Dạ Dao Quang sắc mặt đại biến: “Hưng phong vũ, chiêu lôi điện, chẳng lẽ là rồng trong truyền thuyết?”
Điều này sao có thể, thế gian này nếu như thật sự có rồng, nhưng cũng không có khả năng là yêu long a, long* chính là chân linh, làm sao có thể có yêu khí nặng như vậy? (Rose: để long nghe cho oách nha mn)
“Grao…”
Ngay lúc này, lôi điện đan xen đầy trời, quả nhiên xuất hiện một bóng đen vĩ đại, đầu long từ giữa tầng mây rất nặng ra thăm dò, không có giác!
“Là giao, không phải long.” Mạch Khâm ổn định tâm trạng nói, nhìn đến thân ảnh của gia hỏa này nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu như không phải long chân chính thì cũng không có đáng sợ như vậy, nhưng gia hỏa này hình thái là hồn thể, ngoại trừ thiếu một đôi long giác, cả người đen thui, cùng long không có chênh lệch nhiều.
“Là ai làm bậy như vậy, đem một con giao long sắp biến ảo giết chết ở đây, lại đem hồn thể vây ở chỗ này?” Qua Mậu nhíu mày nói.
Đã có thể hóa chân long, vậy nó chính là linh tu, linh tu chưa thể thành long, đem tru sát cũng sẽ không nhận trời phạt, nhưng bọn họ là người tu luyện, cho tới bây giờ cũng chưa làm điều ác với linh tu.
“Thế gian này, người có tâm tham lam không phải số ít.” Dạ Dao Quang nghĩ tới Tuyết Vực, cũng là do bị Mặc tộc dậy lòng tham, muốn biến nó từ thiên địa chi linh thành yêu vật.
Lại nghĩ đến Bách Lý Khởi Mộng, Bách Lý Khởi Mộng từng nói với nàng, người muốn hút linh khí của Bách Lý Khởi Mộng để tu luyện không biết gặp qua bao nhiêu. Có lẽ nguyên nhân vì tu luyện chẳng những buồn tẻ, lúc nào cũng phải dè dặt cẩn trọng, trốn đông trốn tây, nàng mới không chút do dự yêu Trọng Nghiêu Phàm, lựa chọn vì yêu mà hy sinh làm phàm nhân.
Hóa chân long giao, đó không phải linh tu sao? Bách Lý Khởi Mộng ngàn vạn năm chưa đạt linh tu, nhưng nếu linh tu đạt hóa chân long, chỉ sợ Đại Thừa kỳ cũng không chắc có thể ứng phó được, nhưng Độ Kiếp kỳ có khả năng, ai đã tạo ra nghiệt này…
Điện quang hỏa thạch, Dạ Dao Quang nghĩ tới một người.
“Nguyên quốc sư.”
“Nguyên quốc sư!”
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang một trước một sau mở miệng, bọn họ hiện tại đã xác định Nguyên Dịch sớm đã lẻn vào đảo này. Không phải vì hắn bị bức bách, mà vì đảo này là do Nguyên quốc sư đã sắp đặt từ trước, cho nên Nguyên Dịch khẳng định biết đường tắt thuận lợi tiến vào, tuy nhiên trải qua bốn trăm năm cũng có sự biến hóa so với lúc ban đầu, tạo cho Nguyên Dịch không ít phiền nhiễu, bởi vậy đến bây giờ Nguyên Dịch chưa tìm được khối linh ngọc, còn bị bọn họ suýt nữa bắt lại được.
Chỉ sợ Nguyên Dịch đã có một thứ khác hắn nghĩ quan trọng hơn bản đồ cho nên mới có thể xem nhẹ bản đồ mà không lấy. Hắn chậm lại là vì muốn tìm thứ này, mà thứ này có thể giúp hắn tới tâm đảo nhanh hơn. Rất rõ ràng, Nguyên Dịch không gặp qua oan hồn giao long, bằng không Nguyên Dịch căn bản không có bản lãnh chạy trốn!
“Giao hồn này một nửa đã là long, nó ẩn hiện như vô long oán, chúng ta chỉ sợ không đối phó được.” Thương Liêm Súc nhìn thân hình vĩ đại, mày nhăn lại, đến khi hắn quay đầu nhìn xem, bọn họ đã bị vây quanh ở chỗ này, không có đường lui. Có lẽ giao long là bị người tu luyện giết chết tại chỗ này. Nó cực kỳ hận những người tu luyện, chỉ muốn đem bọn họ giết chết hết, nếu còn sống tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Ô ô nha!” Kim Tử kéo kéo áo ngoài Dạ Dao Quang, nó ngồi xổm ở dưới chân, cả người tản ra từng đạo kim quang, đem Dạ Dao Quang bao bọc, sau đó nói cho Dạ Dao Quang nàng có thể mượn dùng nó cùng hồn Giao Long trao đổi.
