Cuốn 2 – Phần 08

Hai chị em đà biết ý, song chẳng nói chi, để coi chú chàng muốn thả giọng gì cho biết.

Đào Duy Thạc bèn bước tới tủm tỉm miệng cười mà thả hơi ra rằng:

– Từ Nam ra Bắc đường sá xa xuôi, hai cô đi có việc gì thế?

Lệ Dung liền đáp rằng:

– Thưa thầy, chị em tôi ra đây là cũng có nhiều duyên cớ.

– Duyên cớ gì thế?

– Thưa thầy, anh rể tôi đương làm việc ở tại tòa Sứ Hà Nội, nhơn nghe tin cha tôi mất lộc, anh tôi về không được, nên cho chị tôi đây (và nói và chỉ Mộ Trinh) về trong ấy mà chịu tang. Nay mẹ con tôi ra đây, trước là đưa chị tôi ra để sum hiệp với anh tôi; sau là thăm cậu mợ tôi đây luôn thể, nhơn tiện cũng cho cậu mợ tôi hay rằng mẹ tôi đã định cho tôi và cũng đã cho người ta làm lễ Sơ vấn rồi, chờ đến kỳ mãn phục cha tôi, thì sẽ làm lễ thành hôn, nên mời cậu mợ tôi trước, chừng ấy có rảnh thì vào uống rượu chơi với mẹ tôi vậy.

– Thế ra hai cô đã có chồng rồi cả?

– Thưa phải.

– Ôi chào! Uổng lắm nhỉ!

(Mấy lời của Trần Lệ Dung nói dối với Đào Duy Thạc trên đây, là có ý muốn làm cho bợm ta thấy hai chị em đã có chồng hết rồi, mà không trêu bẹo ghẹo chọc tới nữa, chẳng dè bợm ta cũng không đếm xỉa gì, cứ đứng hỏi dần lân mãi cho đến khi bị nhục mới thôi.)

– Hai cô ở Nam kỳ ra đây, đường sá xa xuôi, tàu bè biển giã, có khi mệt lắm nhỉ?

– Thưa thầy, phàm hễ ăn no rồi mà cứ ngồi một chỗ, thế mới mệt chớ! Còn như chị em tôi mà đi tàu bè biển giã, được hớp lấy thanh khí giữa trời, càng đi xa, càng khỏe khoắn tinh thần; chớ mệt là mệt làm sao?

– Ối chào! Hai cô là gái mà nói nghe anh hùng quá!

– Thưa thầy, chị em tôi đâu dám xưng với thầy là mặt anh hùng. Nhưng mà, chị em tôi phận tuy là gái, song cũng biết cái nghĩa vụ làm người, ăn của đời, phải lo báo bổ cho đời; một mai mà nước nhà điên đảo, nếu có dịp mà dùng đến chị em tôi, thì chị em tôi cũng biết phất cờ gióng trống, cũng biết cật ngựa lưng đao, đóng nổi một vai tuồng Nương tử quân nơi giữa chốn chiến trường mà đền bồi cho Tổ quốc. Chớ không phải như ai kia, đường đường một đấng râu mày, mà năm chí cuối, chỉ cứ ăn không ngồi rồi, một ngày hai buổi, trông cho no bụng thì lại đánh áo đánh quần, chưng cái bộ mặt văn minh hình thức ra cho sáng lạng huy hoàng, để mà dạo xóm dạo làng, trai trên gái dưới, phóng đãng chơi bời, chẳng biết quốc gia xã hội là chi, ngang bể dọc trời, hiu hiu tự đắc; ấy mới gọi là đương thế anh hùng chớ!

Nghe mấy lời nghiêm trang đoan chánh của Lệ Dung nói đó thiệt là thấm thía tới đâu, làm cho bợm ta điên óc nhức đầu, bỏ ra về một nước.

Mà cũng lạ thay! Theo như người có liêm sĩ, biết tu ố mà nghe mấy lời của Lệ Dung nói đây thì ắt phải che mặt đậy mày; tưởng khi trọn cả đời, cũng còn chưa dám ngó tới cái dung nhan của nàng nữa mới phải cho.

Chớ như Đào Duy Thạc nầy thì không phải vậy, chỉ biết hổ han có một lúc là nội hồi đó mà thôi, chớ hễ về nhà rồi thì quên hết cả mọi việc, chỉ còn nhớ chăm bẩm có cái sắc đẹp của hai nàng ấy mà thôi.

