Chương 66

Sau khi Chu Cẩn đến bến Kim Cảng cùng với quân tiếp viện liền nhận được chỉ thị của Đàm Sử Minh—ở yên đợi lệnh.

Có vẻ như đối phương có sự đề phòng từ trước, sớm đã ngăn chặn mọi tai mắt của cảnh sát, khiến thế trận rơi vào bị động.

Đàm Sử Minh làm công tác điều tra tội phạm không phải chưa từng rơi vào loại tình huống khó trở tay, nhưng hôm nay thật sự là lần đầu tiên trong suốt những năm hành nghề của mình ông phải trơ mắt đứng nhìn bản thân bị lũ tội phạm cặn bã này dắt mũi.

Ông tạm thời bị mất quyền chỉ huy bên ngoài, nhiệm vụ chỉ huy hiện trường đương nhiên sẽ đặt lên vai Diêu Vệ Hải.

Thời gian chầm chậm trôi, Diêu Vệ Hải dần mất kiên nhẫn khi không nhận được tín hiệu của Tưởng Thành, dưới sự cảnh giác cao độ, trong đầu ông hiện ra vô vàn những khúc mắc cùng với sự hoài nghi.

Thích Nghiêm “hồi sinh”, Lão Bọ Cạp ẩn mình nhiều năm sau hậu đài, các giao dịch mua bán ma túy số lượng lớn, công tác chỉ huy bên ngoài liên tục bị nắm thóp…

Với sự nhạy bén nhiều năm trong công việc điều tra tội phạm, Diêu Vệ Hải cũng lờ mờ đoán ra được giao dịch này không hề đơn giản, mà sự nhạy bén này chỉ xẹt qua trong chốc lát, không kịp suy nghĩ thấu đáo hơn.

Diêu Vệ Hải cũng không muốn suy nghĩ quá sâu xa, chỉ còn thiếu một bước nữa là đạt được thành quả kéo dài năm năm.

Khó khăn hiểm trở? Tội phạm hung ác tàn bạo?

Sau khi đảm nhiệm chức vụ đội trưởng đội chuyên án vụ “8.17”, mỗi bước điều tra đều ẩn chứa mối nguy tiềm tàng và to lớn, nếu ông thực sự muốn chùn bước, cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay.

Trong màn đêm, gió biển khẽ râm ran heo hút.

Tàu chở hàng đã cập bến, có khoảng mười người lên xuống tàu, không dỡ hàng, mà trực tiếp cho lên hai xe thùng, lần lượt rời bến Kim Cảng.

Đội hành động báo cáo tình hình cho phòng chỉ huy.

Đàm Sử Minh nói: “Hãy theo sát chúng, rời khỏi cảng và tìm một nơi chặn chúng lại, khống chế và áp giải chúng về tiến hành thẩm tra.”

“Đã rõ.”

Giang Hàn Thanh đứng trước màn hình, tâm tình trùng xuống.

Truy bắt và thu lưới là một chiến dịch hoàn hảo của cảnh sát. Là một cố vấn điều tra tội phạm, anh không thể đưa ra quá nhiều lời khuyên về phương diện này.

Anh chỉ có thể cố gắng nhớ lại khung cảnh của nhà kho bỏ hoang để có thể cung cấp thêm những thông tin liên quan đến tổ chức tội phạm này.

Giả dụ như Thích Nghiêm cũng ở đó, phản ứng đầu tiên khi hắn chạm mặt cảnh sát là gì? Bỏ chạy?

Không đúng, chắc chắn sẽ là nổ súng.

Súng?

Giang Hàn Thanh hỏi: “Có bố trí các tay súng bắn tỉa cho lần hành động này không?”

Đàm Sử Minh nói: “Có một người.”

Ngay khi Giang Hàn Thanh đang định nói gì đó, một tiếng súng đột nhiên phá tan sự im lặng.

