Ôn Đình Trạm không nói gì, luôn cảm thấy ngàn vạn từ ngữ lúc này đều không cách nào hình dung cảm xúc của hắn lúc này, như tâm cảnh bị mây mù giăng chợt bừng sáng. Hắn đem Dạ Dao Quang ôm vào lòng, dùng nhiệt độ cơ thể hắn đến biểu đạt nội tâm mênh mông của mình.
Hương sương lượn lờ qua hình ảnh ôm nhau của hai người. Ngoài cửa sổ nhỏ, những bông tuyết bay xuống tràn ra một màu trắng bạc.
Dạ Dao Quang đang ở trong lòng Ôn Đình Trạm ánh mắt chuyển phía dưới, lúc lơ đãng quét đến một phong thiệp mời mạ vàng trên án kỷ. Thiệp hơi hé mở lộ ra từng dòng chữ kim hoàng sắc, Dạ Dao Quang tâm tư khẽ động, thân thủ đem tấm thiệp cầm lên: “Hoàng Kiên lão nhân mời chúng ta đi Thanh Hải Hoàng gia làm khách?”
Cho tới bây giờ, Dạ Dao Quang không phải không biết Hoàng Kiên cùng bọn họ ngoại trừ mối quan hệ sâu xa với Hoàng Ngạn Bách còn có ý tứ khác, cho nên nhìn đến phong thiệp mời, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy đây là Hồng Môn Yến. Dù sao mối quan hệ của Ôn Đình Trạm cùng Hoàng Kiên có chút phức tạp. Ôn Đình Trạm có chức vị hầu tước trên người, lại là sủng thần của Hưng Hoa đế, Hoàng Kiên gặp mặt lý ra nên hành lễ. Nhưng Ôn Đình Trạm lại là tri phủ Tây Ninh, Hoàng Kiên chính là Thanh Hải đô thống, là thủ trưởng trực hệ của Ôn Đình Trạm.
Hai người hơi có chút ngại ngùng khi gặp mặt không biết nên sử dụng tôn vị như thế nào, cho nên Hoàng Kiên cùng Ôn Đình Trạm đến bây giờ cũng chưa từng gặp mặt. Dạ Dao Quang liên tục cho rằng Hoàng Kiên sẽ chống đối với Ôn Đình Trạm cho đến khi xé rách mặt cũng không thể buông tha, lại không nghĩ tới giờ phút này, Hoàng Kiên thế nhưng nguyện ý nể mặt đến mời Ôn Đình Trạm.
Tuy rằng lý do có thừa, thứ nhất chính là chắt trai của Hoàng Kiên ra đời, tháng giêng là tiệc rượu đầy tháng, chỉ sợ lúc đó toàn bộ quan viên lớn nhỏ Thanh Hải đều trở về. Dù sao thời điểm chọn cũng rất tốt, đều trùng vào ngày nghỉ phép.
“Chúng ta đúng là thiếu Hoàng Kiên một lời mời.” Ôn Đình Trạm ngồi xuống, đem Dạ Dao Quang kéo vào trong lòng hắn, từ trong tay Dạ Dao Quang tiếp nhận thiệp mời: “Ngày đó nàng bị Mặc Khinh Vũ lợi dụng sự tình Chi Nam dụ đi…”
Ôn Đình Trạm đem những chuyện trải qua ngày hôm đó nhất nhất nói cho Dạ Dao Quang, lúc đó nếu không có Hoàng Kiên mật báo, dám ở ngay Nhật Nguyệt sơn, không để ý tới Duyên Sinh quan mà động thủ với Dạ Dao Quang, có thể thấy Mặc Khinh Vũ đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ bọn họ không phát hiện kịp thời, chưa hẳn đã chờ được tới lúc Dạ Dao Quang sản tử, mẫu tử bọn họ chắc chắn là lành ít dữ nhiều.
“Hoàng Kiên đây là vì sao?” Nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy nàng chỉ số IQ không đủ, nghĩ không ra Hoàng Kiên làm như vậy có nguyên do gì. Hoàng Kiên là lão hồ ly thông minh, điểm này khi hắn bí mật cùng Nam Cửu vương cấu kết lâu như vậy, liền ngay cả bệ hạ cũng không có phát hiện có thể chứng minh. Loại cáo già này, hắn không thể không nhìn không ra dụng ý của Hưng Hoa đế khi phái Ôn Đình Trạm đến Tây Ninh, trừ phi Hoàng Kiên tính toán không muốn gây chiến, cho nên lấy lòng cho Ôn Đình Trạm, lấy cầu bảo toàn, nhưng Dạ Dao Quang không tin điều này.
Bất luận cho dù là người nào, hơn nữa còn thông minh nhìn thấu thế cục, nóng vội vì mục tiêu cả đời, mắt thấy còn kém một chân bước qua cửa là có thể đủ đạt tới mục đích, hắn cũng đã tuổi xế chiều, nỗ lực giao tranh cả đời cứ như vậy buông bỏ, thực sự không thể làm được. Cho dù là vì không muốn cô phụ những trả giá phía trước, cho dù là vì tranh đấu một hơi, không thể có đạo lý từ bỏ.
Cho nên, Ôn Đình Trạm cho rằng Hoàng Kiên chính như Trình Giảo Kim vì con đường mưu lược sự nghiệp vĩ đại của hắn sắp mở ra thênh thang không thể không giết tới. Chỉ sợ hiện tại Hoàng Kiên chỉ có hận Ôn Đình Trạm, càng muốn hắn chết không có chỗ chôn.
