Rốt cuộc chờ đến hơn 4h chiều, trước khi mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, Chúc Hồng đến bệnh viện mang theo quyết định trao quyền đã qua phê duyệt.
“Người của phân cục bên kia đã rút hết, vừa rồi tôi gặp Tiểu Lý dưới lầu, cậu ta còn nói sau này muốn mời chúng ta ăn cơm, cho nên……”
Chúc Hồng nói đến đây thì bỗng nhiên ngừng lại, nuốt hết mấy lời phía sau vào bụng — bởi vì cô nhìn thấy Thẩm Nguy vừa mua xong đồ uống đang đi về phía này, Chúc Hồng đành phải dừng một chút, ngược lại dùng phương thức tương đối mơ hồ nói, “Án này bây giờ hoàn toàn thuộc về chúng ta, anh nói xem làm thế nào đi.”
Thẩm Nguy đương nhiên cảm giác được ánh mắt chần chừ của cô, lập tức đưa đồ uống cho Triệu Vân Lan, còn rất hiểu ý người mà nói: “Hai người bận việc, ta về trước tránh một chút thì hơn.”
Triệu Vân Lan kiên quyết giữ chặt lấy hắn, phát huy đầy đủ bản sắc keo da trâu của mình: “Không cho đi, vạn nhất ngươi hối hận, đi rồi ta không bắt lại được thì làm sao bây giờ?”
Hành lang bệnh viện vốn có nhiều người qua lại, Triệu Vân Lan lại là anh đẹp trai chói ngời trường thân ngọc lập rất hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa y còn lôi lôi kéo kéo một người đàn ông khác, động tay động chân như vậy đã nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh nhìn hiếu kì.
Thẩm Nguy nhanh chóng phóng mắt nhìn quanh bốn bên, khẽ nói: “Vẫn còn ở bên ngoài đấy, ngươi chú ý một chút đi.”
Triệu Vân Lan nghe vậy, lập tức quay đầu trừng mấy người đang trộm ngó về bên này, không chút để ý mở miệng: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy chàng gay đẹp trai như vậy bao giờ hay sao?”
Đối phương thực sự chưa từng thấy ai làm gay mà làm được uy vũ khí phách như vậy cả, đành ngượng ngùng vội vã xoay đi hết.
Triệu Vân Lan chuyển sang lấy lòng Thẩm Nguy: “Hehehe.”
Thẩm Nguy: “……”
Chúc Hồng quả thực không thể tin được cái tên thanh niên ngớ ngẩn mất nết này là sếp Triệu anh minh thần võ nhà mình, sóng gió mãnh liệt nổi lên trong lòng nhất thời điêu tàn đọng lại bốn chữ: Vô cùng thê thảm.
Bất quá Thẩm Nguy vẫn là nhẹ nhàng nhíu mi: “Các ngươi phải làm việc, ta ở chỗ này vẫn không thích hợp lắm.”
Chúc Hồng cũng nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, sếp Triệu, nội quy của chúng ta……”
Triệu Vân Lan trực tiếp ngắt lời: “Quy củ là tôi định ra, bất cứ lúc nào mất hứng đều có thể sửa lại ____ hơn nữa nội quy nói trong quá trình làm việc tránh để cho người ngoài chứng kiến hoặc tham dự, hắn cũng không phải là người ngoài.”
Thẩm Nguy ngẩn người, trong nháy mắt hắn còn tưởng rằng Triệu Vân Lan muốn nói toạc thân phận của mình ra.
Kết quả liền nghe thấy Triệu Vân Lan ti bỉ nói thầm với Chúc Hồng: “Hắn là bà xã nhà tôi nha.”
Thẩm Nguy: “……”
Chúc Hồng ngây ngốc một lát, sau đó mặt không chút thay đổi hướng ra ngoài cửa sổ, dùng ngữ điệu đều đều như đang nói “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được” mà bảo Quách Trường Thành: “Tiểu Quách, cậu xem mặt trời lặn ngoài kia có xanh không kìa! Giống y như được ngâm trong dấm mồng tám tháng chạp vậy đó!”
Quách Trường Thành không nhẫn được phải xoa xoa hai mắt.
Triệu Vân Lan vội ho một tiếng, điều chỉnh biểu tình trở nên nghiêm túc hẳn lên, một lần nữa trở lại dáng vẻ lãnh đạo của y: “Được rồi được rồi ____ Chúc Hồng, cô gọi điện thoại cho mọi người trong cục bảo họ đến đây, nhất là Lâm Tĩnh, đêm qua hắn một tên lão đại gia da dày thịt béo thế mà lại không biết xấu hổ chuồn mất, hôm nay tôi nhất định phải cho hắn biết kết cục của việc thoát ly quần chúng là gì.”
