Đó là chuyện vào một ngày của sáu năm về trước, tôi đan đi xuôi xuống một triền dốc ở Kita-Kamakura, rồi thả bộ trên con ngõ nhỏ nằm song song đường ray tàu điện …
Chiếc sơ mi trắng cộc tay thấm đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng tôi. Tiếng ve phiền nhiễu inh ỏi bên tai, và dù hoa cẩm tú cầu vẫn còn khoe sắc khắp nơi, mùa mưa cũng đã kết thúc để nhường chỗ cho mùa hạ,
Trừ mấy người có sở thích lướt sóng ra, dân cư ở đây đều không thích mùa hạ, vì oi bức quá. Bãi biển Yuigahama và Enoshima đã mở cửa, song chẳng đứa nào trong đám học sinh cấp hai cấp ba quanh vùng muốn tới đó bơi lội hay vẩy nước, bởi du khách nhố nháo đông đúc làm làn nước đục ngầu mỗi khi triều dâng đã khiến biển cả chẳng còn gì lá hấp dẫn.
Bấy giờ tôi đang theo học lớp mười một tại trường cấp ba của tỉnh, trường tọa lạc ở lưng chừng núi. Hôm ấy là chủ nhật nhưng tôi vẫn đến trường, để lấy cuốn sách giáo khoa chẳng may bỏ quên. Bình thường tôi đều đi xe buýt, song lần này lỡ xe, mà một tiếng mới có một chuyến, đành cuốc bộ ra ga JR để bắt tàu điện về nhà. Đường xá Kamakura khá nhỏ, ba mặt Bắc, Đông và Tây đều bị núi on trùng điệp bao bọc nên nhiều nơi đi lại vẫn chưa thuận tiện.
Bên tay phải tôi là sân ga dài kỳ lạ của ga Kita-Kamakura. Cửa soát vé duy nhất nằm ở bên kia đường ray nên tôi phải đi vòng khá xa mới sang được. Phía tay trái là một dãy nhà cổ nằm san sát, căn nào căn nấy đều có sân vườn với cây cối xanh mướt.
Ở ngõ này có một tiệm sách cũ hầu như chẳng mấy ai biết đến, hoặc biết nhưng không buồn để ý. Đó là một ngôi nhà lâu đời làm bằng gỗ, trước hiên đặt một tấm biển xoay cũ tới mức có khi chẳng còn xoay nổi nữa vì đã bám đầy gỉ sét, trên biển không có tên, chỉ có mỗi dòng chữ nguệch ngoạc: “Thu mua sách cũ – Định giá hợp lý”.
Tôi đã định băng qua tiệm sách cũ không rõ tên ấy, nhưng một diễn biến bất ngờ khiến tôi đổi ý. Cánh cửa gỗ lạch xạch trượt mở, một cô gái trẻ bước ra ngoài.
Trông cô giản dị trong chiếc sơ mi mỏng không tay màu trắng phối với chân váy xanh thẳm. Mái tóc dài tết lại, búi cao sau gáy. Cặp mắt to đen láy nổi bật trên làn da trắng ngần. Dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi hồng xinh xắn.
Xem chừng cô lớn hơn tôi vài tuổi, và toát ra vẻ gì đó khác hẳn những người tôi từng gặp. Mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta phải đứng lại chiêm ngưỡng, song trông cô không hề kiêu kỳ hay khó gần. Dáng điệu như một nhân viên đang chuẩn bị mở hàng, cô vừa đẩy chiếc xe cút kít ra ngoài hiên vừa chu môi như chim nhỏ, vài âm điệu kỳ quặc theo đó thoát ra.
“Phù … Phù phù … Phù …”
Phảu mất một lúc tôi mới nhận ra đó là tiếng huýt sáo, nó gây cho tôi cảm giác là cô gái này khá vụng về.
Tôi đứng ngây trên đường một lúc lâu, nhưng cô gái chỉ liếc tôi bằng ánh mắt ngờ vực đúng một lần rồi tập trung đẩy chiếc xe vào đúng vị trí của nó. Hình như đống sách chất trên xe là sách giảm giá, vì tôi thấy xe treo bảng gỗ với dòng chữ: “Đồng giá 100 yên”.
