ tu hay là địa tiên? Theo ta được biết, quỷ tu rất kiêng kị giao tiếp với người sống để tránh hỏng cơ thể thuần âm của bọn họ, hoặc là làm cho bọn họ nhớ tới cố sự khi mình còn sống mà sinh ra tâm ma. Vậy vị đại nhân này, chẳng lẽ là vị đồng nghiệp nào nhậm chức dưới Địa Phủ sao? Không biết là làm trong ngành nào thế?”
Lúc này tên lùn sửng sốt một hồi rồi thề thốt phủ nhận:“Địa Phủ tính là cái gì chứ, ta còn khinh không thèm qua lại với bọn họ !”
“À,” Triệu Vân Lan gật gật đầu,“Ngươi nói thế là ta hiểu rồi. Yêu tộc phải không ? Bộ tộc nào thế?”
Tên lùn tự biết lỡ lời đành gắt gao ngậm miệng.
Triệu Vân Lan chuyển động nhãn châu, lúm đồng tiền trên má thoáng hiện:“Không nói ta cũng biết, nhìn diện mạo của ngươi hẳn là tộc Hắc Vũ Nha có thể ‘nghe thấy người chết nói’ chứ gì? Chỉ là về sau ta phải hỏi trưởng lão Yêu tộc một chút, quan hệ của ta với Yêu tộc không tồi, tuy rằng không đến mức xưng huynh gọi đệ, nhưng khi gặp mặt cũng khách khách khí khí, các ngươi làm vậy là có ý gì?”
Tên lùn biết mình không thể để y tiếp tục suy đoán nữa, bỗng nhiên mãnh liệt rung mạnh chuông vàng trên tay. Đúng lúc này, Triệu Vân Lan nở nụ cười, vươn hai tay vẫn giấu sau người ra.
Không biết từ khi nào y đã cắt đứt ngón tay của mình, dùng máu vẽ hai đồ án phức tạp trên hai đạo hoàng phù. Vừa lúc mỗi đạo một nửa, hai đạo thành đôi ghép lại với nhau không theo quy tắc.
Hai đạo hoàng phù đã bị thiêu cháy hơn phân nửa trong im lặng, một đạo chỉ trời, một đạo hướng đất.
Triệu Vân Lan bỗng dưng buông lỏng tay, tiếng sấm vàng lên từ hư không, hỏa long sinh ngay tại chỗ, thiên lôi câu động địa hỏa, toàn bộ nghĩa địa trong nháy mắt cháy thành một mảnh tối đen, vô số ma trơi bị bị cuốn vào trong đó, không một tia động tĩnh đã bị cắn nuốt không còn. Đại hỏa liếm đến vạt áo người lùn nhưng Yêu tộc diện mạo xấu xí kia lại vẫn không nhúc nhích đứng đó.
Thân mình nó thật nhỏ, trong một chớp mắt kia trên khuôn mặt xấu xí lại trở nên nghiêm nghị.
Triệu Vân Lan chống lại ánh mắt của nó thì không khỏi ngẩn người.
Nhưng mà y chỉ có thể dẫn động thiên lôi thúc dục địa hỏa, muốn khống chế hay làm cho chúng nó dừng lại đã sớm vượt qua phạm vi năng lực của y, Triệu Vân Lan vươn tay ra phảng phất như muốn kéo đối phương tới, lại như muốn nói cái gì.
Nhưng lúc ấy, tên lùn bỗng dưng hé ra khuôn mặt nửa người nửa chim, trên người huyễn hóa ra đôi cánh quạ đen sẫm. Đôi cánh khô quắt dị dạng xòe rộng, lông vũ bị thiêu trong khoành khắc xếp ở sau người tựa như hai cái cánh chim nướng kiểu Orleans, khó coi đến đáng thương.
Tên lùn ngửa mặt lên trời thét dài, đột nhiên hóa thành một đoàn sương đen trong liệt hỏa, thả mình chui vào chuông vàng.