Trên bến Kim Cảng, tiếng gió biển gào thét cùng với tiếng sóng vỗ như bỗng lặng đi trong chốc lát, chỉ còn tiếng súng vang lên không dứt giữa trời đêm.

Trái tim Chu Cẩn thắt lại, lòng bàn tay cầm chặt súng lạnh toát.

Diêu Vệ Hải nghe thấy tiếng súng phát ra từ trong nhà kho, trong lòng đoán chắc đã xảy ra chuyện gì đó bất ổn.

Thời khắc này, Diêu Vệ Hải nghĩ đến năm đó ông dẫn người đi lục soát khắp nơi, gần như không chợp mắt sáu ngày sáu đêm liền; nghĩ về những thương tổn mà cậu học trò kiêu hãnh nhất của Vương Bành Trạch đã phải gánh chịu khi giao vào tay ông; nghĩ đến Tưởng Thành và những chiến sĩ đã hy sinh trong vụ “8.17”- Chu Xuyên và Lý Cảnh Bác…

Và còn có…

Nhiều năm bất bình và phiền muộn đã được châm ngòi bởi phát súng này, một ngọn lửa đã hừng hực bùng cháy trong lồng ngực ông, Diêu Vệ Hải hạ lệnh: “Hành động!”

Phòng chỉ huy, các nhân viên giám sát kỹ thuật đã bắt được tín hiệu kiểm soát camera sẵn sàng đợi lệnh.

Hình ảnh trên màn hình được phóng to, bóng người nối tiếp nhau, hàng chục cảnh sát đặc nhiệm nấp sau các boongke len lỏi trong bóng tối, nhanh chóng thu hẹp vòng vây, tiếp cận kho hàng.

*boongke: là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.

Trong kho đột nhiên vang lên tiếng động cơ ầm ầm, một chiếc xe buýt loại nhỏ đập cửa cái rầm, lao thẳng về phía cảnh sát đặc nhiệm. Đèn xe trắng xoá chiếu về phía trước, vô cùng chói mắt khiến Diêu Vệ Hải vô thức đưa tay lên che.

Đối diện với trạng thái tầm nhìn tạm thời bị che khuất cùng với chiếc xe lao ra trước mắt, có người trong số các cảnh sát đặc nhiệm có mặt ở đó đã nhận ra được nguy hiểm đang gần kề, một tiếng súng nổ “đoàng”.

Viên đạn găm vào thân xe tạo ra tiếng kim loại va chạm dữ dội, tia lửa bắn tung toé.

Trong xe người nọ lập tức bẻ lái, thân xe cồng kềnh lập tức dạt sang một bên, kéo lê đuôi xe, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, trong nháy mắt, đối phương cầm chắc tay lái cua xe nằm ngang.

Hai bên mặt đối mặt trong trầm mặc, cuộc chạm trán với bầu không khí căng như dây đàn này đột nhiên bị ngắt quãng. Theo bản năng sẵn có, Diêu Vệ Hải hô lên một tiếng: “Nấp đi!”

Mọi người nhanh chóng tản ra sau, phía sau xe đầu súng đen ngòm chìa ra, ngay lúc đó mưa đạn tuôn ra ầm ầm.

Cuộc đọ súng hết sức căng thẳng.

Tiếng súng đạn không ngớt rung chuyển đến nỗi khiến tay chân mọi người đều ngứa ran, đội chi viện của Chu Cẩn tức tốc chạy qua ngay khi nghe thấy giao tranh.

Ban đêm tầm nhìn bị thu hẹp lại, Chu Cẩn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng quân đặc cảnh đang rút dần về sau boongke, tiếp đó lại là một tiếng súng kinh hoàng.

Phát súng này bắn từ phía sau, chỉ một phát với vận tốc cực nhanh. Dưới màn đêm đen nặng nề, một bóng người bất ngờ gục xuống.

Đồng tử Chu Cẩn co chặt lại, phản ứng đầu tiên: “Có bắn lén!”

