Về đến học xá thời gian đã không còn sớm nữa, Dạ Dao Quang liền bắt đầu đi chuẩn bị bữa tối. Chuẩn bị xong nguyên liệu, Dạ Dao Quang đóng cửa nhà bếp lại, sau đó dùng khí ngũ hành che lại không cho chút ánh sáng mặt trời nào lọt vào, Dạ Dao Quang để cho Dạ Khai Dương ra: “Hôm nay mẹ sẽ nấu cá sốt chua ngọt cho con.”
Chưa nói xong thì có một bóng màu vàng xuất hiện trên bếp, Kim Tử hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng ngồi chồm hổm trên bếp, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào con cá vẫn còn sống đang nằm trên đĩa.
Làm sao mà quên được món cá chua ngọt mà Kim Tử thích ăn nhất, lại khiến cho Kim Tử nhảy đến phía sau bếp: “Nhóm lửa.”
Không lâu sau, mùi thơm bay ra, hai con cá sốt chua ngọt còn chưa kịp bưng ra thì đã bị Kim Tử ăn sạch, cả con cá bị Dạ Khai Dương hút tinh khí, Kim Tử cũng không tha. Nó ăn xong rồi ôm cái bụng căng tròn của mình nằm trong đống củi, lấy xương cá xỉa răng.
Lúc ăn tối, Dạ Dao Quang không giữ chỗ ngồi cho Dạ Khai Dương nữa, bởi vì Dạ Khai Dương đã ăn no rồi. Việc này khiến cho Tần Đôn với Tiêu Sĩ Duệ rất vui: “Dao tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở lại bình thường rồi.”
“Ta không bình thường chỗ nào chứ?” Dạ Dao Quang nhìn Tiêu Sĩ Duệ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
“Cả ngày hôm nay tỷ đều cho con tỷ…”
“Con ta ăn no rồi cho nên không cần chuẩn bị nữa.” Không đợi Tiêu Sĩ Duệ nói xong, Dạ Dao Quang liền ngắt lời:
“Ăn nhanh lên, không thì đồ ăn sẽ nguội mất.”
Tiêu Sĩ Duệ đang định nói thêm gì đó nhưng lại bị Tần Đôn kéo ống tay áo: “Điện hạ, còn có vài miếng thịt, cậu có ăn không, nếu không ăn thì…”
“Ăn, bổn điện hạ đương nhiên ăn!” Tên này… không nhai mà nuốt luôn sao? Hắn mới nói có mấy câu mà một đĩa thịt to như vậy chỉ còn lại có vài miếng nên lập tức bưng cả đĩa thức ăn đổ thẳng vào trong chén của mình.
Có thánh ăn Tần Đôn ở đây, Tiêu Sĩ Duệ cũng không dám nhiều lời, liên tục cướp đồ ăn.
Ăn xong bữa tối, Dạ Dao Quang mới nói cho Ôn Đình Trạm chuyện trên trường ngựa ngày hôm nay.
“Dao tỷ, tỷ nói Văn Du bị hút dương khí sao?” Bởi vì cô không giấu Tiêu Sĩ Duệ và Tần Đôn nên sau khi nghe xong Tiêu Sĩ Duệ rất kinh ngạc.
“Ừm, ngủ với ma nữ.”
“Khụ…” Tần Đôn đang uống nước thì bị sặc.
Cách dùng từ nói chuyện của Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm vô cùng bình thản nói: “Ý Dao Dao muốn nói là trong học viện này có ma nữ đúng không?”
“Không phải.” Dạ Dao Quang lắc đầu.
“Nếu trong học viện có ma nữ thì tuyệt đối không thể qua nổi mắt muội. Bởi vì muội không cảm nhận được âm khí, mà Văn Du bị hút dương khí rồi mới cảm nhận được có chút kỳ quái, có lẽ mấy ngày nghỉ trước ở bên ngoài gặp được.”
Học viện thời cổ đại không thể so với cục cảnh sát thời hiện đại được, chính là nơi luôn có chính nghĩa, ma qủy vốn không thể sinh tồn được.
“Không ở học viện ư?” Tiêu Sĩ Duệ lại ngơ ngác.
Dạ Dao Quang mặc kệ hắn: “Trước tiên không nói chuyện của Văn Du nữa, ta muốn nói là việc lên Long Hổ sơn.”
“Ta còn cho là Dao Dao định về nhà.” Ôn Đình Trạm nói. Bởi vì việc của xà yêu lần trước, trong đầu Ôn Đình Trạm luôn không muốn để cho Dạ Dao Quang đến chỗ đó thêm một lần nào nữa.
“Trạm ca, lần này không phải là muội đi bắt yêu.” Sao mà Dạ Dao Quang không biết nỗi khổ tâm của cậu chứ.
“Muội chỉ muốn đi xem thôi, sẽ không để cho rắn cắn, sau này sẽ không đến Long Hổ sơn nữa, được không?”
“Dao tỷ, ở Long Hổ sơn đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Sĩ Duệ nghe có vẻ có ẩn ý.
“Bị rắn cắn.” Dạ Dao Quang trả lời.
“Rắn cắn? Có con rắn nào có thể cắn được tỷ sao?” Tiêu Sĩ Duệ không tin.
