Cuốn 2 – Phần 09

Còn Đào Duy Thạc đã bị Lệ Dung đánh đá như vậy mà cũng chưa chịu tởn, về nhà suy nghĩ, tức giận căm gan; bèn nói một mình rằng: “Vả cô ta đã cho ta được phép tự do, thì là dễ quá, thật là thịt đã tới mồm rồi; có dè đâu mà cái con nhỏ quái ấy nó hung quá, nếu con chị của nó mà không cản nó, thì ắt nó đã đạp ta dẹp ruột đi rồi. Nhưng mà, không lẽ ta sợ nó mà thôi đi hay sao? Phải làm tới mới được; nhứt bất tố, nhị bất hưu. Thà không làm gì thì thôi, chớ nay đã lỡ ra rồi, nếu ta nhịn nó thì ắt chẳng khỏi bị sắp đày tớ của cô ta nó chê cười ta là thằng tướng nhát.

Thế thì ta phải làm sao cho hai chị em con nhỏ nầy đều lọt vào tay ta hết cả, thì ta mới nghe cho. Ngặt vì con nhỏ ấy nó có võ lực, chớ chẳng phải như con gái tầm thường; nếu muốn cho được lưỡng toàn, thì ta phải mướn một bọn du côn, cũng phải cho có võ lực, nửa đêm ta lén đem thuốc vào mà xông cho chị em nó ngủ cho thiệt mê, rồi ta xúm nhau trói hết cả hai chị em, bắt bỏ lên xe, chở chúng nó lên rừng, đem đến nhà của một người bạn hữu ta mà gởi đỡ; chỗ đó tư bề rừng núi vắng vẻ chẳng ai hay, rồi kiếm một người đờn bà miệng lưỡi cho cực kì lanh lợi, để khuyến dụ chúng nó; như chúng nó chịu nghe theo thì tốt, bằng chẳng nghe thì ta lại lập thế, hủy phứt con nhỏ đi mà rửa hờn; chỉ còn có một mình con chị, thì ta muốn thế nào lại không được.”

Nghĩ tới đó rồi bợm ta lấy làm đắc ý, mặt mày hớn hở, tủm tỉm cười thầm, rồi nói một mình rằng: “Tao đố bây chạy đường nào cho thoát khỏi tay tao.”

Sáng ra bữa sau, bợm ta lo đi kiếm mướn được một lũ côn đồ hơn 9, 10 đứa, dặn dò sắp đặt mưu lớp đâu đấy sẵn sàng, chờ tối lại sẽ hiệp nhau mà cử sự. Rồi đó bợm ta lại viết một phong thơ mà nói rõ hết cái kế của mình tính vậy vậy, rồi sai người tâm phúc đem qua cho cô mình là bà huyện hay, xin bà để cửa sau cho mình dễ bề thi thố.

Chẳng dè đêm ấy Mộ Trinh với Lệ Dung, nhơn thấy việc đêm hôm qua như vậy, cho nên đêm nay cũng còn lo sợ phập phồng, cứ thao thức mà nói chuyện rầm rì với nhau mãi cho đến 3, 4 giờ khuya; chừng mòm quá mới chịu ngủ quên.

Mà thường hễ đứa có tình, nó hay rình người vô ý, nên khi hai chị em vừa nhắm mắt ngủ rồi, thì Đào Duy Thạc liền lén đem thuốc mê vào mà xông; trong giây phút thì hai chị em đã bắt hơi thuốc mà ngủ mê man như chết.

Đào Duy Thạc bèn kêu lũ du côn đem dây vào, vừa muốn ra tay; thình lình, thoạt nghe có tiếng xe ô tô, ù ù ở đâu chạy tới, đậu ngay trước cửa; rồi lại nghe có tiếng gõ cửa mà kêu. Bà huyện lóng nghe thì biết rõ ràng là tiếng bà phủ đi Hà Nội về.

Cô cháu đều hoảng vía kinh hồn, song việc đã lỡ ra rồi không biết tính sao, bà huyện liền hối Đào Duy Thạc, khiến bọn du côn áp vào khiêng nhầu hai chị em nàng đi ra ngõ sau, đem bỏ đại lên xe rồi cứ việc quất ngựa chạy dông lên rừng; còn bà phủ thì để đó mặc mình tùy cơ ứng biến.

Nguyên bà phủ đi xuống Hà Nội đặng có dọ coi cho biết mấy tiệm hàng lãnh, nhiễu, the, giá cả thể nào, để chừng về Nam kỳ sẽ mua đem về mà bán, và bà cũng có ý giao thiệp với một ít tiệm hàng nơi đất Bắc cho có chỗ quen lớn, phòng sau có gởi thơ mua hàng cho dễ, khỏi phải đi ra đi vào mà tổn mất nhiều tiền cước.

