Chương 48: Quê nhà

Khu vực lân cận đêm qua có mưa lớn, cái hồ được mở rộng kết nối với con sông vì thế cũng trở nên càng vẩn đục, cũng bởi vậy mà trong một ngày có hai nhóm người đến Phương Viên.
Nhóm đầu tiên là một người họ Đặng tự xưng là quản sự thôn trang của Ninh Vương. Người này đến vừa lúc Ngũ Lang không ở nên Mẫu Đơn đành phải tự mình tiếp đãi hắn.
Đặng quản sự vừa nhìn thấy Mẫu Đơn thì có chút giật mình. Nhưng hắn rất nhanh áp chế sự kinh ngạc này xuống, thay vào đó biểu hiện ra hành động mà các quản sự của đa số nhà quyền quý khi đối mặt với dân chúng bình thường, biểu tình kiêu căng, lỗ mũi hướng lên trời, tay giấu trong tay áo, cũng không nhận cốc trà mà A Đào đưa, chỉ liếc xéo Mẫu Đơn rồi cao giọng nói: “Ngươi chính là chủ nhân của Phương Viên này sao?”
Tuy Mẫu Đơn bực mình vì thái độ vô lễ của hắn nhưng cũng biết tương lai những người này đều là hàng xóm của nàng, hơn nữa sau lưng hắn còn có phủ Ninh Vương, không thể đắc tội được, nàng cố gắng nhẫn nại, cười làm lành: “Đúng vậy. Xin hỏi Đặng quản sự lần này tới đây là vì chuyện gì?”
Đặng quản sự trước khi tới đã sớm tìm hiểu rành mạch thân phận lai lịch chủ nhân của Phương Viên, biết Mẫu Đơn chẳng qua chỉ là con gái của một phú thương. Nên hắn vừa nghe thấy Mẫu Đơn nói như vậy thì lập tức không vui, nếu hắn tới thôn trang của một nhà quyền quý có danh dự khác, quản sự nhà đó hỏi hắn như vậy thì có thể chấp nhận được. Đây rõ ràng chỉ là một con gái nhà thương gia có mấy đồng tiền dơ bẩn, sao lại dám tỏ thái độ như thế ở trước mặt hắn, hắn lạnh lùng thốt lên: “Không dám, chỉ là thôn trang nhà ta có một dòng suối nhỏ, đang tự nhiên lại trở nên vẩn đục không chịu được nên ta đến đây để xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Hắn nói như vậy, giống như Mẫu Đơn đã làm chuyện tày đình, gi ết người phóng hỏa vậy. Mẫu Đơn nghĩ thầm, nhiều ngày nay các thợ tu sửa mở rộng đường sông, lại đào bới khắp nơi, vậy nên khi nước sông chảy tới hạ du mới trở nên không được trong trẻo như mọi khi cũng có thể hiểu được. Nhưng thôn trang của Ninh Vương cách nơi này xa như vậy, lúc chảy tới nơi đó thật sự còn đục sao? Hai ngày trước không nghe thấy nói, sau khi mưa mới như vậy, có lẽ là bởi vì trời mưa thì sao?
Tạm thời không nên nhắc đến chân tướng là gì, chỉ nói con sông này, lúc trước khi Chu gia bán tòa nhà, bán đất cho nàng đã nói rõ ràng, con sông này là người Chu gia tốn số tiền lớn cải tạo để dẫn nước, nàng cũng đã hỏi những hộ nông dân gần đây thì sự thật đúng là như thế. Việc này có quan hệ gì với thôn trang Ninh Vương chứ? Chẳng lẽ thật ra thôn trang Ninh Vương cũng sử dụng con sông này, dẫn nước để dùng? Không biết mục đích của Đặng quản sự này là gì, chỉ riêng việc sử dụng đồ vật nhà người khác nhưng lại không hỏi nguyên do mà hùng hổ tìm chủ nhân tính sổ, thì đúng là không biết điều.