Ánh lửa quanh chuông vàng biến sắc mãnh liệt, tựa hồ như mười vạn tia ánh sáng ngưng lại một chỗ, Triệu Vân Lan vội vàng nhắm mắt nhưng đã không còn kịp nữa. Đôi mắt y truyền đến cảm giác đau nhức, hai tay chống xuống trước mặt, trong tình huống không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhanh chóng lui về phía sau. Ngay sau đó, tiếng chuông như truy hồn vang lên như một mũi dùi xuyên thẳng vào trong tai y.
Trong hoảng hốt, y dường như nghe thấy âm thanh núi lở. Cây cột thông thiên từ giữa gãy rời, đất đá cự thạch lởm chởm từ trên cao lăn xuống không ngừng, ầm vang rung động, như thể cả bầu trời đều sụp xuống.
Triệu Vân Lan cảm giác phía sau đột nhiên có người. Người nọ không biết ở bên cạnh nhìn lén bọn họ trai cò đánh nhau đã bao lâu, lúc này đi ra làm ngư ông đắc lợi, đưa tay chụp xuống vai y.
Triệu Vân Lan chịu đựng cơn choáng váng làm cho y cơ hồ không đứng vững, nhanh chóng bước ra một bước, Trấn Hồn tiên vung về phía người nọ. Nhưng y không nhìn thấy cũng không thể nghe thấy gì, không xác định được một roi kia chạm vào đâu, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, sau đó từ đầu roi truyền tới một cỗ lực mạnh giống như muốn kéo y qua đó.
Triệu Vân Lan không chút thương tiếc ngọn roi của y, lập tức buông tay, phản ứng không thể nói là không nhanh.
Nhưng mà lúc này, một bàn tay như quỷ mị lướt qua sau gáy y, một chiêu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của làm vô cùng điêu luyện, sau đó người nọ đón được Triệu Vân Lan hoàn toàn bất tỉnh.
Ống tay áo cực đại của Quỷ Diện dừng lại trên những đốm lửa còn lại dưới mặt đất, ngọn lửa hừng hực tàn hết, tiếng sấm theo đó cũng bình ổn xuống.
Gã tựa hồ không chút cố sức, chỉ dùng một cánh tay ôm Triệu Vân Lan lên, lại xoay người nhặt chiếc chuông nhỏ nặng ngang ngửa gậy Kim Cô, dùng hai ngón tay vân vê một hồi, đột nhiên cười nhạt một tiếng bỏ vào tay áo, xoay người đi thẳng.
_________________
Thẩm Nguy không thấy người ở trong nhà thì lập tức chạy tới số 4 đường Quang Minh, lại phát hiện đèn đóm đã tắt hết, chỉ còn nhóm quỷ hồn vẫn đang tỉ mỉ chăm chỉ chấm công. Thẩm Nguy lòng nóng như lửa đốt, xoay người ra sân liên tiếp hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng trấn định xuống được, hắn mạnh mẽ áp chế tâm tình, bấm đốt ngón tay truy tìm tung tích của y.
Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, Triệu Vân Lan đang hướng về phía này.
Nửa đêm nửa hôm y không ngủ mà lại đi đâu, chạy đến Cục Điều Tra Đặc Biệt làm gì thế?
Thẩm Nguy thốt nhiên quay đầu, lại phát hiện một kẻ nhìn vô cùng quen mắt đang lơ lửng giữa không trung.
Thầy Thẩm tao nhã chỉ trong nháy mắt đã thay đổi sắc mặt.
Quỷ Diện bình tĩnh nhìn Trảm Hồn đao chỉ về phía mình, không những không có nửa điểm sợ hãi mà còn kiên nhẫn cúi đầu chỉnh trang quần áo của Triệu Vân Lan bị gió thổi xộc xệch, cười khẽ một tiếng:“Gặp ngươi thì bày ra đủ loại lấy lòng theo đuổi, đuổi cũng đuổi không đi, thế mà gặp ta thì trước hết là vung tay cho ta ăn một roi, ngươi nói xem y bất công đến mức nào chứ.”
