Chương 62

Như một mũi tên nóng rực xuyên qua tim, Giang Hàn Thanh ngẩn người.

Chu Cẩn mấp máy môi, không biết nên nói gì để tránh đụng chạm đến vết sẹo đó, do dự một hồi liền dứt khoát chìa tay ra, trực tiếp ôm lấy Giang Hàn Thanh.

“Hàn Thanh.”

Cằm Chu Cẩn tựa lên vai anh, sờ vào sau gáy mát lạnh ướt đẫm mồ hôi của anh. Cô nhẹ nhàng nói: “Chuyện điều tra vụ án vẫn nên là của cảnh sát bọn em. Anh đừng cố gượng ép bản thân mình.”

Ngón tay Chu Cẩn vuốt ve tóc anh, giống như đang vỗ về một đứa trẻ. Cô luôn như vậy, bề ngoài thì giống như thành trì cứng rắn nhưng bên trong lại chất chứa sự dịu dàng. Khi không thể cảm nhận được sự dịu dàng đó, liền mong mỏi một ngày nào đó có thể chạm vào được; đợi đến khi thực sự cảm nhận được nó rồi, sự dịu dàng đó lại giống lớp cát trắng mịn khô hanh lấn át một cách dữ dội, gần như khiến con người ta nghẹt thở.

Giang Hàn Thanh lại vô cùng sẵn lòng chết dưới sự dịu dàng này. Anh nhắm mắt, ôm lại Chu Cẩn. Bất luận dù có thế nào đi nữa, anh vẫn cảm thấy may mắn, ít nhất ngay tại giây phút này, Chu Cẩn yêu anh.

“Anh không gượng ép.” Giang Hàn Thanh nói: “Chu Cẩn, anh muốn thử lại một lần nữa.”

Anh lặp lại những lời vừa nói, đưa ra quyết định như vậy, chắc hẳn anh đã có chủ đích gì rồi.

Chu Cẩn hiểu ra, nói: “Cám ơn anh.”

Nhân kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, chuyên gia điều tra về thôi miên của văn phòng tỉnh nhận được email của Giang Hàn Thanh, đặc biệt bay đến thành phố Hải Châu.

Nhà thôi miên đã được đưa đến Cục Công an.

Vừa mới bước đi trên hành lang chưa đến nửa phút, anh ta đã ngửi thấy mùi căng thẳng bao phủ khắp nơi trong này, mấy cảnh sát đi ngang qua anh đều bước chân vội vã, có vẻ như đang thực thi một nhiệm vụ quan trọng.

Một người ngoài như anh ấy, không thể hỏi nhiều, chỉ cẩn thận quan sát xung quanh. Đi qua phía sảnh hội nghị rộng lớn, ánh mắt anh ta vội lướt qua, nhìn thấy bên trong đang tập trung rất nhiều người.

Đây chính là trung tâm chỉ huy tạm thời do đội chuyên án “8.17” thiết lập.

Trong phòng chỉ huy, Đàm Sử Minh và những người khác đang theo dõi động thái của bến Kim Cảng. Bọn họ đã sớm tiến hành điều tra trinh sát và kiểm soát kỹ càng, giăng lưới xung quanh bến tàu, đồng thời bố trí những tay súng bắn tỉa ở các địa điểm trên cao, kết hợp với đội cảnh sát đặc nhiệm và lực lượng tinh nhuệ của cảnh sát hình sự, cùng nhau thực hiện chiến dịch thu lưới lần này.

Hiện tại, tàu hàng vẫn chưa cập bến.

Đàm Sử Minh liếc nhìn những con số màu đỏ hiển thị trên màn hình, rồi kiểm tra lại thời gian trên đồng hồ.

5 giờ 21 phút chiều.

Cách thời gian giao dịch hai tiếng đồng hồ nữa.

Có một tiếng huýt sáo.

Tiếng sáo nhanh cùng với tiếng nhạc piano.

Gió biển thổi qua, đưa tiếng sáo chóng vánh nhẹ nhàng hòa vào sóng biển.

Một người đàn ông mang kính râm, chân đi một đôi boot đen, quần tây được cột chỉnh tề.

Anh ta vác hộp đàn piano sau lưng lên vai, cầm ống nhòm lên, ngẩng đầu nhìn xa xăm trong gió biển.

Dưới sự chỉ dẫn của viên cảnh sát, nhà thôi miên đi lên tầng ba, bước vào một căn phòng được sắp xếp riêng.

Giang Hàn Thanh đã đợi sẵn.

Sau khi hai người bắt tay, anh ta chủ động ôm Giang Hàn Thanh, “Đã lâu không gặp, Hàn Thanh. Năm đó cậu đột nhiên rời khỏi sở tỉnh, thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi lấy một tiếng, mất liên lạc đã lâu như vậy rồi, không ngờ tên tiểu tử nhà cậu bây giờ đã thay đổi, trở thành giảng viên đại học cơ đấy?”

Giang Hàn Thanh cười nói: “Công việc gần đây còn bận rộn không?”

“Chưa từng nhàn rỗi.” Anh ta nói: “Gần đây, văn phòng khoa của chúng tôi đang tiến hành kiểm tra tâm lý đối với các nhân viên cảnh sát, cũng là để đáp ứng nguyện vọng của cấp trên, quan tâm đến sức khỏe tâm lý của cảnh sát ấy mà. À, đề mục này vẫn là thầy của cậu đề ra, lần trở lại này của giám đốc Vương đã hại chúng tôi thê thảm rồi, ngay cả kỳ nghỉ cũng không được nghỉ ngơi!”

