*Muối dẫn: là giấy phép chứng nhận vận chuyển và bán muối được cấp cho các thương nhân muối bởi các triều đại kế tiếp sau triều đại nhà Tống. Bắt nguồn từ luật tiền giấy muối. Năm Tống Khánh Văn thứ tám (1048)
“Chuyện này….” Trong lòng bởi vì Ôn Đình Trạm đột nhiên tới đã làm Thôi Thống không nghĩ tới, lúc này tâm can hắn càng run hơn.
Làm một trong những tam đại thương muối ở Hàng Châu, hắn làm sao lại không biết đang xảy ra chuyện gì? Nhưng chuyện này thực sự liên lụy quá sâu, hắn còn muốn sống sót ở cố hương, tất nhiên không thể đắc tội với những người đó. Nhưng những người đó hắn không dám đắc tội, nhưng Ôn Đình Trạm hắn lại càng không dám, hắn rõ ràng hơn ai hết, năm đó Ôn Đình Trạm chỉ là một chức quan nho nhỏ đã có thể đem Tam hoàng tử Vĩnh An Vương một bước bóp chết.
Huống chi hắn hiện tại đã là Minh Duệ hầu, sau khi thăm dự sự tình năm đó, sự sợ hãi của hắn đối với Ôn Đình Trạm lên tới đỉnh điểm, so ra còn sợ hơn cả bậc quân vương. Nếu Ôn Đình Trạm không nhúng tay vào chuyện này, hắn tự nhiên bo bo giữ mình, nước chảy bèo trôi, nhưng lúc này Ôn Đình Trạm từ Thanh Hải tới để can thiệp, hắn cảm thấy việc này chỉ sợ không thể tránh.
“Hầu gia, không phải thảo dân không tin Hầu gia mà thật sự cả nhà thảo dân ở Hàng Châu. Mấy thế hệ nhà thảo dân đều ở đây, việc này liên luỵ quá rộng, thảo dân hoàn toàn không biết người nào đứng sau lưng tác oai tác quái. Chuyện thần tiên đánh nhau này, thảo dân là dân thường chỉ có thể tự bảo vệ mình.” Thôi Thống vẻ mặt đau khổ nói với Ôn Đình Trạm, “Hôm qua hội trưởng hạ lệnh toàn bộ thương muối đình bán 5 ngày, hao tổn của mọi người thương hội sẽ dùng vàng thật bạc thật hỗ trợ, nhưng nếu ai hiếu thắng xuất đầu, vậy chuẩn bị ở Hàng Châu lẫn Giang Nam không nơi dung thân.”
“Khẩu khí thật lớn.” Dạ Dao Quang lạnh giọng, đúng là trời cao hoàng đế ở xa, tự coi Giang Nam như địa bàn của bọn chúng.
Tuy rằng Thôi Thống vẫn biết Dạ Dao Quang cũng ở đây, nhưng hiện tại nhìn nàng một bộ nam trang, hoàn toàn không biết thân phận của nàng. Lúc này nghe thấy Dạ Dao Quang nói, khẩu khí này mạnh mẽ nhưng không làm Ôn Đình Trạm nhíu mày, trong lòng cũng lờ mờ đoán được thân phận của nàng.
“Thôi Thống, ngươi cho bản hầu một lời nói thật.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm đen nhánh sâu thẳm, nhuệ quang sắc bén dừng ở trên người Thôi Thống, “Ngươi có trốn thuế muối hay không?”
Thôi Thống sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất dứt khoát lưu loát trả lời Ôn Đình Trạm: “Hầu gia minh giám, thảo dân quả thật tuân theo quy củ thương hộ. Tổ tiên từ thương tam đại, thảo dân lấy đầu mình ra đảm bảo, nhà thảo dân tuyệt không làm cử chỉ trộm lậu thuế má.”
Nhìn bộ dáng Thôi Thống khẩn trương hoảng loạn, tuy nhiên Dạ Dao Quang lại biết lời hắn nói là sự thật. Dạ Dao Quang không khỏi nhìn về phía Ôn Đình Trạm, lấy hiểu biết của nàng với hắn, nếu không phải sớm đã xác định Thôi Thống là thương nhân quy củ, chỉ sợ ba năm trước tại Đế Đô Ôn Đình Trạm sẽ không dùng hắn, huống chi hôm nay tìm tới tận nơi.
“Được, bản hầu tin ngươi lần này.” Ôn Đình Trạm nhìn kỹ Thôi Thống trong chốc lát mới đạm thanh nói, “Thôi viên ngoại, giữ đạo đức tốt ở Hàng Châu chỉ sợ quá thua thiệt?”
Lời này quả thật chọc trúng chỗ đau của Thôi Thống, là nỗi khổ hắn không thể nói thành lời. Hắn đã cam đoan chính mình làm thương nhân quy củ, tuy rằng hắn cũng có lúc gian trá, duy trì lợi ích của mình nhưng đây đều là bản tính thương nhân. Hắn lại trước nay trưa từng tráo hàng xấu thay hàng tốt, càng không vi phạm pháp lệnh. Nhưng bởi vì lương tri còn tồn tại của hắn lại bị mọi người xa lánh, những kẻ đó lòng dạ hiểm độc trước bàn cơm ngon rượu say không thể duy trì đạo đức vốn có. Hắn thường xuyên bị bọn chúng châm chọc mỉa mai, hắn lại không thể phản bác, chỉ có thể giả ngu giả ngơ.
