“Phải.” Ôn Đình Trạm không chút do dự.
“Được, nếu Ôn đại nhân đã nắm chắc mười phần, trẫm đồng ý với khanh!” Ánh mắt Hưng Hoa đảo qua một lượt triều thần bên dưới, cuối cùng dừng ở Ninh An Vương, “Lão Bát.”
“Có nhi thần.” Ninh An Vương đứng ra khom người đáp.
“Hoàng nhi thay trẫm đi cùng Ôn ái khanh tới Dự Chương.” Hưng Hoa đế phân phó, “Trẫm ban cho con kim bài, thấy kim bài như thấy trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được cản trở Ôn ái khanh phá án.”
“Nhi thần tuân mệnh.” Ninh An Vương đáp ứng.
Những người đã biết nội tình liên quan tới Đơn Cửu Từ, ban đầu là vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhưng nhìn lại bộ dáng Ôn Đình Trạm tràn đầy tự tin cùng chắc chắn, trong lòng bắt đầu nổi gợn: Chẳng lẽ hắn thật sự có biện pháp phá giải dầu long hỏa? Dầu Long hỏa này Đơn công tử đã mời người tu luyện ở thế ngoại đến thí nghiệm qua, ngay cả những người đó đều không có cách nào, Ôn Đình Trạm đến cùng thực sự có bản lãnh thông thiên?
Đừng nói là người của Đơn Cửu Từ, khi tin tức được truyền đến tai, liền ngay cả Đơn Cửu Từ cũng bắt đầu hoài nghi.
“Đầu mối truyền đến tin tức, phu nhân Ôn Đình Trạm đích thực đã tới Dự Chương. Chẳng những xem mộ phần Liễu Thị Nhẫm, còn đi tới học viện Bạch Lộc, nghe nói là cứu một người.” Phúc An Vương ngồi ở cạnh Đơn Cửu Từ đong đưa ghế tựa, “Ôn phu nhân có thể trảm yêu trừ ma, nói vậy có lẽ đã biết thuế ngân ở trong quan tài, cũng hẳn là rõ quan tài có dầu. Nhưng cô ta không biết, đã biết trước sự thông minh cùng mưu lược của Ôn Đình Trạm, cũng phải làm được mới nói. Ngươi chắc chắn sẽ không đem thuế ngân đặt ở trong quan tài chờ hắn đến lập công dễ dàng như vậy. Bất quá, hắn vẫn dám lập giấy sinh tử, đúng là quá mức tự tin, nghĩ rằng mình đã suy tính kỹ càng rồi sao?”
Đáy mắt Đơn Cửu Từ chợt lóe sáng: “Ta cùng huynh cứ xem xem.”
Chỉ có nắm được hết thảy trong tay mới làm hắn lo lắng như vậy.
Phúc An vương ngả người ra sau, quay người nhìn về phía Đơn Cửu Từ: “Hắn thật sự có biện pháp?”
“Có, nhưng ta cũng đoán không ra là biện pháp gì.” Đơn Cửu Từ đứng lên, “Ta muốn tới Dự Chương.”
Hắn muốn đi tận mắt xem Ôn Đình Trạm phá cục như thế nào.
Phúc An vương không ngăn cản Đơn Cửu Từ, cho nên tới ngày bệ hạ chỉ định, Ôn Đình Trạm cùng Ninh An Vương lên đường, ở cửa thành liền gặp gỡ Đơn Cửu Từ đã đứng đợi sẵn.
“Đơn công tử đây là muốn thay bổn vương tiễn hay sao?” Người cưỡi ngựa trước Ninh An Vương nhìn Đơn Cửu Từ nói.
“Không hẳn, tại hạ là nghe nói Minh Duệ hầu muốn đi mở quan truy thu thuế ngân, cho nên tâm sinh tò mò, muốn đi theo nhìn kết quả.” Đơn Cửu Từ hành lễ với Ninh An Vương sau đó nói với Ôn Đình Trạm, “Không biết Minh Duệ hầu có thể nhường Đơn mỗ một chỗ đi cùng?”
“Người nhiều cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.” Không đợi Ôn Đình Trạm trả lời, Ninh An Vương liền gật đầu.
“Đa tạ vương gia.”
Vì thế Đơn Cửu Từ cứ như vậy gia nhập đội ngũ bọn họ, Dạ Dao Quang ngồi ở trong xe ngựa nói khẽ với Ôn Đình Trạm: “Chàng không phải nói Ninh An Vương ít nhất sẽ không tạo áp lực cho chúng ta sao?”
Sao mới vừa xuất phát liền để Đơn Cửu Từ đi cùng bọn họ một đạo, đây không phải áp lực thì là cái gì?
Ôn Đình Trạm nắm tay nàng: “Đơn công tử là người tự do, hắn đã có ý định muốn đi, nếu không đi cùng chúng ta cũng vẫn có thể đi theo cách khác. Cản trở không được thì việc gì phải làm mất hình tượng?”
Dạ Dao Quang trợn trắng mắt nhìn Ôn Đình Trạm, nàng chính là không cần hình tượng, nàng chỉ cần không gặp Đơn Cửu Từ, thật sự nhìn thấy là ghét, làm ra một cục diện như vậy, chỉ cần vừa nghĩ tới nếu như không có chuột tiền tài, Ôn Đình Trạm biết bạc ở trong quan tài, mạo muội mở quan, cứ cho Ôn Đình Trạm bình yên vô sự, nhưng thuế bạc trong quan tài dưới sự sơ suất của bọn họ bị đốt tận thành tro, bọn họ rốt cuộc không có câu trả lời cho số thuế ngân còn lại, không tưởng tượng được Ôn Đình Trạm sẽ phải đối mặt với cục diện thế nào, Dạ Dao Quang chính là không thích Đơn Cửu Từ.
