Chúng tôi xuống một đường cầu thang hẹp và ra tới một chỗ có một dãy nhà kho trông như một dãy phố. Reiko mở cửa cái nhà kho gần nhất, bước vào và bật đèn. “Vào đi” chị bảo. “Cũng chẳng có gì mà xem đâu.”
Nhà kho dựng đầy nhưng ván trượt tuyết, giày ủng và gậy theo hàng lối rất trật tự, dưới sàn thấy xếp đống những dụng cụ cào tuyết và những bao muối mỏ.
“Tôi vẫn thường ra đây tập ghi-ta mỗi khi muốn được một mình. Ấm cũng ra trò, phải không nào?”
Reiko ngồi lên mấy bao muối và mời tôi ngồi cạnh.
Tôi làm theo lời chị.
“Chỗ này không thoáng lắm đâu, nhưng tôi hút thuốc được chứ.”
“Chị cứ hút đi,” tôi nói.
“Đây là một thói quen có vẻ không bỏ được,” chị nhăn mặt nói, nhưng lại châm thuốc với một vẻ sung sướng rõ rệt. Không có mấy ai thưởng thức thuốc lá đến mức ấy. Tôi ăn nho, cẩn thận bóc từng quả một và ném cả vỏ lẫn hột vào một cái thùng tôn dùng để đựng rác.
“Nào, đêm qua tôi kể được đến đâu rồi ấy nhỉ?” Reiko hỏi.
“Một đêm tối trời và giông bão, chị đang trèo lên một vách núi dựng đứng để lấy tổ chim.”
“Cậu hay thật, cái lối cậu đùa bỡn như thế mà mặt cứ tỉnh khô,” Reiko nói. “Xem nào, hình như tôi đã kể đến đoạn dạy đàn cho con bé kia vào mỗi sáng thứ Bảy.”
“Đúng rồi.”
“Giả dụ cậu có thể chia thiên hạ ra làm hai loại – những người có khả năng giảng dạy và những người không có khả năng ấy – thì tôi thuộc lại có khả năng giảng dạy,” Reiko nói. “Hồi trẻ tôi không hề nghĩ như vậy, và có lẽ cũng không muốn nghĩ về mình như thế, nhưng đến một tuổi nhất định và đã hiểu được mình đôi chút, tôi nhận ra rằng quả đúng là như thế: tôi giỏi dạy người khác. Rất giỏi.”
“Chắc chắn là như vậy rồi.”
“Tôi nhiều kiên nhẫn với người hơn là với mình, và có thể phát huy cái hay của người giỏi hơn là phát huy cái hay của mình. Tôi là loại người như vậy đấy. Tôi là cái chất nham nhám bôi ở cạnh bao diêm ấy. Nhưng chuyện ấy không sao đối với tôi. Tôi không phiền gì hết. Một bao diêm hạng nhất còn hơn một que diêm hạng nhì. Có thể nói là tôi đã hiểu rõ điều này sau khi bắt đầu dạy con bé kia. Tôi đã từng dạy một vài người hồi còn trẻ, chỉ là tay trái thôi, và không hề nhận thấy điều đó ở mình. Chỉ đến khi đã bắt đầu dạy nó thì tôi mới bắt đầu nghĩ về mình như vậy. Này – tôi giỏi dạy người đấy nhé. Những giờ học của nó qua đi hay như vậy đấy.