Dạ Dao Quang thử hô một tiếng: “Thần tôn…”
“Ha ha ha ha, thần tôn? Nơi nào có thần tôn?” Quả nhiên, tiếng kêu của giao long biến thành lời nói truyền vào tai Dạ Dao Quang, giọng của nó không bao hàm phẫn nộ cùng tang thương, hoàn toàn là châm chọc.
Đúng vậy, nó khẳng định cho rằng Dạ Dao Quang đang châm chọc nó, chỉ có chân long mới có thể được gọi là thần tôn. Có lẽ là do xưng hô như vậy là triệt để chọc giận giao long, nó liền xoay người, lôi điện lực tăng gấp bội hướng tới đám người Dạ Dao Quang mà đánh xuống, lần này Đại Thừa kỳ như Tô Bát phát khí hộ thể cũng có chút chịu không nổi.
“Giao long, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta không phải là người hại ngươi.” Giao long đang rất không vừa ý với xưng hô vừa rồi của Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang liền đổi xưng hô, cũng đỡ kích thích nó.
“Không phải như vậy thì là thế nào? Năm đó bản tôn bị tu luyện giả các ngươi giết hại, ai tới cho bản tôn công đạo, hôm nay các ngươi xâm nhập địa giới bản tôn, chẳng lẽ bản tôn còn không được phát tiết một chút tức giận?” Giao long thanh âm lạnh lùng nói, “Nhân loại thế gian này là sinh linh tham lam nhất, vô sỉ nhất, dối trá cùng ích kỷ nhất, chính là sinh linh không đáng để lại hậu thế nhất!”
Âm vừa rơi, lại một trận cuồng phong gào thét đến, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy cách một lớp khí hộ thể, gió kia sắc lạnh như đao thổi tới.
“Giao long, oan oan tương báo tới khi nào, ngươi chẳng lẽ muốn mãi mãi bị nhốt ở chỗ này sao? Ta có thể đưa ngươi vào thiên đạo…” Dạ Dao Quang vừa ngăn cản cỗ lực lượng cuồng bạo kia vừa hô lớn.
“Đưa bản tôn vào thiên đạo? Bằng tu vi của ngươi sao?” Giao long ló đầu, đôi mắt tràn đầy khinh miệt, “Chớ nói ngươi không có bản lãnh này, cho dù ngươi có thể, bản tôn cũng sẽ không thể lại tín nhiệm vào một con người!”
Nhân loại, nó tin một lần đổi lấy là nỗi hận rút gân nhổ cốt, hủy thi diệt tích, từ chân linh biến thành ác giao. Lại tin một lần, chỉ sợ nó phải trả giá bằng thần hồn câu diệt!
Lời nói vừa dứt, giao long chậm rãi từ tầng mây đi ra, toàn bộ thân hình vĩ đại hiển lộ ở trước mắt mọi người. Nhìn qua một chút, giao long kia đầu lớn gấp mấy lần đầu người, chiều dài đại khái tới mười mấy hai mươi mét, thân bao trùm lân giáp tối đen, có bốn chân, mỗi chỉ chân chỉ có ba long trảo, phát ra từng đạo điện quang chiếu rọi xuống nhiếp hồn người, nếu không nhìn tận mắt sẽ có người hoài nghi uy lực của long trảo!
Long trảo phát ra, không biết cuồng phong như sóng to từ chỗ nào hướng tới Dạ Dao Quang bay cuộn mà đến.
“Cẩn thận!” Ôn Đình Trạm hét lớn một tiếng, thân mình vừa chuyển, địch kiếm xuất khiếu, thân thủ động thân kiếm lóe một đạo huyết sắc chạy dọc!
Ôn Đình Trạm tay cầm trường kiếm đánh ra, kiếm chỉ hướng tới cuồng phong xuất kích, trường kiếm hóa thành một đạo sao băng đem gió cuồng bạo một phân thành hai!
Ôn Đình Trạm thân thủ dùng nhất chiêu, trường kiếm bay ra quấn một vòng trên không trung rồi vòng bay trở về! Ôn Đình Trạm nhảy ra khỏi bình chướng tiếp nhận đoản kiếm. Thừa dịp có khe hở này, Dạ Dao Quang bỗng chốc muốn xuất kỳ bất ý một kích trí mệnh.
Nàng rung động nhìn Ôn Đình Trạm, đối với lực lượng bùng nổ của Ôn Đình Trạm có chút không ngờ tới, nhưng hiện tại nàng cũng không có thời gian đuổi theo hỏi.
“Không biết tự lượng sức mình!” Giao long ngửa mặt lên trời hét giận dữ, bầu trời cuồn cuộn thiên lôi, cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa lớn trút xuống hóa thành những mũi tên nước bắn thẳng xuống!
“Doãn Hòa, Dao Quang lui về phía sau.” Mạch Khâm sau lưng bọn họ hô một câu trực tiếp liền xông ra ngoài, tay không biết đã có một thanh trường kiếm khi nào vung lên “Đinh đinh đang đang” giòn vang, mưa tên kia thế nhưng rất có uy lực.