“Chúng tôi hẹn gặp ở địa điểm đó.”
Trong phòng thẩm vấn, hô hấp của Hoàng Tùng càng ngày càng nặng nề, tóc bị cậu ta vò đến rối tung. Cậu ta dừng lại một lát rồi nói tiếp:
“Đêm hôm đó trời mưa phùn, gần mười hai giờ Quan Linh mới đến. Vốn dĩ lúc đó anh Lại đã uống chút rượu, đợi cô ta đến phát bực khiến tâm trạng rất tệ, cho nên vừa nhìn thấy Quan Linh đã tỏ ra tức giận.
“Nói ý chính đi.” Triệu Bình gõ bàn: “Rốt cuộc vì nguyên nhân gì khiến Lại Tam rút súng giết người!”
Hoàng Tùng nói: “Lúc đầu Quan Linh rất đề phòng anh Lại, sợ anh ấy trả thù, cho nên đêm đó căn bản không mang đồ đến. Cô ta muốn sau khi về nhà an toàn rồi mới giao vật mà anh Lại yêu cầu. Anh Lại nghe xong rất tức giận, cô ta chọn rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Quan Linh lúc này không sợ anh ấy nữa, lên tiếng uy hiếp anh Lại, nếu như anh ấy không đồng ý sẽ giao vật kia cho sếp Hạ.”
“Hai người bắt đầu cãi cọ, trong lúc vô tình, họ đột nhiên nhắc đến anh Thành – chính là Tưởng Thành, anh Lại vốn rất ghét anh ta, còn nói sớm muộn gì cũng giết anh ta, khiến anh ta phải dập đầu xin tha… trong lúc xúc động Quan Linh đã nói chuyện trước kia của anh Lại ra….”
“Trước kia có chuyện gì xảy ra?”
Vẻ mặt Hoàng Tùng hơi khó xử, lẩm bẩm nửa ngày mới nhỏ giọng trả lời: “Một năm trước, ở Quách Sơn Phúc, anh Lại bị một nhóm người đánh gãy tay trái. Anh ấy rất kiêng kị người khác nhắc đến chuyện này, sếp Hạ lúc đầu nói muốn báo thù cho anh ấy, nhưng anh Lại luôn ngăn cản, nói ngày đó cái gì cũng không xảy ra…… Kỳ thật rất nhiều người biết chuyện này.”
“Sau đó thì sao?”
“Điều này ngay cả sếp Hạ cũng không thể nhắc tới, Quan Linh nói ra khiến anh Lại nổi điên, lập tức rút súng ra… Tôi, tôi thậm chí còn không kịp phản ứng …”
Gần như không có gì báo trước, một tiếng nổ “đoàng” vang trời.
Máu tươi bắn ra tung toé.
Hoàng Tùng nhìn thấy Quan Linh ngã trên mặt đất.
Tiếng ngã xuống trầm vang, trong đêm mưa mênh mông tưởng như rất nhẹ, nhẹ như cánh hoa, bởi vì không chịu được mưa gió, cuối cùng ủ rũ rơi xuống đất.
Hoàng Tùng thống khổ che mặt: “Chính là như vậy.”
Triệu Bình hỏi lại: “Lúc ấy cậu ở đâu? Đang làm gì?”
Hoàng Tùng: “Tôi ở trên xe. Tôi, tôi bị dọa sợ, căn bản không biết lúc ấy nên làm gì.”
Triệu Bình: “Còn Lại Tam thì sao?”
“Sau khi anh ấy giết Quan Linh thì cứ đứng đơ người không phản ứng gì một hồi lâu, tôi đoán anh ấy biết lần này lớn chuyện rồi. Ước chừng năm sáu phút sau, anh ấy mới quay lại xe. Anh ấy bảo tôi đi lấy tiền, muốn lập tức thu thập đồ đạc để chạy trốn ra nước ngoài…..”
“Mà khi đó xe còn dừng bên đường, tôi sợ có người đi qua, mọi việc sẽ càng phiền phức hơn, nên nói với anh ấy đừng vội, ít nhất phải giấu xác trước….”
Hai người tỉnh táo lại, lúc này mới nảy sinh hành vi ném xác trôi sông.
Triệu Bình chỉ bản ghi chép lời khai, cười lạnh nói: “Cậu thật sự rất thông minh, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị phát hiện đúng chứ?”
Hoàng Tùng dần gục xuống, lấy tay lau nước mắt.
***
Trong phòng họp, Triệu Bình căn cứ vào kết quả điều tra mới nhất, viết báo cáo sơ bộ vụ án.