Bởi vậy cho nên khi về nhà rồi bợm ta chỉ cứ bù xa bù xít, trằn trọc cả đêm, nằm không an giấc, quyết lo làm sao cho cả hai nàng đều lọt vào tay thì mới cam tâm; bèn tính để sáng ngày qua hỏi thử ý cô mình coi ra thể nào rồi sẽ liệu.

Sáng ra bữa sau bợm ta thức dậy, đánh áo đánh quần đi thẳng qua nhà bà huyện, rồi đi tuốt ra nhà sau nói nhỏ với cô mình mà tỏ bày việc ấy. Đào thị liền cười tủm tỉm mà nói nhỏ rằng:

– Cháu muốn đứa nào? Con em hay con chị?

– Hai đứa sao mà đứa nào cũng đẹp hết, cháu không biết đứa nào mà lựa, nên cháu muốn trụm cả hai, ước có được chăng?

(Đào thị cười).

– Cháu tham quá vậy sao được? Chưa được lấy Lũng mà đã mong tới đất Thục à! Điều nói thì nói vậy, chớ cô sợ mẹ nó không gả đâu; vì cô có nghe nói rằng hai đứa đều có người ta đi nói rồi hết, chớ chưa cưới, vì chúng nó còn mắc đại tang (tang cha).

– Ủa! Sao con nhỏ nó nói rằng chị nó đã có chồng rồi, đương làm việc ở nơi tòa Sứ Hà Nội kia thế mà!

– Nó nói dối cháu đó, nếu chị nó đã có chồng ở tại Hà Nội, sao hồi sáng nầy mẹ nó đi xuống Hà Nội, con chị nó không theo mẹ nó mà đi thăm chồng, lại ở đây mà làm gì thế?

– Ối chào! Thật con nhỏ nớ nó lanh quá nhỉ!

– Như cháu có muốn nó, thì cháu phải thừa dịp đêm nay mẹ nó không có ở nhà, cô cố ý đóng cửa sau sơ sịa, cháu chờ khuya một chút, để cho chị em nó ngủ hết rồi, cháu lỏn vô … thì xong việc, chớ có khó gì. Ối mà! Nầy, cháu phải coi chừng đa nghe hông! Cô coi ý cái con nhỏ nó lanh lắm đa!

Đào Duy Thạc tủm tỉm miệng cười rồi từ tạ cô mà về.

Đêm ấy vừa lối mười hai giờ khuya, Từ Mộ Trinh đương ngủ mơ màng vùng nghe như có ai đánh ai một cái choát! Rồi lại nghe một cái ịch rất mạnh, như có ai té xuống đất vậy, lại nghe một tiếng: “Ối chào! Chết tôi rồi.”

Từ Mộ Trinh không hiểu việc gì, hồn vía rụng rời, vùng lồm cồm ngồi dậy, lại nghe tiếng Lệ Dung hỏi rằng:

– Chị thức đó phải không chị hai? Mau đốt đèn lên, em đã bắt đặng kẻ trộm rồi đây.

Mộ Trinh nghe nói lại càng hãi kinh hơn nữa, tay chơn run rẩy, quẹt hơn cả chục cây quẹt mà đốt chưa được cái đèn.

Đến khi đèn đốt sáng lên rồi, coi rõ lại thì thấy Đào Duy Thạc nằm ngửa dưới đất mà rên hì hì; Trần Lệ Dung chơn còn đạp ngay trên bụng chú chàng mà nét mặt coi lườm lườm giận dữ. Mộ Trinh bèn khuyên em khuyên rằng:

– Thôi em, hãy thả hắn ra em.

Lệ Dung bèn trỏ mặt Đào Duy Thạc mà nói rằng:

– Nếu chẳng có chị tao khuyên tao, và tao không vì nể mợ huyện của tao trong nhà đây, thì tao cho mi một đá nữa cho mi bay hồn, từ rày mi phải chừa mặt tao đi, đừng có đem thói cầm thú mà đối đãi với chị em tao như vậy nữa mà chết oan uổng mạng.

Nói rồi liền lấy chơn đi. Đào Duy Thạc lồm cồm ngồi dậy tay thì ôm bụng miệng thì rên, rồi lỏn ra ngõ sau về mất. Kế lấy Đào thị trong phòng bước ra hỏi rằng:

– Hai đứa bây làm gì mà chừng nầy còn chưa ngủ, lụi hụi việc gì đó vậy?

Mộ Trinh bèn đem những việc của Đào Duy Thạc đã làm điều nhục nhã cho danh giáo như vậy mà tỏ hết cho mợ mình nghe, có ý xin mợ mình hăm he quở trách Đào Duy Thạc cho hắn biết lỗi mà chừa.