“Như hôm qua tôi đã nói, con bé không có gì đặc biệt trong kỹ thuật, và nó cũng không thể trở thành nhạc công chuyên nghiệp, nên tôi rất thoải mái. Hơn nữa, nó học ở một trường nữ sinh mà chỉ cần được điểm trung bình thôi cũng sẽ tự động được lên đại học, có nghĩa là nó không cần gì phải học hành vất vả, mà mẹ nó cũng coi việc nó học đàn chỉ là nhẹ nhàng thôi. Cho nên tôi không ép nó làm gì hết. Lần đầu gặp nó tôi đã biết rằng nó là đứa không ai có thể ép làm một việc gì, rằng nó là loại trẻ sẽ vâng dạ ngoan ngoãn nhưng sẽ không bao giờ chịu làm cái gì nó không thích. Việc đầu tiên tôi làm là bảo nó chơi một bài hoàn toàn theo ý nó – một trăm phần trăm theo cách chơi của nó. Sau đó tôi sẽ đánh lại bài đàn ấy theo nhiều kiểu, và hai thầy trò sẽ bàn thảo xem cách chơi nào là hay nhất hoặc là nó thích nhất. Sau đó tôi bảo nó chơi lại, và nó sẽ chơi cái bài đó hay gấp mười lần so với lần đầu. Nó sẽ tự thấy cái gì là hiệu quả nhất và áp dụng vào lối chơi của mình.”
Reiko ngừng một lúc, quan sát đầu thuốc lá đang lập lòe. Tôi vẫn tiếp tục im lặng ăn nho.
“Tôi biết nhạc cảm của tôi khá tốt, nhưng con bé còn hơn cả tôi. Tôi thường nghĩ thật phí của, giá như nó vỡ lòng với một thầy giỏi và được huấn luyện đúng thì nó sẽ tiến xa đến đâu! Nhưng tôi đã nhầm. Nó không phải loại trẻ chịu học hành tử tế. Có loại người như vậy. Họ được trời phú cho một cái tài kì diệu, nhưng không thể gắng sức hệ thống hoá nó. Họ chỉ biết phí phạm nó từng tí một. Mà cả tôi nữa cũng có phần như vậy. Mà người khác thì nhiều lắm. Đầu tiên thì ta nghĩ họ thật là kì diệu. Họ có thể nhìn một bản nhạc cực khó và lập tức chơi rất hay từ đầu đến cuối được ngay. Ta thấy họ như vậy và ta phát hoảng. Ta tự nhủ “có hàng triệu năm nữa mình cũng không làm được thế”. Nhưng chỉ đến thế thôi. Họ không thể tiến xa hơn nữa. Tại sao ư? Vì họ không chịu bỏ công sức. Họ không có kỷ luật luyện tập. Họ được nuông quá hoá hư mất rồi. Cái tài của họ đủ để có thể chơi cái gì cũng hay mà không phải luyện tập gì và ngay từ bé họ đã được nghe mọi người khen ngợi hết lời, cho nên họ cho luyện tập chuyên cần là ngu xuẩn. Họ sẽ chọn một bài mà bọn trẻ khác phải khổ luyện trong ba tuần mới chơi được và chau chuốt chúng chỉ trong nửa thời gian ấy, và thầy giáo cho rằng họ đã học xong bài đó và giao luôn bài khác cho họ. Và họ cũng chỉ mất nửa thời gian bình thường cho bài mới ấy, và lại sang bài mới khác. Họ không bao giờ hiểu ý nghĩa của việc bị thầy mắng mỏ và đòi hỏi, họ bị mất cái yếu tố quan trọng nhất cần cho việc xây dựng tính cách. Đó là một bi kịch. Chính tôi cũng có những khuynh hướng ấy, nhưng may mắn là tôi đã có một ông thầy rất nghiêm khắc nên mới kiềm chế được chúng.
“Nhưng phải nói là dạy con bé đó rất vui. Giống như phóng một chiếc xe thể thao phân khối lớn trên xa lộ một chiếc xe phản ứng rất nhậy vớí từng động tác nhẹ của mình, đôi khi còn quá nhậy nữa. Cái thuật dạy loại trẻ con ấy là đừng khen chúng nhiều quá. Chúng đã nhờn với khen ngợi rồi. Phải khen có liều lượng thôi, và làm cho khéo. Và đừng có ép chúng việc gì hết. Phải để chúng tự lựa chọn. Và không để chúng đi quá nhanh, phải bắt chúng dừng lại và suy nghĩ. Chỉ có vậy. Nếu làm được thế, ta sẽ có kết quả tốt.”