Ngay sau đó, một người trong đội đặc cảnh hét lớn: “Cục phó Diêu!”

Người ngã xuống đất đó là Diêu Vệ Hải, viên đạn không bắn vào chỗ hiểm mà chỉ trúng một phát vào chân của ông. Cơn đau dữ dội bắt nguồn từ vết thương lan ra khắp cơ thể, cơ thể Diêu Vệ Hải đau đến không ngừng co giật, trong chốc lát ông dần mất đi ý thức, cắn răng khẽ gầm lên một tiếng.

Triệu Bình là người đầu tiên nhìn thấy Diêu Vệ Hải ngã xuống.

Mưa bom bão đạn liên tục trút xuống, vài viên đạn bắn xuống đất nơi cách Diêu Vệ Hải không xa, quẹt tung toé thành những mảnh vỡ và tia lửa nhỏ.

Cậu ta không kịp nghĩ gì nhiều, bất chấp súng đạn mà lao về phía Diêu Vệ Hải.

Chu Cẩn ở phía sau Triệu Bình nhìn thấy cậu bước ra từ trong boongke, những chấm laze đỏ lập lòe trên người cậu, cô vội la to: “Triệu Bình, đừng đi!”

Cô lao qua túm lấy quần áo của Triệu Bình, hung hăng kéo giật lại. Thời gian như ngưng đọng, một viên đạn vọt ra khỏi họng súng, xuyên thủng không khí, nhanh chóng xoay chuyển bay với tốc độ cực nhanh. Cơ thể Triệu Bình né tránh viên đạn theo bản năng, viên đạn lướt qua vai anh đầy nguy hiểm, một vệt máu đỏ hồng bắn ra.

Triệu Bình ngây người một hồi, đầu óc trống rỗng, vốn dĩ vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi cảm nhận được cơn đau, lông mao sau lưng ngứa ran, toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Sau khi xác nhận Diêu Vệ Hải bị bắn, Đàm Sử Minh lập tức hạ lệnh, những người khác không được tuỳ ý tiếp cận.

Tay bắn tỉa phía cảnh sát đang nhanh chóng xác định vị trí cụ thể của tay súng bắn tỉa bên địch.

Trong bóng tối, Triệu Bình nắm chặt bả vai đang chảy máu, càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi đến nỗi môi mấp máy run rẩy: “Đàn, đàn chị…”

Căng thẳng và sợ hãi cùng lúc bao trùm lên Chu Cẩn, cô cũng sợ, làm sao có thể không sợ được? Nhưng cô khác với Triệu Bình, trong cô vẫn còn sự oán hận.

Trong vụ cướp súng “8.17”, anh trai Chu Xuyên của cô cũng giống như vậy, bị người ta bắn một phát đạn vào chân, sau khi mất khả năng chống trả, đám người đó vẫn quyết buông tha cho anh ấy, cuối cùng còn thêm một phát súng vào ngực anh.

Nỗi căm hận mãnh liệt đủ để lấn át đi sự sợ hãi. Chu Cẩn tự trấn an mình phải bình tĩnh lại, nhặt khẩu súng Triệu Bình lỡ tay làm rơi lên, đặt lên người cậu ấy, thấp giọng nói: “Cậu cứ đợi ở đây.”

“Chị làm gì thế?”

“Chị sẽ đưa ông ấy ra ngoài.”

“Đàn chị, đàn chị…” Cậu ta vội kéo Chu Cẩn lại, nhưng túm vào không trung, lo lắng gọi: “Chu Cẩn!”

Chu Cẩn đi dọc theo hàng container, lần mò ra phía sau, nhắm mắt lại, hai tiếng súng đó dường như vẫn đang văng vẳng bên tai.

Khuôn mặt cương nghị và nhu hoà của Chu Xuyên hiện ra trước mắt.

Quay ngược thời gian, không khí phảng phất bụi bay hoài niệm, trong ánh hoàng hôn cam vàng rực rỡ, Chu Xuyên tựa hồ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đọc báo.