Không dè Đào thị vùng trở mặt mà nói rằng:

– Khéo lắm! Chó đâu có sủa lỗ không? Nếu hồi trưa mà chị em mầy không có trò chuyện với nó, không có mi lai nhãn khứ với nó, thì sao mà nó dám lăng loàn như thế? Bây giờ bể chuyện sao đó, rồi liệu thế không êm, nên muốn lẽo mép với tao cho khỏa lấp đi phải hông? Để chị phủ chỉ về đây, tao bảo chỉ dắt bây đi đâu thì dắt; chớ cái đồ hư như vậy tao không chứa ở trong nhà tao nữa đâu.

Mộ Trinh nghe nói nghẹn ngào, tức tối nói chi không được hết, cứ ngồi đó mà khóc ròng. Còn Lệ Dung thì thấy cái lòng người nham hiểm như vậy mà bắt cười thầm.

Đào thị mắng nhiếc hai chị em một hồi, rồi bỏ đi ngủ. Lệ Dung bèn nói nhỏ nhỏ mà khuyên Mộ Trinh rằng:

– Lòng người nham hiểm, ấy cũng do nơi cái tai ách của mình mà ra, hơi sức đâu mà rầu mà khóc a chị; miễn là trời đất biết rõ tấm lòng trinh bạch của mình thì thôi?

Mộ Trinh bèn lau nước mắt mà hỏi Lệ Dung rằng:

– Nầy em, vả thằng đó là đờn ông con trai hùng hùng cửu cửu, còn em đây phận là con gái, hình dung như liễu yếu mai hoàng, bề nào nó cũng có sức mạnh hơn em; chẳng biết em làm thế nào mà em đánh ngã nó được vậy? Huống chi lúc ấy đã khuya rồi, sao em biết nó vô đây mà phòng trước?

Lệ Dung nói:

– Lúc nhỏ, khi em tuổi mới nên mười, nhờ có người chú của em thọ truyền võ nghệ cho em, song từ ngày em vào ở với chị đến nay, em tưởng chẳng có ích gì mà cho chị biết làm chi, nên em chưa nói thiệt. Hồi trưa nầy hai cô cháu họ to nhỏ với nhau nơi nhà dưới, nói nói cười cười, không biết bàn luận những việc gì mà em vừa đi trờ tới thì em nghe mợ huyện nói gì mà có tiếng: Cửa sau …, rồi thấy em bước tới vùng nín đi; em lại thấy cái tuồng mặt thằng quỉ lồi đó, có ý hớn hở, hình như đắc chí việc gì lắm vậy. Bởi đó mà nó làm cho em phát nghi, nên em liệu chắc là cô cháu họ toa rập với nhau, bày mưu thiết kế, nửa đêm lén mở cửa sau cho thằng đó lỏn vào mà rò rẫm khuấy phá chị em mình chi đây chớ chẳng không. Bởi nghĩ vậy cho nên em không dám ngủ, tuy nằm thì nằm, song em chỉ cứ thức hoài mà phòng điều nguy biến. Mà thiệt quả như lời em liệu trước, cho nên lúc hắn lò mò đi vô gần tới, em cứ lẳng lặng làm thinh mà giả đò ngủ, để cho hắn men lại gần, xuất kỳ bất ý, đánh cho hắn một bộp tai xửng vững, em lại thừa thế mà đá ngang cho hắn một đá tréo giò, nằm ngửa sải tay, rên như bò rống.

Nói tới đó rồi hai chị em lại bụm miệng nhau mà cười sùng sục. Mộ Trinh bèn vỗ vai Lệ Dung mà nói rằng:

– Thiệt em là gái, mà tánh chất thông minh, lại thêm nhân nghĩa vẹn toàn, sắc tài gồm đủ, chị mà có em như vầy thì biết bao là hạnh phước. Nhưng mà, từ đây chị em ta cũng phải đề phòng, vì thằng đó mà nó bị em đánh nó đây, thế nào nó cũng sanh lòng cừu oán, lại thêm mụ cô của nó đây cũng chẳng phải là người hiền lương đâu em, nếu mình ở đây ắt có ngày phải mang họa lớn; thôi, để chờ má về rồi mình sẽ nói với má, phải tính lẽ nào, chớ để ở đây lâu, ắt sanh điều bất tiện.

Chị em bàn tính với nhau xong rồi mới làm thinh mà ngủ.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!