Nếu kết cục chỉ có con đường như thế, biết rõ sự uy hiếp của Ôn Đình Trạm tới con đường bá nghiệp của hắn, thế nhưng hắn lại lựa chọn giúp Ôn Đình Trạm. Không phải Dạ Dao Quang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử nhưng Hoàng Kiên cũng không giống như Đơn Cửu Từ, một người đang ở thời thịnh thế thái bình nghĩ đến việc mưu phản, tự lập vương quyền, không tiếc khơi mào dân chúng hai tộc mâu thuẫn gây ra chiến tranh, Dạ Dao Quang thực sự không tin thư hắn viết cho Ôn Đình Trạm đơn giản như thế.
Nhưng nếu không phải, Dạ Dao Quang đào rỗng đầu óc cũng nghĩ không ra Hoàng Kiên đây là muốn làm cái gì.
Nhìn thê tử yêu sầu nhíu lông mày, Ôn Đình Trạm nhẹ tay xoa xoa mi phong của nàng, thấp giọng mang theo điểm ý cười nói: “Hoàng Kiên hiện chưa nghĩ tới xa như vậy. Đoạn thời gian ta không ở Tây Ninh, hắn chẳng những không có như Diệp Phụ Duyên suy đoán tính kế sau lưng ta, còn ra tay giúp ta đem sự tình Cách Lai xử lý đẹp đẽ.”
Dạ Dao Quang liền càng thêm buồn bực, nàng có chút không xác định hỏi: “Hoàng Kiên đây là đang lấy lòng chàng?”
Khẽ nhấp cánh môi, Ôn Đình Trạm ẩn hàm ý cười lắc đầu: “Viên đạn bọc đường, mê hoặc ta mà thôi.”
“Mê hoặc chàng?” Dạ Dao Quang giương mày, môi nàng đỏ tươi buông một câu, đột nhiên thân thể quay ngang, hai tay vòng qua cổ Ôn Đình Trạm: “Ôn đại nhân, ngài thật có phúc khi có một thê tử có lực huyễn vô cùng, ta nghĩ toàn bộ quan trường sợ là không ai không biết ta là nữ tử may mắn nhất thế gian này, ta đối với chàng có bao nhiêu trọng yếu, càng không nói đến ta còn đang mang cốt nhục của chàng. Hoàng Kiên sẽ không thể nghĩ ra nếu như ta có mệnh hệ gì sẽ gây đả kích nghiêm trọng thế nào với chàng. Đây chính là thời cơ ngàn năm có một, hắn vì mê hoặc chàng, có lẽ đã bỏ qua cơ hội chỉ có một lần triệt để dìm chàng xuống, viên đạn bọc đường này cũng không khỏi quá lớn a.”
“Ha ha ha ha, Ôn phu nhân, phu quân của nàng đáng giá để hắn bỏ hết vốn gốc chứ.” Ôn Đình Trạm sang sảng cười ra tiếng, hắn keo kiệt ôm chặt, nắm giữ vòng eo mảnh khảnh mềm mại của nàng, sau đó sắc mặt nghiêm túc đứng lên, đôi mắt đen sâu thẳm quang hoa lưu chuyển thâm trầm làm người đối diện tim đập nhanh, “Thế nhân đều biết ta đối với nàng thế nào, hơn hết thảy mọi thứ trên đời. Cho nên, phàm là người có chút đầu óc cũng không dám dùng nàng tới đối phó ta, trừ phi hắn đã chuẩn bị sẵn cả tộc người chôn cùng.”
Bên trong chốn quan trường, nhân tâm phức tạp, đa phần là tâm tư giả dối. Mà thê tử của hắn không đến lúc nguy cấp, chính là một người lười động não. Người xưa thường nói biết bỏ đi dục vọng mới thành được đại sự, không ai là không có nhược điểm. Ôn Đình Trạm cho tới bây giờ không dám gật bừa đồng ý với câu nói này. Hắn trừ phi là cái xác không hồn, bằng không nếu còn sống ắt có thỉnh cầu. Dè dặt cẩn trọng thể hiện sự uy hiếp giấu kín của mình hoặc thẳng tay tàn nhẫn bóp chết những người đó, tất cả đều là người Ôn Đình Trạm coi thường phỉ nhổ. Chỉ có người vô năng mới tìm lý do bào chữa cho tham vọng của mình, đây là quan điểm của Ôn Đình Trạm.
Dạ Dao Quang là tồn tại siêu việt hơn hết thảy của hắn, là người hắn yêu nhất. Hắn không sợ người khác biết tới chính là muốn đạt tới mục đích hôm nay, nhường tất cả mọi người biết Dạ Dao Quang là nghịch lân của Ôn Đình Trạm, trừ phi bọn họ có biện pháp đạp mạnh Ôn Đình Trạm xuống, bằng không chớ đừng có ý đồ với Dạ Dao Quang, bởi vì giá cả mà bọn hắn nhận được thảm thiết tới mức không thể thừa nhận.
Đây là phương thức Ôn Đình Trạm bảo hộ Dạ Dao Quang ở trên chốn quan trường chìm nổi này.
Nhìn đáy mắt Ôn Đình Trạm đen như mực thổi xoay lệ khí, bàn tay Dạ Dao Quang mềm mại bao trùm lên mắt hắn: “A Trạm, muội không muốn chàng vì muội mà thành ma.”
Nghĩ đến tình cảnh trước kia ở Ngọc Hoàng điện, Dạ Dao Quang không muốn trải qua một lần nữa. Ôn Đình Trạm trong lòng nàng hoàn mỹ, cứ để hết thảy của hắn đều sạch sẽ thuần túy như vậy đi. Nàng vô pháp tưởng tượng nếu như một ngày kia, Ôn Đình Trạm thông tuệ dùng ở phía trên cánh cổng tà môn ma đạo, thế gian này sẽ bị biến thành bộ dáng nào.