Đương nhiên, nàng không nói Đơn Cửu Từ làm sai, là đối địch, không tránh khỏi phải dùng thủ đoạn với nhau. Nhưng nàng là thê tử Ôn Đình Trạm, cảm xúc của nàng tự nhiên thiên hướng nghiêng về Ôn Đình Trạm. Suốt dọc đường đi, gió êm sóng lặng thẳng đến Dự Chương. Thánh chỉ của bệ hạ đã tới, Liễu gia cũng đã tiếp chỉ.
Lúc này Liễu gia có thể nói là gà bay chó sủa, nháo nhào muốn đuổi Liễu Cư Yến đi.
Trở về Dự Chương, Ôn Đình Trạm tất nhiên sẽ không chịu thiệt mà đi ở trạm dịch, nơi này là quê hương của bọn họ. Là chủ nhà, Ôn Đình Trạm cũng không tiện bỏ mặc Ninh An Vương cùng Đơn Cửu Từ, thuận thế mời hai người tới Quan Vân đường. Bọn họ mới vừa về nhà, tắm rửa thay xiêm y, Liễu Cư Yến liền dẫn theo Liễu Hợp Triều tìm tới.
Ôn Đình Trạm nhìn thấy bọn họ, cung kính hành lễ ngoại tổ phụ cùng cữu cữu, đáy mắt Ôn Đình Trạm bình tĩnh không gợn sóng: “Nhị vị đăng môn nếu là việc liên quan Liễu lão thái gia vậy xin mời quay về.”
“Ta chỉ muốn hỏi một câu.” Liễu Cư Yến cũng rất rõ ràng, biết Ôn Đình Trạm không thích hắn, vì thế trực tiếp hỏi thẳng, “Thuế ngân thật sự ở trong quan tài?”
“Ta sẽ khai quan trước mặt tất cả mọi người.” Ôn Đình Trạm trả lời.
Nếu như thuế ngân không ở trong quan tài, nhiều người như vậy nhìn vào, hắn chẳng lẽ còn có thể gian lận? Vu oan giá họa?
Liễu Cư Yến nhắm chặt mắt, cuối cùng trầm mặc cùng Liễu Hợp Triều rời khỏi, trước sau ở Dạ phủ không đến thời gian một nén nhang. Ôn Đình Trạm trở lại trong phòng, Dạ Dao Quang cũng là kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”
“Ta cùng bọn họ không có lời nào để nói.” Ôn Đình Trạm đạm mạc trả lời.
“Bọn họ đến làm gì?” Dạ Dao Quang thắc mắc, “Không phải khuyên chàng bỏ quan việc mở quan chứ?”
“Không phải.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Chỉ hỏi một câu bạc có ở trong quan tài hay không.”
Dạ Dao Quang nghe xong gật đầu mới hỏi tiếp: “Muội cũng nhớ bệ hạ từng nói qua, muốn chàng để Liễu Cư Mân chính miệng nói ra chàng cùng Liễu gia đến cùng là có quan hệ gì.”
“Ngày mai, khi gặp hắn sẽ nói ra.” Khóe môi Ôn Đình Trạm cong lên.
“Ngày mai?”
“Phải.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Nàng đã nói, nấm mồ kia chính là kết cục khó giải, trong lòng Liễu Cư Mân tất nhiên biết rõ ràng, hắn sẽ dùng tất cả phương pháp có thể làm cản trở ta đi mở quan.”
“Vén ra thân thế của chàng…” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Liễu Cư Mân không biết Liễu Thị Nhẫm trước khi chết làm cái gì sao?”
Liễu Thị Nhẫm nói phụ thân Ôn Đình Trạm ở rể Liễu gia, cho nên hắn cũng phải mang họ Liễu, là người Liễu gia. Người Liễu gia hãm hại người của mình là không có khả năng, cho nên Liễu Cư Mân có thể sẽ không nói ra chân tướng, chẳng khác nào chính miệng thừa nhận Liễu Thị Nhẫm khi quân phạm thượng.
“Chính vì đã biết nên hắn mới dám nói ra.” Ôn Đình Trạm thân thủ ôm chặt Dạ Dao Quang nói, “Liễu Thị Nhẫm trước khi chết đã viết tâm thư, tuổi đã cao, có lúc hồ đồ, lại triền miên nằm trên giường bệnh, lý do này cũng đủ giảm bớt phân nửa tội khi quân của Liễu Thị Nhẫm. Liễu Thị Nhẫm cũng đã qua đời, bệ hạ sẽ không truy cứu, dù sao chuyện này cũng là do bệ hạ không thể kiên nhẫn. Lại nói, bệ hạ nhờ tới Liễu Cư Yến xác nhận chuyện này, chính là gián tiếp cho Liễu Cư Mân biết.”
Con ngươi trong mắt Dạ Dao Quang hơi chuyển, lập tức hiểu rõ tính toán của Ôn Đình Trạm. Nếu lúc trước Liễu Cư Mân còn đang do dự có nên làm ngược lại với lời dặn của phụ thân hay không, nếu biết bệ hạ để Liễu Cư Yến xác nhận, lúc này tất nhiên sẽ không chút do dự biến phụ thân của mình thành một lão hồ đồ, đem chân tướng nói ra.