Reiko thả điếu thuốc xuống sàn nhà rồi đi nát nó dưới chân. Rồi chị hít vào một hơi dài như để lấy lại bình tĩnh.
“Sau mỗi buổi học, chúng tôi uống trà và tán chuyện. Đôi khi tôi cho con bé nghe các phong cách nhạc Jazz trên đàn dương cầm – ví dụ thế này là Bud Powell, hoặc thế này là Thelonious Monk. Nhưng hầu hết là nó nói chuyện. Mà nó nói hay thật! Thu hút người nghe ngay lập tức. Như hôm qua tôi đã bảo cậu, tôi nghĩ phần lớn những chuyện nó nói đều là bịa tạc cả, nhưng mà rất hay. Con bé có mắt quan sát sắc sảo, sử dụng ngôn từ chính xác, miệng lưới sắc nhọn và khôi hài. Nó có thể khuấy động nhưng tình cảm của mình. Đúng thế, thật đấy, đó là cái giỏi của nó – khuấy động tình cảm của người khác, làm cho ta cảm động. Và con bé biết mình có cái sức mạnh ấy, và sử dụng nó hết sức khéo léo và hữu hiệu. Nó có thể sai khiến tình cảm cậu theo ý nó – làm cho cậu tức giận, buồn rầu, thương cảm, thất vọng hoặc hạnh phúc. Mà nó làm chuyện đó chỉ cốt để thư cái sức dẫn dụ kia của nó mà thôi, chẳng vì lí do nào khác. Tất nhiên là mãi sau này tôi mới biết thế. Còn lúc bấy giờ tôi không hề biết nó đang định làm gì mình hết.”
Reiko lắc đầu rồi ăn mấy quả nho.
“Đó là một chứng bệnh,” chị nói. “Con bé bệnh. Nó giống một quả táo thối làm hỏng các quả táo khác. Và không ai có thể chưa cho nó. Nó sẽ mang chứng bệnh ấy cho đến ngày nó chết. Theo nghĩa đó thì nó là một sinh linh nhỏ bé đáng buồn. Đến tôi cũng sẽ thương hại nó, nếu như đã không bị là nạn nhân của nó. Tôi vẫn muốn thấy nó là nạn nhân.”
Reiko ăn thêm mấy quả nho nữa. Chị có vẻ đang nghĩ xem nên kể tiếp như thế nào.
“Thế đấy, tôi đã vui vẻ dạy nó trong sáu tháng liền. Đôi khi có những điều nó nói tôi thấy hơi ngạc nhiên hoặc là lạ. Hoặc là trong lúc nó nói tôi bỗng thấy hãi hùng khi chợt nhận ra cái phi lí trong mức độ căm ghét của nó đối với ai đó, hoặc bỗng thấy nó quá đôi thông minh, và tôi sẽ tự hỏi không biết thật sự nó đang nghĩ gì. Nhưng nói cho cùng thì ai chả có thiếu sót, phải không nào? Và tôi đâu có chuyện gì mà phải thắc mắc về nhân cách hoặc tính nết của nó. Tôi chỉ là cô giáo dạy dương cầm của nó. Tôi chỉ cần để ý chuyện nó có chịu tập đàn hay không mà thôi. Thế nhưng bản chất của vấn đề lại là ở chỗ tôi thích con bé. Tôi rất thích nó.