Bà xuống ở Hà Nội được hai ngày, may gặp và làm quen được với một bà chủ tiệm hàng kia. Bà chủ tiệm hàng thấy bà là người tử tế, cũng có dạ yêu bà, nên cầm bà ở lại chơi vài bữa. Bà nhơn thấy bà chủ tiệm tánh tình vui vẻ, ăn nói bải buôi, ý bà cũng mến, phần thì bà muốn làm quen, nên cũng phải chìu lòng, ở nán chơi vài bữa.

Đêm ấy không hiểu tại sao mà trong lòng bà nóng nảy, lo sợ phập phồng, làm cho bà thao thức xốn xang, đi ra đi vào nằm không yên giấc; lại thêm con mắt máy lia, thịt nơi cánh tay cũng giựt lịa; bà bèn nghĩ lại bà huyện là em dâu của bà ở trên Bắc Ninh đó không phải là người từ thiện, còn hai cô con của bà thì tuổi bởi thơ ngây, bà đi hai bữa rày, không biết ở nhà có chuyện chi lành dữ thể nào mà đêm nay nó khiến cho bà bứt rứt xốn xang như vậy; vì vậy mà bà không chờ đến sáng mai mà đi xe lửa cho được, nên bà nói với bà chủ tiệm, xin cho người đi mướn giùm cho bà một cái ô tô, rồi bà vội vàng từ giã bà chủ tiệm; hối sốp-phơ chạy riết về Bắc Ninh.

Khi xe bà vừa về tới nhà bà huyện thì đã gần 4 giờ khuya, chánh là lúc bọn gian nhân vừa muốn trói hai cô con của bà; chúng nó nghe xe bà về tới và tiếng bà kêu cửa thì thất kinh, nên cứ việc khiêng nhầu đem ra bỏ đại trên xe, quất ngựa chạy càn, chớ chưa kịp trói.

Chúng nó đi rồi thì bà huyện lại trở vào phòng mình, nằm trơ như chết, giả rằng mình cũng bị thuốc xông đó mà mê.

Còn bà phủ ở ngoài cửa trước, chưa hay chưa biết chi hết, cứ việc gõ cửa kêu hoài mà không nghe ai lên tiếng, trong lòng phát nghi, bà lại càng kêu thúc tới mãi, mà cũng chẳng thấy động tịnh chi hết, bà lấy làm lạ, bèn tính đi vòng ra phía sau, đặng kêu đứa ở.

Chẳng dè bà ra đến phía sau thì thấy cửa sau không đóng, còn đứa ở thì nằm ngủ chinh chòng. Bà liền kêu giựt nó dậy mà hỏi, thì coi ý nó lơ láo như đứa mất hồn, cứ ú ớ hoài, chớ chẳng biết chi mà nói.

(Thằng nầy cũng bị thuốc mê, song nó nằm xa hơi khói nên nhẹ).

Bà dòm lên nhà trên, thấy đèn còn chong mà cửa nẻo gì cũng mở thoát, bà hoảng kinh, liền đi thẳng lên nhà trên, bước ngay vào phòng chỗ hai cô con bà ngủ đó; té ra phòng không mở hoác bóng người vắng tanh.

Chừng ấy bà lại càng thất kinh hơn nữa, liền xách đèn đi kiếm khắp trong nhà mà cũng không thấy tăm dạng gì, mà bà lại nghe có hơi khói chi bay mùi sao lạ mũi quá. Bà liền bước đại vào phòng mà kêu giựt bà huyện, ai ngờ bà huyện lại nằm ngủ cũng mê man như chết, kêu mấy thì kêu, giựt bao nhiêu thì giựt, bà cũng không ư hử gì.

Lúc nầy bà phủ lại càng bối rối hơn nữa; bà vùng sực nhớ lại mùi khói, liền đi kiếm mà coi khói ấy ở đâu, té ra khói ấy tự trong phòng của hai cô con bà mà bay ra, bà bèn vào đó mà coi, ai ngờ hễ bà bước gần đến chỗ khói ấy chừng nào thì bà nghe trong mình bà có hơi ngầy ngật, bà liền hội ý, biết đó là thuốc xông cho mê; nên bà đã tự biết rằng: Đây chắc là có quân gian nào đem thuốc đến xông mê cả nhà rồi bắt hết cả hai cô con của bà mà đem đi đâu rồi.

Nghĩ tới đó thì bà sảng sốt, bèn la khóc om sòm, truy hô lên, xóm giềng đều chạy tới, kẻ lo giải mê cho bà huyện, người lo đi cáo báo với quan; quan liền sai người, lớp thì lính, lớp thì làng, phân nhau kẻ đầu nầy người ngả kia chạy theo tìm bắt.

Đây nhắc lại việc Đào Duy Thạc với một lũ côn đồ đem hai chị em Từ Mộ Trinh và Trần Lệ Dung ra bỏ lên xe, nhơn lúc hoảng hốt, vì nghe tiếng bà phủ đã về kêu cửa, nên lật đật mà không kịp trói hai chị em nàng, cứ khiêng bỏ nhầu lên xe, rồi hối nhau quất ngựa chạy dông lên rừng.