Nhưng dù hắn không khách khí, nàng cũng phải giảng đạo lý mới là biện pháp đúng đắn. Mẫu Đơn nói: “Con sông này nhà tôi cũng vẩn đục đã nhiều ngày nay, nhưng là bởi vì tôi sai người mở rộng đường sông. Qua mấy ngày này sẽ trong lại thôi. Tôi cũng không biết con sông này có liên quan với dòng suối nhỏ của quý trang, cũng không nghĩ đến nước chảy xa như vậy còn đục, nhưng hai ngày trước cũng vẫn còn tốt, có lẽ nguyên nhân là do trời mưa? Dù sao cũng là do tôi không suy nghĩ chu toàn, không đến chỗ ngài xin phép một câu.”
Ai ngờ Đặng quản sự này lại không phải người nói đạo lý, thấy nàng niên thiếu mỹ lệ lại mềm mại, bên người cũng không có nam nhân giúp đỡ thì càng được đà lấn tới, cả giận nói: “Lúc nào con sông này thành nhà ngươi? Trời mưa ư? Thật nực cười! Trước khi nhà ngươi tu sửa có mưa to ba ngày ba đêm nước sông cũng chưa từng đục, bây giờ ngươi làm chuyện này lại sợ hãi gánh vác trách nhiệm sao?”
Gặp phải một kẻ điêu nô nhà quý tộc cáo mượn oai hùm, không nói lý, Mẫu Đơn từ lúc đầu áy náy tự trách mình không phái người đi đến các thôn trang vùng hạ du để thông báo trước thì lúc này cũng hóa thành tức giận, nàng cũng trầm mặt xuống, không trả lời hắn mà chỉ quay đầu nhìn về phía A Đào đang đứng ở một bên sợ tới mức mặt trắng bệch nói: “A Đào, đi gọi cha em đến đây.”
Đặng quản sự chỉ cười lạnh, xem rốt cuộc Mẫu Đơn muốn làm gì. Loại tiểu nhân vật này hắn đã thấy nhiều rồi, chỉ cần bưng lên cái giá, nâng thanh danh của phủ Ninh Vương ra thì sẽ lập tức bị dọa đến tè ra quần, đến lúc đó thì chỉ còn nước hắn nói gì nghe nấy, nào dám nói nửa chữ “Không” chứ?
Một lát sau, Hồ Đại Lang tới, quy củ đứng cúi đầu nói: “Không biết nương tử có gì phân phó?”
Mẫu Đơn cười nói: “Ta chỉ muốn hỏi một chút, lúc trước khi ta mua miếng đất này, lão quản sự Chu gia đã nói rõ ràng, con sông này là lúc trước Chu gia bỏ tiền ra tu sửa để dẫn nước từ kênh Hoàng Hà, có đúng vậy không?”
Hồ Đại Lang vừa mới đã nghe A Đào nói tóm tắt lại vài câu nên nghiêm túc trả lời: “Đúng là có chuyện này. Đa số các hộ nông dân xung quanh đều là nhân chứng. Con sông này vốn dĩ là của thôn trang. Lúc trước đào sông đều là chủ nhân trước nhà tôi bỏ tiền.”
Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Đặng quản sự, thấy vẻ mặt người này đã hơi tức giận thì nàng chỉ mỉm cười, tiếp tục nói: “Vậy ta hỏi ngươi, con sông này đến hạ du đi qua những nơi nào? Chạy qua những trang viên nhà ai?”
Hồ Đại Lang nói: “Đường sông này sau khi đi cong một vòng thì lại chảy vào Khúc Giang Trì. Nhưng lúc ấy có vài thôn trang xung quanh đã từng tới cửa xin phép qua chủ nhân trước, nhờ con sông này để đào mương máng dẫn nước vào từng thôn trang của họ. Có người muốn trả tiền nhưng chủ nhân cũ nói là chủ yếu chính bản thân ngài ấy muốn đào nên chưa từng nhận tiền của nhà ai.”