Giang Hàn Thanh nói: “Cảm phiền cậu đích thân đến đây một chuyến rồi.”

“Khách sáo rồi .” Anh ta nói: “Lúc trước khi con gái tôi bị bệnh, chúng ta chưa có bất kỳ giao tình nào, cậu đã cho tôi mượn một khoản tiền phẫu thuật lớn như vậy, tôi đều nhớ hết…”

Giang Hàn Thanh nói: “Đây mới chính là khách sáo.”

Nhà thôi miên cười lớn, dứt khoát thôi không nhắc tới nữa: “Thôi được rồi, không nói nữa.”

Sau khi hai người chào hỏi liền nhanh chóng đi vào vấn đề chính.

Kính một chiều, ở trong một căn phòng khác, Chu Cẩn luôn dõi theo Giang Hàn Thanh. Bên trong rất im ắng và yên tĩnh, ánh đèn xanh nhạt hơi mờ ảo, khẽ rủ xuống.

“Nhìn vào cái đồng hồ bỏ túi này.”

Anh ta lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi mới tinh làm công cụ phụ trợ, treo đung đưa trước mặt Hàn Thanh.

“Thả lỏng cơ thể, từ từ tập trung vào nó. Bây giờ, ánh mắt của cậu phải dán chặt và nhìn chằm chằm vào nó …”

“Rất lâu, rất lâu sau, cậu trở nên rất mệt mỏi, mí mắt càng ngày càng nặng, nó từ từ biến thành một con đường, cậu bước đi trên đường, không ngừng chạy thật nhanh, cậu rất mệt…”

Giọng nói anh ấy nhẹ nhàng, nói những từ ngữ gợi mở. Giang Hàn Thanh có nhạy cảm hơn so với những người khác, là một đối tượng tiếp nhận thuật rất tốt, sau hai lần thôi miên liền bước vào trạng thái ngủ sâu.

“Bây giờ cậu quay lại nơi đó, trong một nhà kho không có người, trong đó rất bẩn và có mùi khó ngửi …”

Có một mùi rất hôi.

Trước mắt Giang Hàn Thanh là một mảng tối đen, đã không thể phân biệt rõ được thời gian và địa điểm. Khứu giác được lưu giữ lâu nhất, anh vẫn nhớ cái mùi đó, cái mùi hôi thối của xác chết.

Xác chết?

Đúng, còn có người khác trong nhà kho, không thể gọi là “người”, mà là một cái xác nhanh chóng bốc mùi trong tiết trời oi bức.

Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta bị ném vào một góc khuất, đầu gục xuống một cách vô hồn, có một vết máu nổi rõ trên ngực.

Đã chết được hai ngày? Hay ba ngày?

Anh ta là người không may bị giết ở cùng một nhà kho với Giang Hàn Thanh.

Người này là ai?

Danh tính là gì?

Giang Hàn Thanh không nhớ tên của anh ta, không biết thân phận của anh ta, chỉ biết người này cũng bị bắt đem tới.

Sau vụ cướp súng “8.17”, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa thành phố Hải Châu, tăng cường tuần tra tại các trạm kiểm soát.

Bao gồm cả Thích Nghiêm, tổng cộng có bốn người, bị bao vây trong phạm vi phong tỏa và không thể thoát thân kịp thời.

Trước khi bắt được Giang Hàn Thanh, chúng đã lẩn trốn khắp nơi trong khoảng nửa tháng, gần đây mới tìm thấy nhà kho bỏ hoang này để ẩn náu tạm thời.

Chúng cần thức ăn để duy trì các chức năng thể chất của mình, bình thường sẽ cử một đứa ra ngoài. Một người trong số chúng khi đang ra ngoài đi kiếm ăn, xe bị thủng lốp trên con đường vắng. Hắn ta nhanh chóng nhận ra đã đi vào đường cùng thì từ xa có một chiếc xe địa hình đang đi tới.

Hắn chặn chiếc xe đó lại.

Trên xe có một đôi tình nhân trẻ đang đi du lịch, anh ta sẵn lòng cho mượn một chiếc lốp dự phòng. Cặp đôi rất nhiệt tình, hào phóng cho hắn ta mượn, thậm chí còn bắt tay vào cùng giúp hắn thay lốp xe.

Vốn dĩ đã thanh toán tiền giấy, đôi bên không ai nợ ai. Ai dè cậu thanh niên đó là một người mê xe, đi một vòng quanh xe hồi lâu rồi nói muốn đi xem thử độ rộng của khoang sau.

Vừa mở cửa xe, anh ta liền nhìn thấy một khẩu súng màu đen.

“Bọn họ bị đem trở lại nhà kho, lúc đó cậu cũng đã ở đó, nhưng có thể cậu bị bịt mắt, trước mắt là một màu đen kịt.”

Hô hấp của Giang Hàn Thanh dần trở nên nặng nề hơn.

“Vậy thì cậu có thể nghe thấy cái gì?”

“…”

“Tiếng huýt sáo.”

Có một tiếng huýt sáo.

Một tiếng sáo chóng vánh cùng với tiếng nhạc piano.

error: Content is protected !!