Chạy một đỗi rất xa, mặt trời đà lố mọc, tới một chỗ đường rừng, núi non vắng vẻ, Đào Duy Thạc bèn khiến dừng xe mà nghỉ ngựa, đặng nhắm chừng đường mà tìm đến nhà người bạn hữu của mình.

Chẳng dè lúc ấy hai chị em đã lần lần tỉnh lại, phần bị mặt trời mọc lên, nắng chói ngay vào mặt, Lệ Dung giựt mình, liền mở mắt ra, ngó thấy tư bề rừng núi xanh um, không hiểu bởi sao mà mình lại phải nằm giữa rừng hoang như vậy, bên tai lại nghe có tiếng đờn ông nói chuyện rất đông; nàng bèn liếc mắt xem coi, thấy một tốp ước 8, 9 người đờn ông, mà trong bọn ấy lại có Đào Duy Thạc.

Trần Lệ Dung hội ý, vùng lồm cồm ngồi dậy, nhảy đại xuống xe. Đào Duy Thạc xem thấy giựt mình, liền hô bắt trói. Tám chín tên du đảng áp lại vây chặt Lệ Dung; lúc bấy giờ, một mình nàng ta đụt hữu xông, không nao không núng, còn nàng Mộ Trinh thì chỉ cứ kêu cứu om sòm.

Tội nghiệp cho Trần Lệ Dung, một mình nàng là gái, mà cự với 8, 9 đứa côn đồ, tuy là nàng võ nghệ tinh thông, song ít mà cự với đông, cũng khó thắng cho nổi được, phần thì bị thuốc mê, trong mình còn ngầy ngật, nên cũng khó nỗi duy trì, tay chơn bải hoải, mệt đã đuối hơi; nàng tự độ trong mình, chắc là phải lầm tay quân gian ác.

Lúc đang nguy cấp, bỗng đâu lại có một người trai tơ, ở nơi mé đường rừng, cỡi ngựa chạy tới, nhảy xuống buộc ngựa bên đường, rồi xốc vào giải vây, đánh đá tưng bừng. Lệ Dung thấy có người đến cứu, thì nàng mới vững lòng, khí lực bội gia, nên nàng cũng nổ lực tung hoành, làm cho bọn Đào Duy Thạc ngã lăn, kẻ u trán người lọi tay, cả bọn đều hoảng kinh, chẳng kể tới ngựa xe, chỉ có dắt nhau tìm đường, mạnh ai nấy chạy.

Người trai tơ ấy rượt theo một đỗi xa, rồi mới quày trở lại, đặng hỏi thăm coi hai nàng ấy con gái nhà ai, xem y phục thì biết là người ở Nam kỳ, đi đâu ra tới ngoài nầy mà lại bị lũ côn đồ nó ức hiếp như rứa.

Hai chị em Mộ Trinh bèn tạ ơn người ấy, rồi mới đem hết đầu đuôi các việc của mình ra mà thuật lại một hồi; người ấy nghe rõ trước sau, trong lòng nổi nóng, giận vì quân lang tử dã tâm, thường hay đam cái dã man thủ đoạn ấy ra mà hiếp bức gái lành, liền muốn thót lên ngựa rượt theo, quyết giết cho sạch bọn hung đồ mà răn loài bất nghĩa.

Hai chị em vẫn còn nghĩ tình cậu mợ của mình, nên kiếm lời khuyên giải cho qua; nhơn thấy người ấy là trai, tuy đã có ơn với mình, mà nơi chốn non cao rừng rậm, vắng vẻ không người, đối với hai chị em là gái đương xuân, cứ giữ một mực từ nghiêm nghĩa chánh, thiệt rõ ràng là hào kiệt trượng phu; hai chị em Mộ Trinh kính phục chẳng cùng, bèn hỏi thăm tên họ và quê quán cho biết ở đâu, để phòng sau chờ ngày đền đáp.

Người ấy bèn tỏ hết lại lịch của mình, té ra chàng là Nguyễn Hạo Nhiên, quê quán tại Qui Nhơn, từ ngày gặp được Đỗ Khắc Xương mà kết bạn với nhau, hai bên ý hiệp tâm đầu, như ngư đắc thủy; ngặt vì chàng Đỗ gấp đi ra Bắc thăm cha, cho nên anh em gặp gỡ chưa được phỉ tình, mà phải lìa nhau đã trót hai năm trời, không biết chàng đã về Nam hay còn ở Bắc, mà biệt tích vắng tăm, vì thương nhớ nhau nên mới ra Bắc mà tìm; ngày ấy đương buổi bình minh, khí trời mát mẻ, một người một ngựa rảo bước thung dung; mảng xem nước bích non xanh, bỗng nghe có tiếng người kêu cứu, liền giục ngựa buông cương, chạy riết tới đó mà cứu được hai chị em nàng, đầu đuôi thuật hết một hồi.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!