Anh ấy rất giữ gìn đôi mắt của mình, không mấy hứng thú với tất cả các đồ điện tử, chỉ đọc tin tức trên báo. Chu Xuyên cũng không biết cách sử dụng điện thoại thông minh mới ra trên thị trường, còn nhờ Chu Cẩn chỉ dẫn.

Chu Cẩn dạy anh cách gửi tin nhắn, anh học rất nghiêm túc, sau khi lưu một số điện thoại thì tỉ mỉ nhắn cách chậm chạp, khoảng năm sáu phút sau mới gửi được một mẩu tin cho bên kia.

Chu Cẩn nghiêng người xem thì nhìn thấy nội dung:

“Hôm nay chúng ta còn có thể gặp nhau không?”

Người bên kia hiển nhiên vẫn không biết được đây là ai: “Là Chu Xuyên sao?”

Chu Cẩn phì cười hỏi: “Bạn gái anh à?”

Chu Xuyên giấu điện thoại ra sau lưng: “Không được nhìn lén.”

Chu Cẩn vội vàng che mắt nói: “Được rồi, không cho em xem, sau này chị dâu bỏ đi mất, đừng trách em không giúp anh đuổi theo.”

Khuôn mặt Chu Xuyên ôn nhu kiên định, ngược lại càng rất có tự tin nói: “Cô ấy sẽ không làm thế.”

Chu Cẩn bị hành động của anh làm cho giật mình, cũng không tiếp tục chất vấn anh nữa, cô nhìn ngắm ngón tay, ánh mắt men theo kẽ tay liếc qua nhìn anh, trực tiếp vòi vĩnh: “Em dạy anh nhắn tin, anh cũng nên dạy em cái gì mới phải?”

Chu Xuyên nhướng mày hỏi: “Em muốn học gì?”

Chu Cẩn: “Bắn súng! Anh không phải là “xạ thủ” của lớp anh sao? Chúng ta cùng đi công viên chơi bóng bay, anh thể hiện bản lĩnh của mình cho em xem thử nào!”

Chu Xuyên: “Em không được, em không có tính kiên trì.”

Chu Cẩn cáu kỉnh nói: “Tại sao em lại không kiên trì được?”

Sau khi cân nhắc một chút, Chu Xuyên thừa nhận: “Cũng đúng, em rất có kiên nhẫn với Tưởng Thành.”

Chu Cẩn: “… Anh có dạy không?”

Chu Xuyên nhàn nhạt từ chối: “Không dạy.”

Miệng nói sẽ không dạy, nhưng anh ấy không thể chịu được sự nũng nịu mè nheo của Chu Cẩn.

Chu Cẩn rất ham chơi, học cũng chỉ để thỏa mãn tính tò mò của mình, lợi dụng Chu Xuyên về nhà nghỉ phép, nhanh chóng lôi anh ra làm trò tiêu khiển.

Tuy nhiên, Chu Xuyên lại dạy cô rất nghiêm túc.

“Một phát bắn một viên, người bắn tỉa chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ám sát được chỉ định. Bây giờ thiết bị phát hiện bắn tỉa rất hiện đại, chỉ cần bắn ra là có thể nhanh chóng khóa vị trí lại, thường không có cơ hội nổ súng lần thứ hai nữa.”

“Tuy nhiên, theo anh thì thiết bị dò tìm không thể hoàn toàn thay thế được tai người trong khoảng thời gian ngắn. Tình hình trên chiến trường biến đổi liên tục, khi gặp phải đối phương có tay bắn tỉa, thì tai là hệ thống phát hiện bắn tỉa tốt nhất.”

Lại một tiếng súng kinh thiên động địa, gây chấn động trong màn đêm tĩnh mịch, xuyên thấu hồi ức, kéo Chu Cẩn lần nữa trở về thực tại.

Hắn vẫn không thay đổi vị trí.

error: Content is protected !!