Triệu Bình nói: “Chính vì hôm đó có sự trợ giúp của Hoàng Tùng, sau khi Lại Tam giết người rồi ném xác, hắn tự cho là mình có thể giấu nhẹm đi việc này đến mức không thèm bỏ trốn.”
Có người tỏ vẻ vui mừng: “Trong lúc thẩm vấn thằng nhóc này còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, thật sự nghĩ cảnh sát chúng ta không bao giờ tìm ra chứng cứ để bắt hắn. Giờ thì tốt rồi, chứng cứ đầy đủ, không sợ hắn không nhận tội.”
Sau khi Triệu Bình nói xong, không khí căng thẳng trong phòng họp dần dần thoải mái hơn, hầu như ai cũng nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Tuy nhiên, Chu Cẩn không nghe được đáp án mà cô muốn, tiếp tục hỏi: “Về chuyện súng cảnh sát, Hoàng Tùng có khai ra không?”
“Cậu ta không biết nguồn gốc của khẩu súng.” Triệu Bình lắc đầu: “Điều này phụ thuộc vào việc Lại Tam sau khi nhận tội và nhận án tử hình, hắn có nguyện ý hợp tác cùng cảnh sát để giảm hình phạt hay không.”
Nói là nói như vậy, vẻ mặt Triệu Bình lại không mấy lạc quan.
Hắn phạm tội cố ý giết người, hơn nữa còn tội buôn bán mại dâm, vô cớ gây rối, chứng cứ vô cùng xác thực, tội của Lại Tam rõ như ban ngày, hắn tự biết dù khai ra nguồn gốc khẩu súng cảnh sát thì cũng không nhận được kết quả tốt.
Mà một khi khai với cảnh sát, hắn có thể bị kẻ đó trả thù.
Chuyện mà Triệu Bình nghĩ đến, sao Chu Cẩn không rõ chứ.
Đàm Sử Minh nhìn mắt cô đỏ hoe, khẽ thở dài, sau đó liếc nhìn Giang Hàn Thanh đang ngồi yên lặng một bên.
“Giáo sư Giang, anh có ý kiến gì không?”
Nghe Đàm Sử Minh nói đến mình, Giang Hàn Thanh rời mắt khỏi Chu Cẩn.
Anh trầm ngâm một lát, nói: “Vẫn còn một số bằng chứng nhỏ.”
“Cái gì?”
“Trong tay Quan Linh có nhược điểm của Lại Tam, đồ vật đó không biết bây giờ đang ở đâu.”
Nghe câu hỏi này, Triệu Bình nhanh chóng bổ sung: “Về việc này, tôi đã hỏi Hoàng Tùng, cậu ta cũng không biết. Tuy nhiên trước mắt chúng ta đã nắm giữ bằng chứng xác thực, đủ để khép lại vụ án này.”
Chu Cẩn nói: “Ban ngày tôi đã nộp đơn xin điều tra, lục soát chỗ ở của Quan Linh lần nữa để xem có tìm ra manh mối mới hay không.”
“Đi chung đi.” Triệu Bình giơ tay với Chu Cẩn: “Hoàng Tùng từng thú nhận, cậu ta đã lấy vali của Quan Linh từ tài xế, bây giờ nó vẫn còn trong tay cậu ta, chưa được xử lý.”
“Được.”
Đàm Sử Minh sắp xếp kiểm tra lần cuối, trước khi tan họp còn nhắn nhủ một câu: “Đúng rồi, hai ngày sau, mọi người chuẩn bị gặp một người quen cũ, đến lúc đó tinh thần phấn chấn lên, đừng làm tôi mất mặt.”
“Ai vậy?”
“Đội trưởng cũ của các cậu, Diêu Vệ Hải.”
Vu Đan vừa nghe thì hai mắt sáng ngời: “Đội trưởng Diêu sắp đến?”
“Hiện tại gọi là Cục phó Diêu.” Đàm Sử Minh cười: “Hồi trước, ông ấy là đội trưởng đội đặc nhiệm ‘17.8’. Lần này đến để chỉ đạo việc điều tra của chúng ta. Mặc dù đường dây của Lại Tam rất khó tìm, nhưng nếu không xử lý, nó vĩnh viễn sẽ mãi tồn đọng.”
Những người có mặt đều gật đầu, rồi lần lượt đi ra phòng họp.