“Đệ tưởng rằng đấy là rắn thường chắc?” Dạ Dao Quang nói.
“Con rắn đó to gấp đôi ta, dài hơn ta hai trượng, đệ nghĩ thử xem.”
“Nếu vậy thì không phải rắn thành tinh rồi sao!” Tần Đôn nghĩ mãi mà không sao lý giải được.
“Đúng vậy, nó chính là xà yêu.”
“Thực sự có yêu à!” Tần Đôn run cầm cập.
“Trên đời này có ma, ắt sẽ có yêu ma quỷ quái.” Dạ Dao Quang nhìn hai tên giống nhau, tỏ vẻ các người đúng là chả có tí kiến thức nào cả.
“Nói mới nhớ, ta và Trạm ca còn gặp được một vị vương phi, cứu con gái của người, còn diệt trừ một con bóng yêu.”
“Vương phi?” Tiêu Sĩ Duệ nhạy cảm lập tức hỏi:
“Dao tỷ có biết là vị vương phi nào không?”
“Việc này ta không hỏi, hộ vệ của người tên là Trác Phong.” Dạ Dao Quang nói.
“Là Vĩnh Yên vương phi.” Ôn Đình Trạm nói. Cậu đã sớm điều tra ra thân phận của đối phương, vì Dạ Dao Quang không hỏi nên cậu cũng không nói đến chuyện này nữa.
“Là tam thẩm.” Tiêu Sĩ Duệ gật đầu.
“Đường muội kia của ta nổi tiếng là người gian xảo ngang ngược, mọi người không bị nó làm khó chứ?”
“Vậy cũng phải để cho nàng ta có thời gian tới làm khó chúng ta chứ, vị đường muội này của đệ…” Dạ Dao Quang kể chuyện ngày hôm đó ra cho Tiêu Sĩ Duệ nghe, coi như là kể chuyện sau bữa ăn cho mọi người nghe.
“Con bóng yêu này đúng thật là có bệnh mất hồn rồi.” Tần Đôn nghe xong bực tức nói.
“Yêu là yêu, làm gì có nhân tính?”Tiêu Sĩ Duệ nhìn sang Tần Đôn.
“Thì ra trên đời này có yêu thật, không biết đến khi nào mới gặp được một lần nhỉ?”
Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, ánh mắt như muốn nói chàng thật sự không chọn nhầm người chứ. Người này đâu có chỗ nào giống hoàng đế, đầu óc cả ngày không nghĩ tới quỷ thì lại nghĩ tới yêu, sau này có khi nào sẽ biến thành một vị tiên chỉ biết luyện đơn thôi không?
Ôn Đình Trạm mỉm cười lắc đầu, Tiêu Sĩ Duệ công tư phân minh, là một thứ cần có ở một người quân chủ. Hắn hiện tại chưa phải gánh vác trách nhiệm nên cứ để hắn thoải mái đi, để hắn sống theo ý mình. Hai năm sau mọi chuyện sẽ khác thôi, đến lúc đó muốn cho hắn tùy tiện cũng không được.
“Dao tỷ, chúng ta cùng lên Long Hổ sơn được không, nói không chừng vẫn còn yêu quái đấy!” Vẻ mặt Tiêu Sĩ Duệ rất hưng phấn.
“Điện hạ…” Tiêu Phác sắp khóc đến nơi rồi.
“Lần trước xà yêu suýt lấy mạng của ta.” Dạ Dao Quang tức giận.
“Long Hổ sơn là nơi có phong thủy tốt, nếu như trở thành yêu ở nơi đó thì không phải là yêu thông thường đâu. Tốt nhất đệ hãy cầu cho cái miệng quạ của đệ mất linh đi.”
Có điều trong lòng Dạ Dao Quang biết rất rõ, một núi không thể có hai cọp. Con xà yêu kia to cũng đến trăm dặm, tất nhiên không thể có con yêu nào khác có thể lợi hại hơn nó. Nhưng Long Hổ sơn lớn như vậy, chỗ khác có hay không thì Dạ Dao Quang không biết được. Có điều cô phải dẫn Kim Tử đi cùng, vì Kim Tử có thể cảm nhận được từ xa, đánh không thắng thì sẽ đi đường vòng.
“Dao Dao, nàng thật sự muốn đi sao?” Ôn Đình Trạm nhíu mày.
“Muội đã hẹn với bọn họ rồi!” Thực ra Dạ Dao Quang cũng không muốn đi nhưng vừa nghĩ đến con ngựa tốt kia thì không quan tâm được nhiều hơn nữa. Đã hẹn với đám người Lục Vĩnh Điềm xong rồi, vô cớ thất hẹn cũng không phải là phong cách của Dạ Dao Quang.
“Trạm ca, chàng yên tâm đi, muội sẽ mang theo Kim Tử, sẽ không như lần trước đâu. Cho dù có bảo vật tuyệt thế, nếu như muội bảo đảm sẽ không động lòng mà rời đi ngay lập tức.”
Dạ Dao Quang đã khẩn cầu đến thế rồi, Ôn Đình Trạm không thể làm gì khác hơn là bằng lòng: “Vậy thì mau chuẩn bị đi.”