Chúc Hồng “À” một tiếng, xoay người nhắn tin cho mọi người ở số 4 đường Quang Minh: “Mau tới bệnh viện chùa Hoàng Nham vây xem Quỷ Kiến Sầu, xem xem tên kia thành cái đức hạnh gì rồi này.”
Vì thế trước khi trời tối mọi người đều chạy tới bệnh viện như ong vỡ tổ, kết quả không những không vây xem thành công, ngược lại bị Triệu Vân Lan ngồi như đại gia không thèm động cựa chỉ tay năm ngón sai bảo xoay quanh: “Lão Sở, ngươi lên mái nhà bày hai tầng ‘lưới’, một chiều, có thể vào không thể ra ngăn không cho nó chạy thoát, Tiểu Quách đi cùng quan sát cho kĩ, trở về giao cho tôi một phần báo cáo học tập, Chúc Hồng đi giăng ‘Quản chế linh’ trên tất cả các cửa sổ của bệnh viện, sau đó ngăn cách không gian nơi này lại, trông coi cho kĩ phần kết giới của cô đừng để nhân viên tạp vụ người ta sờ loạn, làm cho đẹp vào, đừng có lưu lại dấu vết…. Đại Khánh đi hỗ trợ.”
Đại Khánh đang nghe Lâm Tĩnh xì xà xì xầm, Lâm Tĩnh mới nói “Ngươi xem cánh tay thầy Thẩm kìa, còn lộ một đoạn băng gạc đó, lão đại nhà chúng ta thật là cầm thú mà.” Đại Khánh vừa mới bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy bị điểm danh, nhất thời giật nảy cả mình.
Thẩm Nguy không được tự nhiên kéo lại tay áo khoác.
“Về phần Lâm Tĩnh……” Triệu Vân Lan lôi trong túi ra một bình nhỏ, Lâm Tĩnh bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Triệu Vân Lan không có hảo ý cười cười, nói với Lâm Tĩnh: “Trong này là oán chú gỡ xuống từ trên người của một nạn nhân.”
Sở Thứ Chi hợp thời ở bên cạnh giải thích cho tên nhóc đang ù ù cạc cạc: “Cái gọi là lệ quỷ, đều sinh ra từ oán khí. Oán khí mà chúng hạ lên người khác giống như là một cái xúc tu, có cùng nguồn gốc với chúng, bởi vậy sẽ có cảm ứng.”
Quách Trường Thành vẫn đi cùng Triệu Vân Lan còn chưa kịp ăn cơm chiều, nghe lời này không hiểu sao cậu nghĩ đến món bạch tuộc viên chiên, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, bụng reo ọt ọt.
Sở Thứ Chi: “……”
Đôi khi hắn thực sự không hiểu nổi thằng nhóc củi mục mới tới này cả ngày nuôi cái suy nghĩ gì trong đầu nữa.
Triệu Vân Lan bắt chân chữ ngũ ném bình vào lòng Lâm Tĩnh: “Ban ngày đã ngoài ý muốn bắn chết một đứa rồi, nhưng phỏng chừng là thứ kia không thạo quấy phá giữa ban ngày thôi, buổi tối ta lo lắng nó không dễ cắn câu, cho nên nhiệm vụ của ngươi chính là chờ một chút cho trời tối rồi mang cái xúc tu trong bình này bóp nát ra, dẫn lệ quỷ tiến vào trong không gian kết giới của Chúc Hồng.”
Lâm Tĩnh yên lặng nhìn y lại nhìn bình nhỏ trong tay, ý thức được chính mình đã bị coi là dân Tank máu trâu chuyên thu hút cừu hận rồi. Hắn dùng một loại giọng điệu trầm thống như chủ trì lễ tang mà phun ra: “Ngươi hãm hại ta.”
Triệu Vân Lan không chút do dự trả lời hắn: “Đúng vậy, thì thế nào?”
Nghiêm túc trắng trợn hại người như vậy, có thể thấy được y là loại người quang minh chính đại đến mức nào chứ hả hả hả!
Lâm Tĩnh giương mắt nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có mèo đen gian nịnh cười lạnh cùng với người khác hờ hững không quan tâm, trong khoảnh khắc nhịn không được mà cảm thấy bi ai.
Chỉ thấy hòa thượng rởm đột nhiên xoay người, vụt tấn công về phía Thẩm Nguy vẫn im lặng dựa tường từ khi bọn họ tới đây: “Đại vương muốn bắt bần tăng tế cờ, quý phi cứu mạng!”
Thẩm Nguy: “……”
Khi hắn là Trảm Hồn Sứ, ai thấy hắn cũng như chuột thấy mèo, còn chưa bao giờ bị người ta đùa giỡn trước bàn dân thiên hạ như vậy, hắn nhất thời sửng sốt vài giây, dường như xin giúp đỡ mà nhìn về phía Triệu Vân Lan.