“Mặc dù vậy, tôi vẫn cẩn thận không nói với nó bất kì chuyện gì quá riêng tư. Tôi có cái giác quan thứ sáu nó mách bảo rằng đừng có làm như vậy. Con bé hỏi tôi hàng trăm chuyện – nó khao khát được biết thêm về tôi, nhưng tôi chỉ nói cho nó biết những chuyện vô hại nhất – như vài chuyện hồi nhỏ, rồi đi học ở đâu, đại khái thế. Nó nói muốn biết thêm về tôi, nhưng tôi bảo chẳng có gì để nói: tôi có một cuộc sống buồn tẻ, một người chồng bình thường, một đứa con bình thường, và một tấn việc nhà. “Nhưng sao em lại thích cô đến thế,” nó nói và nhìn thẳng vào mắt tôi với một về da diết rất kì. Mỗi lần nó làm thế, tôi lại thấy rùng cả mình – một kiểu rùng mình dễ chịu. Nhưng tôi vẫn không bao giờ nói với nó nhiều hơn những điều cần thiết.
“Thế rồi một ngày kia – một ngày tháng Năm, hình như thế – đang giữa giờ học thì con bé kêu mệt. Tôi thấy nó tái mét và đầm đìa mồ hôi, bèn hỏi nó có muốn về nhà không, nhưng nó nói nếu được nằm một lúc thì sẽ dễ chịu ngay. Thế là tôi mang nó – gần như là bế nó – vào phòng ngủ. Cái sô-pha của chúng tôi quá nhỏ, chỉ có cái giường là nơi có thể cho con bé nằm được. Nó xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi bảo đừng có nghĩ thế, và hỏi nó có muốn uống gì không. Nó nói không, nhưng muốn tôi ở gần nó, và tôi nói sẽ vui lòng như vậy.
“Vài phút sau, con bé xin tôi xoa lưng cho nó. Giọng nó thật sự mệt mỏi, và mồ hôi nó ra như tắm. Vậy là tôi bắt đầu xoa sát cho con hé. Rồi nó xin lỗi và hỏi nếu tôi không phiền thì xin hay cởi giúp nó cái xu-chiêng đang vướng và làm nó đau. Thế là, tôi không biết nữa, tôi làm theo lời nó. Con bé mặc một cái áo cánh bó sát người, và tôi phải cởi khuy cái áo đó và với ra sau để gỡ cái móc xu-chiêng. Với một con bé mười ba tuổi thì vú nó như thế là rất to. Gấp đôi tôi. Và nó không mặc loại xu-chiêng của gái mới lớn, mà mặc kiểu người lớn hẳn hoi, một kiểu đắt tiền. Tất nhiên, lúc ấy tôi không mấy chú ý đến những cái đó, và như một con ngốc, tôi cứ tiếp tục xoa lưng cho nó. Con bé luôn mồm xin lỗi với một giọng rất đáng thương, như thể nó đang cảm thấy có lỗi thật, còn tôi thì cũng luôn mồm nói ôkê mà, ôkê mà.”
Reiko đập cho tàn thuốc rơi xuống sàn. Lúc này tôi đã ngừng ăn nho và chú ý hoàn toàn vào câu chuyện của chị.
“Được một lúc thì con bé bắt đầu sụt sịt khóc.
“Chuyện gì vậy,” tôi hỏi. “Không có gì?” nó nói. Tôi bảo “Rõ ràng không phải là không có gì. Nói thật đi, em có chuyện gì vậy?”. Thế là nói nói “Thỉnh thoảng em lại bị thế này. Em không biết phải làm gì. Em cô đơn và buồn lắm, em không thể nói chuyện với ai, cũng chẳng có ai để ý gì đến em. Đau đớn lắm cô ơi, và em lại bị thế này. Em không ngủ được, cũng chẳng muốn ăn và đến học với cô là việc duy nhất em chờ đợi hàng tuần.” Thế là tôi bảo “Em có thể nói chuyện với cô. Kể cho cô nghe tại sao em lại đến nông nỗi này.” Con bé nói mọi chuyện ở nhà nó đều chẳng ra sao. Nó không thể yêu được cha mẹ nó và họ cũng không yêu gì nó. Cha nó cặp kè với một người đàn bà khác và ít khi ở nhà, và chuyện đó làm mẹ nó phát điên rồi đổ hết lên đầu con gái. Bà ấy đánh nó hầu như hàng ngày, nó rất ghét phải về nhà. Đến đó, con bé thực sự như than khóc và mắt nó đẫm lệ, cái cặp mắt đẹp đẽ ấy của nó. Cánh tượng ấy đủ làm cho thánh thần cũng phải khóc theo. Thế là tôi báo nó nếu về nhà mà khủng khiếp thế thì nó có thể đến chỗ tôi bất kì lúc nào. Nghe thấy thế, con bé choàng tay ôm lấy tôi và nói “Ôi, em xin lỗi, nhưng nếu không có cô thì em biết làm sao đây. Xin cô dừng quay lưng lại với em. Nếu cô làm thế, em sẽ chẳng biết đi đâu nữa.”