Không nghĩ đến Hồ Đại Lang ngày ấy luôn im lặng, ủ rũ vậy mà lúc này nói chuyện lại có đạo lý, mỗi câu đều nói vào trọng điểm. Buổi nói chuyện này làm Mẫu Đơn cảm thấy mỹ mãn, nàng nhìn Hồ Đại Lang vài lần, vừa lòng nói: “Đã biết, ngươi lui xuống trước đi.”
Đợi Hồ Đại Lang lui ra, nàng mới quay đầu lại nghiêm túc thành khẩn cười nói với Đặng quản sự: “Do tôi sơ sót, thì ra quý trang cũng từng dẫn nước từ con sông này để dùng. Việc tôi xây dựng ở đầu nguồn thật sự là sẽ ảnh hưởng đến hạ du, tuy cách xa mười dặm nhưng chắc dòng nước cũng sẽ không trong sạch như trước được.” Nàng ngừng lại một chút, thấy sắc mặt Đặng quản sự càng ngày càng khó coi thì lại cười nói: “Quê nhà hàng xóm, để xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng thật sự ngượng ngùng, tôi lại là một nữ nhân, không biết nên xử lý như thế nào mới tốt. Xin hỏi quản sự có diệu kế gì thì chỉ bảo cho tôi. Tôi sẽ sai người đi làm.”
Nếu là người biết đạo lý thì nên thu liễm, nói bâng quơ hai câu cho qua chuyện là được. Nhưng Đặng quản sự lại là một kẻ hung hãn, điêu ngoa, cảm thấy Mẫu Đơn yếu đuối dễ khi dễ, đột nhiên đứng lên, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Phải làm sao à? Đương nhiên là lập tức đình công.”
Chẳng qua chỉ là một kẻ nô tài của vương phủ mà cũng dám chèn ép người khác như vậy, cục tức nghẹn ở dưới cổ họng Mẫu Đơn, mấy lần muốn xông lên nhưng lại bị nàng khó khăn nhịn xuống, nhàn nhạt nói: “Tuy cách làm này của quản sự không sai, nhưng chỉ sợ không hợp tình lý. Tất cả phòng ốc ruộng đất này nhà tôi đều đã được đăng ký trong sổ sách ở nha môn, tôi xây dựng trong vùng đất nhà tôi, mở rộng đường sông nhà tôi là việc thiên kinh địa nghĩa.”
Đúng vậy, địa vị của thương nhân ở thời đại này thấp, bị người xem thường, nàng là con gái nhà thương nhân cũng bởi vậy mà ăn không ít đau khổ. Nhưng thì sao chứ? Nàng cũng không nghĩ bản thân mình kém một bậc, cũng không cho rằng những kẻ gọi là hoàng tử hoàng tôn, văn nhân quan lại kia hơn nàng cái gì. Nàng sẽ cố gắng học cách sinh tồn ở thời đại này nhưng đó là vì nàng muốn sống càng ngày càng tốt hơn chứ không có nghĩa nàng có lý còn phải khom lưng uốn gối, để người ta cưỡi ở trên đầu khi dễ mà không dám cãi lại.
Đặng quản sự thấy một nữ tử nho nhỏ như vậy lại ăn cứng không ăn mềm, không sợ dọa thì cười lạnh, âm dương quái khí nói: “Được rồi, ngươi xây dựng trong đất nhà ngươi, mở rộng đường sông nhà ngươi. Nhưng ngươi cũng biết, Ninh Vương điện hạ nhiều ngày nay ở thôn trang, ngày nào ngài ấy cũng phải ngồi đọc sách bên dòng suối, nhà ngươi làm phiền sự thanh tịnh của ngài ấy thì sẽ phải chịu tội gì?” sau đó ngón tay giống như muốn chọc lên mặt Mẫu Đơn.