“Hầu gia là người sáng suốt, có thể thấy rõ tình cảnh của thảo dân.” Thôi Thống bất đắc dĩ cười khổ nói.
“Bản hầu cũng không muốn nói nhiều lời, Thôi viên ngoại cũng sống qua nửa đời người, đương nhiên biết được các ngươi hiện tại còn có kẽ hở để cầu sinh, chính là bởi vì Lưỡng Hoài còn chưa hoàn toàn hư thối. Một khi tình trạng này không áp chế, làm lan tỏa rông khắp, đến lúc đó Thôi viên ngoại chỉ có hai con đường, hoặc là bị đá ra khỏi Lưỡng Hoài, hoặc thông đồng làm bậy.” Ôn Đình Trạm chỉ điểm chỗ trọng yếu với Thôi Thống, “Không biết Thôi viên ngoại muốn chọn con đường nào?”
Thôi Thống lập tức không biết trả lời ra sao, Ôn Đình Trạm nói ra cục diện này không phải hắn không nghĩ tới, trên thực tế chuyện này chính là một bước ngoặt, nếu lần này tri phủ Hàng Châu chết không minh bạch như vậy, bệ hạ lại không truy cứu, như vậy cỗ khí hư thối này sẽ hoàn toàn cắn nuốt Hàng Châu, đến lúc đó hắn thật sự chỉ có hai con đường như Ôn Đình Trạm nói. Hắn cực khổ kiên trì tới hiện tại cũng chưa từng bước chân vào, tới cuối cùng cũng không tránh khỏi sao? Nhưng muốn hắn bởi vì chút cốt khí còn lại liền đem gia nghiệp tổ tiên cùng toàn bộ người nhà hắn bồi cùng, gia tộc lớn như vậy, mấy chục người cùng hắn hai bàn tay trắng, hắn cũng là người làm con, làm cha, hắn làm thế nào có thể tàn nhẫn hạ tâm đây?
Hắn trong lòng minh bạch, Ôn Đình Trạm hôm nay tới, hắn còn một con đường nữa, đó chính là cùng Ôn Đình Trạm liều mạng đánh cược một phen. Nếu lần đánh cược này thắng, cỗ cuồng phong ở Hàng Châu liền sẽ bị thổi tan, hắn về sau có thể thống khoái trên con đường thương nhân của hắn, không cần cụp đuôi với bất kỳ ai, rõ ràng cùng là thương hộ, lại phải nhìn sắc mặt của người khác. Sự tình lần này giải quyết xong, thị trường buôn bán lớn sẽ rơi vào trong tay hắn, hẳn giá trị con người chỉ sợ lại tăng lên vài phần, trở thành nhà giàu số một Hàng Châu.
Đây là dụ hoặc rất lơn, nhưng hắn cũng có băn khoăn, chuyện này cũng ba năm trước không giống nhau. Ba năm trước đây Ôn Đình Trạm chỉ mượn tên tuổi của bọn họ, căn bản vẫn Ôn Đình Trạm vẫn dựa vào chính mình. Nhưng trước lúc mượn danh bọn họ, Ôn Đình Trạm cũng không nói dùng để đối phó với Vĩnh An Vương, chỉ nói sẽ cho bọn họ chỗ tốt.
Đây là không dưng thành chuột bạch, cho dù Ôn Đình Trạm hứa sẽ không để cho bọn họ thiệt thòi nhưng không phải không có khả năng tổn thất. Lúc này nếu đánh cược thua liền không chỉ còn hai bàn tay trắng, mà với sự tàn nhẫn của những người đó, một nhà hắn già trẻ từ trên xuống dưới chỉ sợ không giữ được mạng. Nếu hắn lẻ loi một mình, trung cầu phú quý cũng chỉ đến thế, nhưng hắn còn cả một thân hệ a.
“Hầu gia, thảo dân thật sự không thể lấy tánh mạng già trẻ một nhà ra đánh cuộc.” Thôi Thống có chút đau kịch liệt nhắm mắt lại, hắn đối với Ôn Đình Trạm cung kính cúi đầu.
Hắn biết từ bỏ lần này sẽ mất đi cơ hội cực tốt, nếu giá phải trả không phải tánh mạng thân gia, hắn chỉ có mạng của chính mình sẽ dứt khoát đi lên, thế nhưng……
Ôn Đình Trạm hơi có chút buồn cười nói: “Ai muốn một nhà tánh mạng ngươi?”
Thôi Thống cẩn thẩn ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn Ôn Đình Trạm, dò dẫm hỏi: “Chẳng lẽ Hầu gia không phải muốn tiểu nhân mở cửa hàng bán muối?”
“Nếu chỉ một mình ngươi, có thể cung cấp được cho toàn bộ Hàng Châu trong mấy ngày?” Dạ Dao Quang bất nhã mắt trợn trắng.
Mặt già của Thôi Thống đỏ lên, ấp úng nói: “Hầu…. Hầu gia có ý gì?”
“Bản Hầu không cần ngươi ra mặt, chỉ cần số muối trong tay ngươi, đương nhiên ngươi có thể không tiết lộ đồng thời không nói động tới người khác, bản hầu cũng coi như ngươi có một công.” Ôn Đình Trạm từ trong tay áo lấy ra một phong thư đã mở ném cho Thôi Thống.
Thôi Thống tiếp nhận, từ bên trong mở ra, thế nhưng lại là muối dẫn!