“Cô nói cái gì?”
Trịnh phu nhân trừng mắt, đám nha hoàn của nàng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
“Võ tỷ…”
Lư thị bước lên trước nắm chặt lấy bàn tay run rẩy của Trịnh phu nhân, sau đó nói thầm vào tai nàng điều gì đó.
Trịnh phu nhân mặt cắt không còn giọt máu, lóe lên tia sợ hãi. Đợi đến khi Lư thị nói xong, nàng vội vàng bước lên trước, muốn quỳ xuống trước mặt Dạ Dao Quang. May mà Dạ Dao Quang sớm hơn một bước phát hiện ý đồ của nàng, tay cô khẽ động. Trong tình huống người thường không nhìn thấy, khí ngũ hành của cô đã luyện đến Trúc Cơ giống như một làn khói nhẹ bay qua ngăn cản đầu gối của Trịnh phu nhân: “Trịnh phu nhân, bây giờ không phải lúc nhiều lời, dẫn ta đi xem lệnh lang.”
“Được, được rồi.”
Trịnh phu nhân liên tục gật đầu, sau đó dẫn Dạ Dao Quang vào trong viện. Ôn Đình Trạm vội vàng theo sát phía sau.
Lư thị và Mạnh Bác cũng đi theo. Vào phòng Trịnh Cử Hiển giống như từ mùa hè bước vào mùa đông lạnh thấu xương, mọi người đều không chịu được mà xoa cánh tay.
Ánh mắt Dạ Dao Quang nhanh chóng đảo qua, Trịnh Cử Hiển nằm trên giường nhỏ. Một đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, cánh môi khô trắng. Trong mắt Dạ Dao Quang, cậu bé bị một luồng khí đen giống con rắn vây quanh, hơn nữa dương khí trên người cậu bé cũng đang dần biến mất.
Hai ngón tay cô duỗi ra, đầu ngón tay kẹp một lá bùa vung lên. Ánh sáng màu vàng óng bay ra ngoài vốn muốn dán trên đầu giường nhưng lúc gần đến đầu giường lại bị cuốn đi, âm khí cản lại.
Nếu là một tháng trước cô vẫn chưa đạt Trúc Cơ, khí thế mạnh mẽ này sẽ khiến cô mất một phần tâm sức, thế nhưng hôm nay… Khóe môi Dạ Dao Quang lạnh lùng nhếch lên, hai ngón tay khép lại bắt đầu ngưng tụ khí ngũ hành, cô nhún người nhảy lên trên giường nhỏ. Đầu ngón tay cô đâm trên lá bùa, cánh tay duỗi thẳng ra, âm khí hai bên bị cô dễ dàng tách ra không thể ngăn việc dán lá bùa lên đầu giường.
Dạ Dao Quang thu tay về, bấm tay niệm thần chú. Âm khí vốn dĩ đang trói chặt Trịnh Cử Hiển lặng lẽ tản ra. Lá bùa trên đầu giường lấp lánh, bất cứ ai cũng đều nhìn thấy ánh sáng màu vàng óng của nó. Đầu ngón tay của Dạ Dao Quang mạnh mẽ chỉ xuống khiến lá bùa phát ra nhiều tia sáng màu vàng. Tia sáng vàng lác đác như những mũi tên mưa đánh nát âm khí trong giường đang lén lút chạy trốn. Sau đó dưới cách thu phục của Dạ Dao Quang, toàn bộ âm khí đều bị thu vào trong lá bùa.
Lá bùa hút một lượng lớn âm khí vẫn muốn phản kháng. Thấy lá bùa định bay ra, Dạ Dao Quang nhanh chóng vung tay kẹp lại. Tất cả mọi người đều trừng to mắt nhìn thấy lá bùa nhẹ bay như con cá sống đang nhảy trên tay Dạ Dao Quang, trong lòng kinh hãi.
Trong phòng không có quỷ nhưng tập trung rất nhiều âm khí. Xem ra quỷ trong dao linh lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của Dạ Dao Quang, có thể tiết ra nhiều âm khí như vậy nhưng cũng chưa được thả ra. Dẹp xong âm khí trong phòng, thấy lá bùa vẫn còn vùng vẫy, Dạ Dao Quang lại dán thêm một lá bùa đè nó xuống rồi nhìn sắc mặt đầy tử khí của Trịnh Cử Hiển.
Bàn tay cô đầy khí ngũ hành chầm chậm trượt từ đỉnh đầu của Trịnh Cử Hiển đến mặt rồi xuống chân của cậu bé mới thu khí lại. Lúc này sắc mặt của Trịnh Cử Hiển mới khôi phục lại chút huyết sắc.
“Trịnh phu nhân hãy phái người đến tiệm thuốc bốc một toa bổ khí dưỡng huyết để an dưỡng thân thể của lệnh lang. Mỗi ngày hầm một con gà mái già, mười ngày nửa tháng là có thể bình phục như trước.”
Dạ Dao Quang đi xuống dặn dò Trịnh phu nhân.