Gia đình nông dân, dân chúng bình thường nếu vừa nghe thấy như vậy, không có ai sẽ không bị hắn dọa sợ sau đó tùy hắn đắn đo. Nhưng Mẫu Đơn lại không phải người có thể tùy ý đắn đo, nàng chẳng những không lùi, ngược lại vẻ mặt không thay đổi tiến lên phía trước một bước, đẩy ra Phong Đại Nương cùng Vũ Hà đã tự động che trước mặt nàng, nhìn chằm chằm Đặng quản sự không nhẹ không nặng nói: “Nói cũng khéo. Biểu cữu nhà tôi vừa vặn là trường sử của vương phủ, nhà tôi cũng từng cầu ân điển của điện hạ, trước đó vài ngày cũng biết chuyện Ninh Vương phi cùng tiểu thế tử bất hạnh hoăng, điện hạ bị bệnh, lại không biết điện hạ đã tới thôn trang. Nếu tôi thật sự phạm sai lầm lớn thì tất nhiên sẽ trực tiếp thỉnh tội. Quản sự là người nhìn quen các chuyện lớn, hiểu được nhiều, xin ngài dạy bảo xem tôi phạm vào tội gì? Lần sau tôi có thể tránh để không hề phạm sai lầm.”
Đặng quản sự không nói được gì, chỉ một lát mà trong đầu đã suy nghĩ rất nhiều, lại không biết lời Mẫu Đơn nói là thật hay giả nhưng Ninh Vương phi hoăng, Ninh Vương bị bệnh không ở thôn trang là sự thật. Vì hắn chưa biết rõ nên cũng không dám làm quá mức, đành phải giả bộ cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ có một số sai lầm, ngươi muốn sửa cũng đã muộn, tiểu nương tử nghe lão phu khuyên một câu, làm người vẫn chớ nên quá mạnh miệng.” Nói xong thì vung tay áo bỏ đi.
Nàng nhổ vào, lão phu cái quỷ gì, lão cẩu mới đúng, Mẫu Đơn cũng không thèm nhìn hắn, lười biếng nói: “Đi thong thả, làm phiền đại nương giúp ta đưa tiễn khách.”
Phong Đại Nương im lặng, sau khi tiễn Đặng quản sự trở về, buồn rầu nói: “Đan Nương, chuyện này là sao? Sao tự nhiên hắn lại tức giận như vậy, tuy lúc này chúng ta có thể đuổi hắn đi nhưng chỉ sợ hắn sẽ tìm cách khác để gây phiền toái cho chúng ta.”
Mẫu Đơn cười lạnh nói: “Ngay từ đầu hắn đã tức giận có lẽ bởi vì ta không khom lưng uốn gối, cúi đầu hỏi một tên quản sự vương phủ là hắn rốt cuộc có gì phân phó, mà lại hỏi hắn có chuyện gì, hắn cảm thấy ta không tôn trọng hắn. Nhưng kể cả ta có nịnh nọt hắn thì cũng vẫn không thể tránh khỏi hắn gây chuyện, hắn vốn dĩ tới cửa là có ý xấu. Đại nương, ngươi thật sự tin tưởng nơi cách xa con sông này mười dặm lại còn có vài khúc cong mà nước còn đục sao? Rõ ràng là cố ý tới tìm phiền toái. Ta cũng không có ý con sông này là của ta thì ta sẽ không quan tâm những người ở hạ du, nhưng phải nói một cách có đầu có đuôi, thương lượng để tìm ra một biện pháp hợp lý? Bảo ta đình công, nếu ta nghe lời hắn mà lui bước thì về sau ta còn có thể dừng chân ở đây sao? Chỉ sợ kẻ nào cũng có thể tới cửa bắt nạt ta.”
Ngũ Lang nghe được tin lập tức chạy đến, nghe thấy Mẫu Đơn nói lời này thì cũng đồng ý nói: “Chỉ sợ trong đó còn có ẩn tình khác, trở về sai người tìm hiểu xem rốt cuộc nguyên do là gì, cũng có thể nghĩ cách đề phòng.”