Triệu Vân Lan tỏ vẻ lần vỗ mông ngựa này vỗ đúng chỗ rồi, y thích nghe cái này, liền im lặng quay đi.
Thẩm Nguy nghĩ nghĩ, đưa tay nhận lấy cái bình: “Hay là cứ để ta đi đi.”
Lời còn chưa nói xong, Lâm Tĩnh liền biết hỏng rồi. Quả nhiên, hai luồng ánh mắt lạnh lẽo từ phía sau đâm thẳng vào sống lưng hắn, rất có tư thế muốn dùng ánh mắt đóng đinh hắn lên tường chơi trò vạn kiếm xuyên tâm.
Lâm Tĩnh yên lặng cười gượng, nhét bình nhỏ vào trong lòng, lui về phía sau một bước, nói nhanh như gió: “A Di Đà Phật, dương thiện trừ ác và bảo hộ an toàn sinh mệnh tài sản cho quần chúng nhân dân là nghĩa vụ của chúng ta, quang vinh mà gian khổ, làm sao có thể từ chối được? Ta đi.”
Nói xong, hòa thượng rởm lấy vận tốc ánh sáng chạy mất.
Thẩm Nguy hỏi: “Ta có thể làm gì giúp ngươi không?”
“À,” Triệu Vân Lan nói, “Ta biết phía dưới có một quán ăn gia đình rất không tồi, ngươi theo ta đi ăn thôi.”
Thẩm Nguy: “……”
Chúc Hồng nghiến răng: “Giận mà không dám nói gì.”
Sở Thứ Chi yên lặng cúi đầu: “Không dám nói.”
Đại Khánh: “Miao ~”
Quách Trường Thành là thật sự không dám nói.
Cũng may thầy Thẩm vẫn là có lương tâm, hắn thấy được sắc mặt và tiếng lòng của quần chúng, lập tức thiện lương lắc lắc đầu: “Như vậy làm sao được? Thế này đi, ngươi đóng giữ ở đây, ta thay ngươi đi bảo vệ sinh môn, vạn nhất có biến, ta cũng có thể trợ giúp một chút.”
Lời này vừa thốt ra, mọi người nhất thời im lặng một hồi.
Ánh mắt Chúc Hồng nhìn Thẩm Nguy trong nháy mắt trở nên phức tạp vô cùng, đến cả Sở Thứ Chi cũng như có chút đăm chiêu, chỉ có Quách Trường Thành ngốc nghếch khiêm tốn thỉnh giáo: “Sinh môn là cái gì?”
Sở Thứ Chi không để ý tới cậu mà chỉ nghiêm túc hỏi: “Thầy Thẩm biết hai tầng “lưới” của ta là muốn bày trận gì sao?”
Thẩm Nguy nhẹ nhàng cười: “‘Song tầng tứ môn bát quái trận, hữu tiến vô xuất sinh tử môn’, ta nhìn qua Vân Lan bố trí mấy vị trí theo dõi thì liền hiểu được — chỉ là nếu oán khí của lệ quỷ quá mức dày đặc, ‘lưới’ được giăng ra lâm thời có khả năng sẽ bị nó phá vỡ, đến thời điểm sinh môn biến thành tử môn sẽ không dễ khống chế, ta trấn trụ mắt trận có thể ngừa vạn nhất.”
Hắn nói xong, hướng về phía mọi người nho nhã lễ độ gật đầu, sau đó ánh mắt dừng trên người Triệu Vân Lan, hơi hạ eo, khẽ nói: “Ta qua đó, ngươi tự mình cẩn thận.”
Triệu Vân Lan tâm tình cực tốt nhìn theo hắn rời đi.
Lúc này đây Chúc Hồng và Sở Thứ Chi không ai lấy câu nói hàm súc kia của Thẩm Nguy ra để trêu chọc nữa, hai người bọn họ cùng nhau chuyển hướng qua Triệu Vân Lan, mèo đen Đại Khánh bám trên cửa sổ, sau một hồi lâu, nó thấy Thẩm Nguy ra khỏi cửa lớn bệnh viện, chuẩn xác không sai một ly đứng trên “điểm” kia. Thậm chí hắn phảng phất đã sớm đoán được nó sẽ đứng quan sát từ phía trên, còn ngẩng đầu lên cười với nó một cái.
Đại Khánh ánh mắt chợt lóe: “Cao thủ.”
Chúc Hồng đè thấp thanh âm, lông mày nhíu chặt: “Sếp Triệu, vị thầy giáo họ Thẩm này rốt cuộc là loại người nào?”
Triệu Vân Lan tâm tình rất tốt, một chút cũng không để ý ngữ khí của cô, chỉ nửa đùa nửa thật đáp: “Cô sẽ không muốn biết đâu.”
Đại Khánh xoay qua, dùng ánh mắt bích lục nhìn y: “Nói như vậy trong lòng ngươi đã biết?”