“Thế rồi thì là, tôi cũng không biết nữa, tôi ôm đầu con bé vào lòng và vuốt ve nó, luôn miệng nói “Nào, nào…” còn nó thì ôm choàng lấy tôi và vuốt ve lưng tôi, và chẳng mấy chốc tôi bắt đầu thấy rất lạ, cả người tôi dường như nóng hổi lên. Nghĩa là, một con bé đẹp như tranh vẽ như thế, và tôi, đang ở trên giường, và chúng tôi đang ôm nhau, và tay con bé đang vuốt ve lưng tôi với một nhục cảm nồng cháy mà thậm chí đến chồng tôi cũng không thể sánh được, và tôi cảm thấy mọi ốc vít trong người đều lỏng ra hết mỗi khi con bé chạm đến mình, và chưa kịp định thần thì nó đã cởi hết áo và xu-chiêng của tôi và đang vẻ vuốt vú tôi. Và chỉ đến lúc ấy tôi mới vỡ nhẽ rằng con bé là một đứa đồng tính luyến ái từ trong máu thịt. Chuyện này đã xảy ra với tôi một lần rồi, ở trung học, năm cuối cùng. Tôi bèn bảo nó ngừng tay lại.
“Ôi xin cô làm ơn,” nó nói, “Chỉ một chút nữa thôi ạ. Em cô đơn quá, cô đơn quá, xin cô hay tin em, em chỉ có một mình cô, ôi… xin cô làm ơn đừng cự tuyệt em” và nó cầm tay tôi đặt lên ngực nó, lên cặp nhũ hoa tuyệt đẹp ấy, và mặc dù rõ ràng tôi là đàn bà, thế mà lúc tay tôi vừa chạm vào chỗ da thịt ấy thì một cái gì đó như luồng điện bỗng chạy rần rật suốt qua tôi. Tôi không còn biết phải làm gì nữa, chỉ luôn mồm kêu không không không không không, như một con ngốc. Hình như tôi đã bị tê liệt, không thể cử động được. Hồi trung học tôi đã có thể đẩy cô gái kia ra, nhưng bây giờ thì tôi không thể làm gì được. Cơ thể tôi không chịu nghe lệnh nữa. Con bé dùng tay trái giữ bàn tay phải của tôi trên vú nó, còn nó thì hôn hít và liếm láp hai đầu vú tôi, trong khi tay phải nó vẫn vuốt ve lưng tôi, lườn tôi, mông tôi. Và thế là tôi ở đó trong phòng ngủ buông rèm kín mít với một con bé mười ba tuổi đã gần như lột trần truồng tôi ra – không biết nó cởi quần áo tôi cách nào – đang sờ soạng tôi khắp nơi và tôi thì đang oằn oại vì khoái lạc. Bây giờ nghĩ lại, chuyện đó có vẻ không thể tin được. Nghĩa là, thật là điên rõ, cậu thấy không? Nhưng lúc ấy thì hình như con bé đã yểm bùa mê cho tôi vậy.”