“Muội vừa mới sai một nông hộ đáng tin bảo hắn đi dọc theo đường sông đi xuống nhìn xem, xem dưới hạ du có thực sự đục không, đến phụ cận thôn trang Ninh Vương như thế nào? Có thật sự giống như lời quản sự kia nói không, biết rõ ràng thì chúng ta mới có thể xử lý được.” Mẫu Đơn chớp mắt, ra vẻ đắc chí: “Chẳng lẽ bởi vì mảnh đất này chiếm vị trí tốt quá, lúc trước bởi vì lời đồn nên không có người mua, bây giờ thấy muội mua được dễ dàng lại đỏ mắt? Nếu đúng như vậy thì cũng chứng minh giá trị miếng đất này cũng tăng lên rồi đúng không? Nói không chừng muội bán ra sẽ được giá cao gấp mấy lần giá mua đấy.”
Ngũ Lang mỉm cười khi nghe nàng nói vậy, không nhịn được búng trán nàng: “Vừa mới mua đã muốn bán đi, có ai như muội không? Nhưng đúng là cũng có khả năng này. Nhưng chắc chắn không phải ý của Ninh Vương, hiện tại ngài ấy cũng không có tâm trạng đi đoạt miếng đất này, hẳn chỉ là người phía dưới phá rối thôi.”
Mẫu Đơn khe khẽ thở dài: “Nương tìm mọi cách cũng không muốn dính dáng đến Lý gia nữa, nhưng chuyện này không dính đến không được. Nếu lúc nãy muội không nói ra danh của biểu cữu thì người nọ cũng sẽ không đi nhanh như vậy.”
Ngũ Lang đồng tình nhìn nàng một cái, cười nói: “Chẳng qua hắn vừa vặn là nô bộc của phủ Ninh Vương, ngoại trừ Lý gia, cha còn quen biết những người khác. Muội không cần quá lo lắng chuyện này.”
Phòng bếp lớn được dựng tạm thời cũng vừa lúc nấu xong cơm, Vũ Hà đưa đồ ăn của Mẫu Đơn và Ngũ Lang tới, Mẫu Đơn bận rộn hơn nửa ngày, đã sớm đói bụng, ăn nhiều hơn nửa chén cơm so với ở nhà. Ngũ Lang thấy nàng ăn ngon miệng, cười tủm tỉm nói: “Muội nên thường xuyên ra ngoài vận động, có việc làm mới có tinh thần.”
Mẫu Đơn nói: “Ngũ ca, huynh nói đúng, muội thật sự cảm thấy muội khỏe mạnh hơn nhiều so với thời gian trước. Trước kia muội chỉ cần cưỡi ngựa qua lại giữa ở đây và ở nhà là hai chân nhức mỏi không chịu nổi, bây giờ muội không bị như vậy nữa.”
Ngũ Lang cười cười, nghĩ thầm mấy ngày nữa sẽ cần vận chuyển tới rất nhiều nguyên vật liệu, lúc này việc gieo trồng mẫu đơn sẽ thuận tiện hơn, hắn nói: “Muội không phải còn muốn đi chuẩn bị cây giống mẫu đơn dùng cho mùa thu năm nay sao? Mấy ngày tới cũng không có chuyện gì quan trọng, muội cứ lo đi với Lục tẩu muội tiếp tục đi hỏi thăm, có dự định gì thì dự định, ở đây có huynh là được rồi.”
Mẫu Đơn đồng ý, huynh muội hai người mới buông chén, A Đào lại thấp thỏm bất an mà tới báo: “Bên ngoài lại tới một vị khách nữa, nghe người ta nói, lúc trước đi qua đi lại bên cạnh dòng sông mấy lần, mới sai người tới thông báo.”
Đây lại là thần thánh phương nào? Chẳng lẽ con sông bị đục thật sự ảnh hưởng đến nhiều người như vậy sao? Ngũ Lang và Mẫu Đơn nhìn nhau, hỏi: “Có biết là ai không?”
A Đào nói: “Là một nam nhân mặt đen hơn ba mươi tuổi, hắn nói hắn là tôi tớ của một trang viên phụ cận nhà họ Tưởng tên là Ô Tam.” Trong lòng A Đào tràn ngập lo lắng, vừa tới một quản sự trang viên vương phủ, giờ lại tới một người nữa, cũng không biết lại là nhà quyền quý nào? Không biết còn có phiền toái gì nữa? Nếu thôn trang này không dùng được, có phải lại bị bán đi không?