Triệu Vân Lan lười biếng tựa vào ghế, như cười như không hỏi vặn lại: “Ta có lúc nào không thầm biết trong lòng sao?”
Chúc Hồng nói nhanh: “Ta đã có cảm giác lạ lắm mà — lần đầu tiên khi Luân Hồi Quỹ xuất hiện đã có hắn, lần thứ hai Sơn Hà Trùy chúng ta lại trùng hợp gặp hắn tại Tuyết Sơn, Long Thành lớn đến thế, ngay cả hàng xóm ta cũng không biết hết, làm sao có nhiều xảo ngộ như vậy được. Ngươi không cảm thấy rất cố ý sao? Ngươi……”
Triệu Vân Lan nháy mắt mấy cái, hắn không đoán trước được Chúc Hồng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Sở Thứ Chi ở một bên cũng yên lặng nhìn thoáng Chúc Hồng một cái.
“À, về tứ thánh, trong này quả thực có chút nguyên nhân.” Triệu Vân Lan dừng một chút, “Nhưng ta cảm thấy có lẽ hắn sẽ không muốn để mọi người biết, cho nên chuyện của hắn, ta cũng không thể nói ngay được, thứ lỗi nhé.”
Cái kẻ tự cho trời là lão đại mình là lão nhị nói ra hai chữ “Thứ lỗi” nhưng Chúc Hồng không vui mừng chút nào, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó mà nói thành lời.
Nếu Thẩm Nguy chỉ là một giáo sư Đại học Long Thành bình thường, cô còn có thể cùng Lâm Tĩnh đem chuyện của hai người họ thành phương tiện giải trí hàng ngày, trêu chọc cười nhạo lãnh đạo một hồi, có khi còn lên weibo dàn dựng tiết mục hủ yy lãnh đạo nhà mình, nhưng lúc này khi phát hiện Thẩm Nguy không hề đơn giản……thậm chí có khả năng là một nửa “đồng loại” của bọn họ thì…tâm lại dấy lên tư vị khó nói thành lời.
Giống như có người dùng một cây kim dài mảnh đâm vào trong lòng không nông không sâu, làm ứa ra chất dịch đau xót.
Sở Thứ Chi: “Cao thủ kia am hiểu cái gì? Bày trận sao? Có thể trao đổi một chút với chúng ta không?”
Đại Khánh vểnh đuôi, có chút chần chờ hỏi: “Ngươi trêu chọc không phải là người thường rồi, tính thế nào bây giờ? Không nói thì không nói cũng phải cho chúng ta biết vị đạo hữu kia thuộc phái nào chứ?”
Chúc Hồng vẫn như cũ sắc mặt ngưng trọng cau mày ____ cứ như Triệu Vân Lan không phải tìm đối tượng, mà là nhận cha nuôi.
Rốt cục, tí kiên nhẫn mà Triệu Vân Lan tâm tình tốt chắt bóp được đều bị bọn họ đông hỏi tây truy cho tiêu tan triệt để. Y bất nhẫn khoát tay: “Nên làm gì làm đi! Cút hết cho ta! Ở đâu ra lắm chuyện như vậy? Ta nói muốn mở họp báo hay sao hả?”
Sở Thứ Chi hưng phấn lôi Quách Trường Thành đi, xoa tay thầm quyết trong lòng phải đem lưới lần này giăng dễ nhìn một chút ____tránh cho quê độ trước dân lành nghề.
Chúc Hồng lại tựa hồ còn đang muốn nói cái gì, Đại Khánh cũng đã nhảy xuống từ trên ghế, đứng ở mấy bước xa phía ngoài quay đầu gọi “miao” một tiếng, Chúc Hồng đành phải hít sâu một hơi, hơi hạ mắt, bàn tay giấu trong áo khoác màu đỏ nắm chặt một chút, sau đó không nói một lời đi theo Đại Khánh.
Triệu Vân Lan phát hiện địch ý mơ hồ của Chúc Hồng nhưng không để vào lòng ___ theo như y biết thì phụ nữ tương đối cẩn thận lại hay cả nghĩ, một người như Thẩm Nguy bỗng nhiên bị y lôi kéo vào cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ mà không một câu giải thích hẳn là khiến cho cô bất an.
Vì thế y hiểu ý người mà gọi Chúc Hồng lại: “Này, đợi đã.”
Chúc Hồng dừng bước.
Triệu Vân Lan nói: “Chuyện kia…tôn trọng ý kiến của hắn, tôi không thể nhiều lời, nhưng bản thân hắn khẳng định là không thành vấn đề, cô không cần lo lắng, cứ coi hắn như tôi là được.”
Chúc Hồng nghe xong, không nói một tiếng đi thẳng ra ngoài, rất muốn đập cho tên lắm mồm họ Triệu một trận.