Giang Hàn Thanh không để vào tai mấy câu chuyện phiếm nữa, tâm trí anh vẫn đặt trên vụ án Quan Linh. Anh nhìn ảnh chụp bằng chứng trên màn hình phòng họp, tay chống cằm, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu. Tuy rằng hiện tại mọi chứng cứ đều hướng về Lại Tam, tội giết người của hắn ta như ván đã đóng thuyền, nhưng Giang Hàn Thanh mơ hồ cảm thấy có chỗ là lạ……
Không đúng.
Quá trình giết người vứt xác hoàn toàn không đúng.
Chu Cẩn thấy Giang Hàn Thanh vẫn ở trong phòng họp, cô tiến vào, rót một ly nước ấm để trước mặt anh, nói: “Anh mệt à? Hay là anh về ngủ trước đi. Để hộp cơm lại, em rửa sạch rồi trả sau.”
Ánh mắt Giang Hàn Thanh dịu dàng, anh cười nói: “Em không cần khách sáo như vậy, để anh mang về là được rồi.”
“Em quyết định rồi. Còn nữa, lần sau không cần đến đưa cơm đâu.” Chu Cẩn không trò chuyện quá nhiều với anh, cô đứng dậy, vỗ vai anh: “Ngày mai em phải đi kiểm tra nhà Quan Linh nên cần đi ngủ trước.”
Giang Hàn Thanh giơ tay nắm lấy cổ tay của cô, Chu Cẩn kinh ngạc nhìn lại, theo phương hướng dùng sức cúi người về phía Giang Hàn Thanh.
Anh ngẩng đầu hôn lên môi Chu Cẩn một cái, chỉ lướt nhẹ qua môi cô rồi rời đi ngay.
Vẻ mặt Giang Hàn Thanh không có gì bất thường, dường như cái hôn đó là hiển nhiên, lại rất tự nhiên nói: “Đi thôi.”
Chu cẩn: “…”
Cô rời phòng họp, đi được vài bước chợt không nhịn được đưa tay lên sờ môi theo bản năng.
Chu Cẩn không nhịn được bật cười, hết thảy quả thực rất tự nhiên, nếu lỗ tai giáo sư Giang không hồng thì càng tự nhiên hơn.
Đêm khuya.
Giang Hàn Thanh không rời đi, trong phòng họp là một mảnh yên tĩnh, bảng trắng dựng thẳng trước mặt anh, phía trên là bức tranh quan hệ giữa những người liên quan, tên mỗi người dán trên từng bức ảnh.
Quan Linh, Lại Tam, Hoàng Tùng, Hạ Vũ, tài xế, quản lý khách sạn Thượng Duyệt . . . . .
Chia quan hệ liên quan của từng người, tạo thành sơ đồ mối quan hệ hoàn chỉnh.
Ở góc trống, “8.17” được viết bằng mực xanh bắt mắt, xung quanh không có ký hiệu gì.
Giang Hàn Thanh xem kĩ chứng cứ vụ án, lại cầm bút lên, ghi trên bảng trắng “Vụ án hiếp dâm nữ sinh trung học ở Quách Sơn”, tất cả đều chĩa vào Lại Tam.
Trong giây lát, anh nhớ tới lúc trong phòng họp, khi nhắc đến tên Tưởng Thành, hô hấp của Chu Cẩn rối loạn rất nhẹ, nhưng cô rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh
Tưởng Thành. Tưởng Thành.
Giang Hàn Thanh nhẹ nâng cằm, trong con ngươi đen tuyền như có ánh sáng lạnh lẽo, cuối cùng anh giơ tay, viết tên Tưởng Thành vào giữa sơ đồ mối quan hệ.
Một đường cong tô đậm liên kết giữa Quan Linh, Lại Tam, Hạ Vũ…, đầu bút lông dừng một chút sau đó vẽ đến Hoàng Tùng.
Giang Hàn Thanh dựa bên cạnh bàn, một lần nữa nhìn đăm đăm vào sơ đồ mối quan hệ, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào góc bảng, vĩnh viễn không thể xem nhẹ vụ án ‘8.17’.
Anh cầm bút xanh lên, ngòi bút lướt qua bảng trắng, phát ra âm nhỏ chói tai, một mũi tên từ “Tưởng Thành” chỉ thẳng đến “8.17”
***
Bút bị rơi xuống bàn, quay hai vòng mới ngừng lại.
Không khí trong phòng họp như đông cứng lại, rất lâu sau, Giang Hàn Thanh mới thở ra một hơi, đưa tay ấn hai bên thái dương đang co giật đau nhói.
Thật thảm hại. Tại sao mỗi lần đứng cùng với Tưởng Thành, anh vĩnh viễn đều là kẻ thua cuộc?