Mẫu Đơn nghe nói là người hầu Ô Tam nhà họ Tưởng thì vội nói: “Mau mời tiến vào.” Lại giải thích với Ngũ Lang thân phận của Ô Tam: “Có lẽ là tôi tới trong nhà Tưởng Trường Dương.”
Ngũ Lang nghe nói là người hầu nhà Tưởng Trường Dương thì vô cùng nghi hoặc: “Hắn tới nơi này làm gì?”
Khi bọn họ đang nói chuyện thì Ô Tam mặc áo bào ngắn cổ tròn màu xám tươi cười đi đến, Ngũ Lang vội mời hắn ngồi xuống lại kêu Vũ Hà dâng trà, Mẫu Đơn cũng cảm tạ hắn lần trước đưa thuốc, hàn huyên vài câu mới nói: “Vốn dĩ ta tính chuẩn bị cho tốt mới đến cửa chào hỏi, về sau chính là hàng xóm.”
Ô Tam cười nói: “Không dám không dám. Tiểu nhân hôm nay tới là vì nước của dòng sông kia.”
Mẫu Đơn vội nói: “Là do nước của quý trang cũng bị đục sao?” Hồ Đại Lang nói lúc trước mấy nhà tới thương lượng dẫn nước của dòng sông này, hay là Tưởng gia cũng là một trong số đó? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, rốt cuộc ngày ấy Ô Tam nói đưa kiệu đến, các nàng cũng không chờ lâu, có thể thấy thôn trang Tưởng gia cách thôn trang phủ Ninh Vương không xa, có lẽ cũng ở hạ du con sông này.
Ô Tam cười nói: “Tiểu nhân có thể nói là vì việc này mà đến, cũng có thể nói không phải vì việc này mà đến.”
Mẫu Đơn nghe hắn nói tựa như có ý khác nhưng nghĩ chỉ bằng cách làm người của Tưởng Trường Dương cũng sẽ không bởi vì loại chuyện này tới tìm nàng phiền toái, nếu tới nhất định là có nguyên nhân khác, nàng nói: “Mong Ô quản sự nói tỉ mỉ rõ ràng.”
Ô Tam hơi hơi mỉm cười: “Ngọn nguồn của con sông này, công tử nhà tôi và tiểu nhân cũng biết đến. Vốn dĩ chuyện này là mọi người được thơm lây, chủ nhân muốn xây dựng đào bới cũng không có gì đáng trách, hơn nữa cũng không có ai uống nước này, đục cũng chỉ đục hai ba ngày thôi, không phải chuyện gì quan trọng, lại nói con sông này đi từ đầu nguồn đến cuối nguồn cũng uốn lượn mấy vòng, bên cạnh các thôn trang cũng đào mương máng dẫn nước nên đáng lẽ cũng sẽ không quá đục. Nên đối với thôn trang nhà tôi cũng không có ảnh hưởng gì.”
Nói tới đây, Ô Tam nhìn Phong Đại Nương, Vũ Hà một cái, Mẫu Đơn hiểu ý, bảo Phong Đại Nương cùng Vũ Hà đi ra ngoài trông coi ngoài cửa. Ô Tam thấy người không liên quan đều lui xuống, thì mới cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn nhưng càng ít người biết càng tốt. Lúc nãy, trong phủ có vị Đặng quản sự của trang viên phủ Ninh Vương đến phải không?”
Sao hắn biết được? Tuy Mẫu Đơn vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn cười đáp: “Đúng vậy. Hắn nói nước trong thôn trang phủ Ninh Vương bởi vì nhà ta nên bị vẩn đục, bắt chúng ta phải đình công, nếu không sẽ trị tội ta. Ta mới vừa an bài người đi xem có chuyện này không rồi mới nghĩ cách đối phó. Chuyện này cũng trách ta, trước đó không hỏi thăm rõ ràng, cũng không biết hạ du còn có nhà khác dùng nước từ con sông này, nếu biết trước để xử lý thì cũng không đến nỗi này.”