Thẩm Nguy cơ hồ nghiến răng bật ra một câu:“Buông ra, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi để động vào y.”
“Bàn tay bẩn thỉu?” Quỷ Diện nhẹ nhàng cười,“Chẳng lẽ tay ngươi thì sạch lắm sao?”
Thẩm Nguy sắc mặt phát lạnh.
Quỷ Diện khẽ cười, ném Triệu Vân Lan ra ngoài, Thẩm Nguy vội vàng thu đao không để tổn thương đến y, đưa tay vững vàng đón lấy.
“Bên kia hoàn toàn không coi ngươi là người một nhà, nhưng ta thì không giống thế,” Quỷ Diện kiên nhẫn nói,“Ta hy vọng ngươi có thể ngẫm lại cho kĩ suy cho cùng là ai đối với ngươi tốt hơn, tự hủy vì một kẻ không liên quan như vậy rốt cuộc có đáng giá hay không.”
Gã nói tới đây thì ánh mắt lại dồn vào trên người Triệu Vân Lan:“Ngươi là ai cơ chứ? Muốn có kẻ nào mà không được đây ? Cứ cho là….. sao lại dùng cái cách lo được lo mất, cầu mà không được như vậy? Ngay cả ta cũng thương cảm ngươi.”
Thẩm Nguy lạnh lùng nói:“Không nhọc ngươi lo nghĩ.”
Trên mặt nạ của Quỷ Diện hiện lên một nụ cười quỷ dị:“Được lắm, ngươi cũng đừng hối hận.”
Nói xong, Quỷ Diện quay người lại, áo choàng rộng cuộn lên cao cao, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Thẩm Nguy lập tức đưa Triệu Vân Lan về nhà y. Ngoại thương của Triệu Vân Lan đều không nghiêm trọng, chỉ là va chạm xây sát nhỏ, sau gáy ngược lại có một vết đỏ, đại khái là bị người kia một chưởng đập choáng, trừ những thứ đó ra, Thẩm Nguy cũng nhìn không ra y có chỗ nào không ổn, đành phải đứng ngồi không yên bên đầu giường chờ y tỉnh lại.
Triệu Vân Lan dường như muốn ngủ thẳng đến trưa hôm sau. Trong lúc đó điện thoại vang mấy lần nhưng người trên giường vẫn không có một tia động tĩnh.
Đến tận khi mặt trời đã đứng bóng, ngón tay y mới đột nhiên giật giật. Thẩm Nguy đã bắt đầu nôn nóng, thấy thế thì lập tức nắm lấy tay y nhẹ nhàng lay lay, có chút khẩn trương nói:“Vân Lan?”
Triệu Vân Lan chưa kịp mở mắt ra đã ôm lấy cổ trước:“Ông phắc, tên khốn nạn nào làm……”
Thấy y còn có tâm tư chửi đổng, Thẩm Nguy yên tâm được một nửa rồi, nhưng mà ngay sau đó hắn nghe thấy Triệu Vân Lan giọng mũi dày đặc gọi mình một tiếng.
Thẩm Nguy vội hỏi:“Ừ, làm sao thế?”
Triệu Vân Lan dường như còn chút mơ hồ, y mạc danh kỳ diệu hỏi:“Mấy giờ rồi, sao bây giờ ngươi còn chưa ngủ? Chưa ngủ sao không bật đèn lên?”
Chú thích.
- Rút củ cải vướng bùn : nguyên văn 拔出萝卜带出泥: nghĩa là nhổ cây củ cải còn lôi theo cả bùn, ý chỉ những việc dở dang, chưa xong, không hoàn chỉnh, lôi thôi lằng nhằng.
- Hắc vũ nha tộc : tộc quạ đen hay còn gọi là thiên cẩu.