Trịnh phu nhân gật đầu rồi tiến đến nhìn con trai, thấy con quả nhiên đã đỡ hơn nhiều, cũng cảm giác được phòng đã ấm hơn trước kia, không tin cũng phải tin. Nàng dặn dò nha hoàn đi bốc thuốc, sau đó đến trước mặt Dạ Dao Quang hành lễ: “Đại sư…”
Trịnh phu nhân tự nhiên nghe lời: “Dạ cô nương, con trai ta không còn gì đáng lo ngại nữa phải không?”“Ta họ Dạ, phu nhân gọi ta là Dạ cô nương là được rồi.” Dạ Dao Quang cũng không muốn bị gọi là đại sư, cảm giác như bảy tám chục tuổi vậy.
“Tạm thời thì không có gì đáng lo.” Dạ Dao Quang chỉ có thể nói như vậy.
“Lệnh lang có phải có một cái chuông bằng sắt không?”
“Phải, lẽ nào thứ kia không sạch sẽ?” Trịnh phu nhân nghĩ ban đầu con trai đang yên lành, từ khi có cái chuông kia liền trở nên kỳ quái, càng ngày càng u ám không nói năng gì, mấy ngày sau liền bệnh nặng.
“Đó là chuông thu hồn phong ấn vô số ma quỷ, một khi đã xóa mất phong ấn trên chiếc chuông này, ma quỷ sẽ bay đi. Mong phu nhân giao nó cho ta, bằng không sẽ không lường trước được hậu họa.”
Dạ Dao Quang nói qua đôi chút về dao linh.
“Vậy mà lại…” Trịnh phu nhân vuốt ngực, nghĩ lại mà sợ, quay sang nhìn quản gia:
“Cái chuông kia đâu?”
“Lão phu nhân nói cái chuông đó vừa nhìn đã thấy khó chịu, hơn nữa căn bệnh kỳ quái của thiếu gia nói không chừng có liên quan đến nó nên hôm qua đã sai người ném nó đi rồi.”
Quản gia chảy mồ hôi lạnh.
“Ném đi đâu rồi?” Dạ Dao Quang kinh hãi nắm chặt lấy quản gia.
“Cái… cái này phải hỏi Hà quản gia, ông ấy lo chuyện của lão phu nhân.” Quản gia kìm lại sự sợ hãi trả lời.
“Đi gọi Hà quản gia đến đây.” Trịnh phu nhân vội vàng dặn dò.
Dạ Dao Quang liền buông quản gia ra, sau đó nói với Trịnh phu nhân: “Nơi này âm khí quá nặng, chút nữa ta sẽ thu lại nhưng trong thời gian ngắn chúng ta không thể ở đây. Hôm nay phải rời đi ngay.”
“Được, ta sẽ cho người sắp xếp.”
“Còn nữa, trong phủ có tổng cộng bao nhiêu người?” Dạ Dao Quang lại hỏi
Trịnh phu nhân không rõ mấy chuyện này, nha hoàn của nàng vội vàng bước lên hành lễ:
“Bẩm cô nương, trong phủ có tổng cộng hai mươi ba người.”
Ba chủ nhân, hai mươi người hầu hạ, thật quá xa xỉ. Dạ Dao Quang nghĩ, mặt không biểu cảm nói: “Người trong phủ đều đã nhiễm âm khí. Ta có sáu lá bùa ở đây, phu nhân hãy phân phát trước, còn lại tí nữa ta phái người đem đến. Đeo lá bùa này bên người, ba ngày sau âm khí sẽ tự bay đi.”
“Cảm ơn Dạ cô nương.” Trịnh phu nhân vô cùng cảm kích nhìn Dạ Dao Quang.
Lúc này, có tiếng bước chân gấp gáp tới gần. Dạ Dao Quang nhìn thấy một người tuổi đã qua sáu mươi, sắc mặt hồng hào. Lão thái thái thân thể khỏe mạnh không khỏi khiến cô sửng sốt, trên người vị lão thái thái này có tia Phật quang nhè nhẹ. Phật quang dù cho là người xuất gia tu vi cũng không thể có được, mà người phàm trừ khi là thành tâm hướng Phật nhiều năm, hơn nữa chưa bao giờ làm chuyện ác mới có được.
“Mẹ, sao lại kinh động đến mẹ rồi.” Trịnh phu nhân vội vàng bước lên dìu bà.
“Chuyện lớn như vậy sao con lại giấu ta.” Trịnh lão thái thái vỗ vào tay con dâu.
“Mẹ tuy đã già nhưng cũng không phải là không chịu được kinh sợ.”
“Lão phu nhân.” Mạnh Bác và Lư thị đều hành lễ.
“Đâu ra nhiều nghi thức như vậy.” Trịnh lão thái thái hòa nhã nói. Nhìn thấy Dạ Dao Quang, ánh mắt bà ngưng lại đôi chút rồi cười nói: “Bà già này sống hơn nửa đời người cũng chưa gặp ai sạch sẽ như cô nương.”
Trịnh lão thái thái nói sạch sẽ là chỉ sự sạch sẽ trong linh hồn. Mang theo Phật quang trên người, cho dù nông sâu đều có thể cảm giác được khí tức của một người phát ra từ trong xương tủy.