Ô Tam nhìn Mẫu Đơn, nói: “Thôn trang nhà tôi ở giữa quý trang và thôn trang phủ Ninh Vương. Đặng quản sự vừa nãy từ quý trang đi ra ngoài trực tiếp đến thôn trang nhà tôi, ý muốn chúng tôi cùng bọn họ cùng nhau tới tìm nhà các ngài phiền toái. Hạ du con sông này còn có mấy nhà, đều là quyền quý, có lẽ hắn sẽ đi tìm mấy nhà đó nữa.” Hắn nhìn đến sắc mặt Mẫu Đơn và Ngũ Lang tức khắc nghiêm túc lên như dự đoán của hắn.
Có lẽ nguyên nhân không phải chỉ vì con sông, Mẫu Đơn đứng dậy cảm tạ Ô Tam: “Đa tạ Ô quản sự nhắc nhở, để chúng ta không đến nỗi không hay biết gì.”
Ngũ Lang cũng nói: “Cảm tạ, nhưng Ô quản sự vẫn nên trở về sớm, nếu để người nọ biết ngươi lại đây báo tin, nói không chừng sẽ đến làm khó dễ các ngươi.”
Chẳng qua chỉ là một tên nô tài nho nhỏ, có gì đáng sợ? Ô Tam cười cười, chậm rãi nói: “Hai vị không cần lo lắng, nghe tiểu nhân nói hết lời đã. Lúc ấy công tử nhà tôi vừa lúc ở đó, cũng đã trả lời Đặng quản sự, thật ra thôn trang nhà chúng tôi cũng muốn mở rộng dòng suối, muốn dẫn nhiều nước hơn để đào một cái hồ. Nước của phủ Ninh Vương bị đục có lẽ nguyên nhân là do thôn trang nhà tôi mới đúng. Cũng nói cho Đặng quản sự, ngài ấy sẽ phái người đi đến các nhà nhận lỗi, tiểu nhân cố ý tới tạ lỗi bởi vì liên lụy quý phủ bị oan uổng.” Nói xong thì thật sự đứng dậy hành lễ về phía Mẫu Đơn.
Miệng Mẫu Đơn há hốc thành hình chữ O, chuyện này quá kỳ quái. Nàng không phải ngu ngốc, sao có thể không hiểu ý Ô Tam cố ý chia chuyện này thành hai phần, ở giữa còn cố tình nhử chứ? Hơn nữa, làm sao lại có sự trùng hợp như vậy, khi nàng bắt đầu mở rộng dòng sông thì thôn trang của Tưởng Trường Dương cũng vừa vặn mở rộng? Sông của nàng là dòng chính nên nói ảnh hưởng đến nhánh sông còn có lý, nếu nói nhánh sông lại ảnh hưởng dòng chính thì có chút vô lý. Rõ ràng Tưởng Trường Dương đang muốn giúp đỡ nàng ôm việc vào người.
Mẫu Đơn vội bảo Ngũ Lang đỡ Ô Tam, nói: “Ta thật sự không dám nhận lễ này. Lại thêm phiền toái cho Tưởng công tử, ngài ấy nhiệt tình tốt bụng, năm lần bảy lượt trợ giúp ta, ta thật sự không biết nên cảm tạ ngài ấy như thế nào. Nhưng rốt cuộc đây là chuyện của ta, không thể cứ mãi làm phiền Tưởng công tử. Ta đang thương lượng với Ngũ ca của ta, chuẩn bị trở về cùng người trong nhà thương lượng mau chóng xử lý chuyện này, dù như thế nào cũng nhất định có biện pháp giải quyết.” Dựa vào người khác chỉ là nhất thời, hơn nữa không phải mỗi lần đều may mắn như vậy, nàng cần thiết mau chóng học được cách ứng đối xử lý những tình huống như thế này mới có thể dừng chân ở nơi đây.