Đang chuẩn bị quay vào trong, cô gái bỗng khựng lại, nhìn tấm biển sắt rồi khẽ “Ơ” một tiếng, đưa tay xoay lại khiến nó kêu ken két. Khi mặt sau của “Thu mua sách cũ – Định giá hợp lý” hướng ra đường, tôi thấy dòng chữ: TIỆM SÁCH CŨ BIBLIA.
Thì ra đây là tên cửa tiệm, tôi nghĩ. Vậy là, nó không phải cửa tiệm khuyết danh …
Xong xuôi, cô gái nhẹ nhàng quay vào trong, chẳng hề để ý tới tôi.
Cô ấy là ai?
Theo tôi nhớ, chủ tiệm này là một người đàn ông trung niên tóc bạc cơ mà. Cô gái là sinh viên đến làm thêm chăng?
Tôi bước lại gần tấm biển “Tiệm sách cũ Biblia”, ngó qua khung kính trên cửa trượt, nhìn vào không gian sáng mờ bên trong. Đối diện với các giá kê là một quầy tính tiền chất đầy những sách. Giữa núi sách nho nhỏ, cô gái ngồi đọc một cuốn sách to đùng với vẻ mặt chăm chú. Thậm chí từ ngoài cửa, tôi còn thấy rõ đôi mắt tròn to như sáng bừng lên sau cặp kính cận. Thỉnh thoảng cô bật cười khúc khích hoặc gật đầu thật mạnh, không lúc nào ngồi yên.
Trông có vẻ yêu sách quá nhỉ!
Đây là trạng thái mà người ta vẫn gọi là “quên hết tất cả” đây. Tôi bất giác sinh lòng ngưỡng mộ, vì chưa bao giờ thấy ai đọc sách với biểu hiện sinh động và chìm đắm nhường ấy, dù trông thì hơi kỳ quặc. Cô đang đọc cái gì vậy? Thú vị đến thế sao?
Tôi đặt tay lên cánh cửa trượt, rồi lại buông tho4g xuống. Hỏi những câu đó là vô nghĩa khi mà tôi chẳng hề có duyên với việc đọc sách. “Cơ địa” tôi nói như thế.
Mang theo cảm giác chán chường, tôi rời khỏi tiệm sách Biblia, tiếp tục tiến về phía cổng soát vé. Hình ảnh thiếu nữ đọc sách trong cửa tiệm mờ tối vẫn đọng lại tâm trí tôi như một bức họa sắc nét. Dù ý nghĩ “Hay mình quay lại bắt chuyện với cô ấy?” còn vấn vít đầu óc tới tận lúc vào sân ga, nhưng rốt cuộc tôi chẳng làm gì cả, cứ thế lên tàu điện tuyến Yokosuka để về nhà.
Tôi không cho rằng quyết định của mình là kỳ lạ. Chỉ những người thực sự tài giỏi mới có thể nắm bắt cơ hội tình cờ và biến nó thành một điều gì đó. Còn tôi, tôi là một người bình thường hành động theo cung cách bình thường mà thôi.
Tuy vậy, cho đến bây giờ, đôi khi tôi vẫn bất giác hình dung, nếu lúc đó mình vào tiệm sách trò chuyện với cô gái nọ thì mọi sự sẽ diễn biến thế nào. Biết đâu từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời tôi sẽ chuyển hướng ít nhiều!
Thôi, trên đời này vốn dĩ không có chuyện “nếu”. Cứ nghĩ mãi về nó cũng chẳng thay đổi được gì.
Tôi xin phép nói thêm một chút.
Đây là câu chuyện về sách cũ, về một vài cuốn sách cụ thể và những người liên quan đến chúng.
Sách mà qua tay nhiều người, thì ngoài câu chuyện nằm ở phần nội dung ra, chúng còn chứa đựng câu chuyện của chính bản thân chúng. Câu này không phải do tp6o nói, tôi dẫn lại của người khác thôi, nhưng cảm thấy chí lý.
Tuy nhiên các bạn nên lưu ý, không phải truyện nào ở đây cũng nói về những điều tốt đẹp. Sẽ có cả những điều xấu xí khiến người ta chẳng muốn nhìn đến, nhưng chúng vẫn tồn tại khách quan, như mọi sự việc khác trên đời.
Tên tôi là Gora Daisuke, năm nay 23 tuổi. Cuốn sách cũ liên quan tới tôi là Soseki toàn tập.
Tôi sẽ bắt đầu bằng câu chuyện này.