Ô Tam rất vừa lòng với phản ứng của nàng, hắn cười nói: “Tiểu nương tử lo lắng nhiều rồi, nhà ta thật sự đang đào sông, công tử muốn xây dựng một tòa nhà thủy tạ để trồng trọng đài liên và bạch liên. Ngài ấy còn đang sợ dòng suối quá nhỏ, may mà quý trang mở rộng sông, cuối cùng được lợi vẫn là nhà tôi. Theo như ngài ấy nói, chúng tôi cũng được thơm lây, đáng lẽ phải trả tiền cho nhà ngài mới đúng.”
Mẫu Đơn cười nói: “Không phải nói như vậy……”
Ô Tam lại giải thích: “Nếu đất này của nhà khác, chỉ sợ những nhà dưới hạ du cũng không được dùng nước này, chúng tôi cũng chỉ vì thuận tiện cho nhà mình thôi, ngài không cần nói thêm nữa. Ngài chỉ cần hiểu rõ trong lòng là được.” Nói xong cũng không nhiều lời mà cáo từ rời đi.
Mẫu Đơn bất đắc dĩ, chỉ đành liên tục cảm tạ, cùng Ngũ Lang đưa hắn ra cửa. Sau khi hai huynh muội thương lượng, sợ người của trang viên phủ Ninh Vương sẽ thừa dịp nhà mình không có ai tới tìm phiền toái nên quyết định Ngũ Lang ở lại đây trông coi, Mẫu Đơn cùng Phong Đại Nương, Vũ Hà và hai người hầu khỏe mạnh cường tráng trở về nhà, đi tìm Hà Chí Trung để thương lượng đối sách.
Sắp tới hoàng hôn, ráng màu đầy trời, mạ non hai bên đường đang lúc tươi tốt, Mẫu Đơn cưỡi ngựa đi chầm chậm trên đường, thấy màu xanh tươi trước mắt, rất nhiều chim chóc ở trên bờ ruộng bay nhảy, ríu rít, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy con thủy điểu màu trắng đứng lặng giữa cánh đồng, khói bếp ở thôn xóm nơi xa lượn lờ, đúng là một khung cảnh nông thôn điền viên.
Phong Đại Nương và Vũ Hà thấy nàng nhìn đến xuất thần thì cũng không thúc giục nàng, mấy người chậm rì rì đi tới, ngẫu nhiên đùa giỡn vài câu, thật sự nhẹ nhàng tự tại. Chợt nghe thấy phía sau vang lên tiếng vó ngựa, Mẫu Đơn quay đầu lại, thấy con ngựa chạy trước rất bắt mắt, toàn thân đen nhánh sáng bóng, chỉ có giữa trán và bốn chân là màu trắng, thân hình cao lớn kiện mỹ, rất xinh đẹp uy phong, người trên ngựa mang mũ đen, mặc áo bào ngắn màu xanh ngọc, bên hông treo thanh đao màu đen, vẻ mặt kiên nghị, đúng là Tưởng Trường Dương. Nam tử mặt đen mặc áo bào màu xám đi theo phía sau chàng, không phải Ô Tam lúc trước đi Phương Viên báo tin lại là ai?
Mẫu Đơn không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, không ngờ ở chỗ này lại gặp được hai người chủ tớ, lập tức ghìm ngựa dừng lại, quay đầu lại nhìn Tưởng Trường Dương vái chào, cười nói: “Tưởng công tử mạnh khỏe.”
Tưởng Trường Dương cũng không nghĩ tới lại gặp được Mẫu Đơn ở chỗ này, chàng nhướng mày kinh ngạc, ngay sau đó cười sang sảng, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết, cũng ôm quyền chào hỏi Mẫu Đơn: “Hà nương tử mạnh khỏe. Ngài đang muốn trở về thành sao?”
Mẫu Đơn cười nói: “Đúng vậy.”
Tưởng Trường Dương nhìn nhìn sắc trời, lại nhìn khuôn mặt lung linh, rực rỡ của Mẫu Đơn dưới ánh hoàng hôn, nói: “Tôi có việc gấp cũng muốn hồi kinh, sắc trời đã tối, nếu ngài không chê, không ngại cùng đường.”

error: Content is protected !!