“Chuyện này có chút khó giải quyết.” Dạ Dao Quang đem án ghi chép đưa cho Ôn Đình Trạm.
Chuyện này phải kể từ khi đám người Lục Vĩnh Điềm tiến vào An huyện.
Bọn họ một đường xe ngựa mệt nhọc, khoảng cách tới trạm dịch tuy rằng không xa, nhưng gần giữa trưa, mọi người đều đã đói bụng, vì thế ngay tại cửa thành An huyện tìm một tửu lầu lịch sự tao nhã, tính toán dùng xong bữa trưa tiếp tục tới trạm dịch chờ Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang.
Lại không nghĩ khi vừa tiến vào tửu lầu, Lục Vĩnh Điềm không biết tại sao đụng phải một nữ khách có chút tú lệ, dựa vào khẩu cung của Lục Vĩnh Điềm, là nàng kia khi bước xuống thang bị trật chân. Vốn biết nam nữ thụ thụ bất thân, hắn cũng không nghĩ sẽ làm hành động anh hùng cứu mỹ nhân, nếu như bị vạ ngược lại, hắn chẳng phải sẽ phải là người chịu trách nhiệm?
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn không biết vì sao không cử động được thân mình, cô nương kia liền ngã vào trong lòng hắn. Thân thể hắn động không được, cô nương kia kia lại cố ý dựa vào trong lòng hắn không đứng dậy, hơn nữa tự nháo lên nói Lục Vĩnh Điềm thả nàng ta ra, đợi đến khi những người khác vây lại, thân thể Lục Vĩnh Điềm mới lại có thể hoạt động.
Cô nương kia khóc chạy lên lầu, ngay cả Hà Định Viễn cũng không khỏi trêu ghẹo Lục Vĩnh Điềm một câu. Từ xa xa nhìn lại, đích xác thật sự là Lục Vĩnh Điềm mạnh mẽ đem cô nương kia ôm vào trong ngực.
Bất quá chuyện như vậy, cũng không có nhiều người dèm pha, dù sao qua cách ăn mặc của Lục Vĩnh Điềm, bọn họ ăn cũng biết không dễ chọc. Đợi đến khi bọn họ dùng được nửa bữa, Lục Vĩnh Điềm đột nhiên đau bụng, liền bảo mọi người đợi đi nhà xí.
Theo những gì Lục Vĩnh Điềm khai lại, Lục Vĩnh Điềm hỏi thăm phục vụ của tửu lâu phương hướng ra nhà xí mà chạy tới, nhưng khi tới không thấy nhà xí đâu, trong lòng hắn sinh ý nghĩ quái dị cũng là lúc đột nhiên bị người khác đánh ngất đi. Với thân thủ của Lục Vĩnh Điềm lại hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của đối phương đã bị đối phương quật ngã.
Chờ khi hắn tỉnh lại thì đã thấy nằm trong khách phòng của cô nương nhân gia kia, hắn quần áo chỉnh tề nhưng cô nương kia quần áo hỗn độn, thậm chí nhiều chỗ bị xé rách, ghé vào trước mặt hắn. Nghĩ tới lúc trước từng có một lần bị hãm hại qua, hắn sợ tới mức vội vàng muốn chạy, nhưng vừa mở ra cửa phòng, liền nhìn phụ thân cô nương kia tiến đến.
Lão bá nhìn thấy một nam nhân đi ra khỏi phòng con gái mình, lúc này liền cao giọng quát một tiếng, Lục Vĩnh Điềm tức hận không thể thật sự giết người diệt khẩu, lúc này không sai biệt lắm, người đều nghe tiếng mà chạy đến. Phụ thân cô nương kia đi vào phòng, liền phát ra một tiếng kêu bi thương, cô nương kia đã chết.
Là rõ ràng bị giết chết. Trên mặt nàng ta còn có một dấu tay, cùng ngón tay Lục Vĩnh Điềm hoàn toàn trùng khớp. Vết xước trên mặt nàng ta cũng đúng y da thịt được khám nghiệm từ trên móng tay Lục Vĩnh Điềm…
Người của nha môn An huyện rất nhanh liền tới, thân phận của cô gái này cũng không đơn giản, chính là chất nữ của sủng thiết tri huyện An huyện tri huyện, bởi vì thân thích của thiếp thất không được coi là người thân chính dòng, chủ mẫu không cho phép, liền không thể tới cửa, cho nên ái thiếp An huyện huyện lệnh mới đem ca ca của chính mình cùng chất nữ an bài ở tửu lâu.
Người nha môn muốn còng Lục Vĩnh Điềm lại. Lục Vĩnh Điềm nguyên vốn nguyện ý đi nha môn nói cho rõ ràng, nhưng người nha môn đối với Lục Vĩnh Điềm phá lệ hung ác thậm chí còn đánh đập, cuối cùng hai bên phát sinh xung đột. Vài nha dịch đều bị đánh cho tàn phế, biết đám người Lục Vĩnh Điềm không phải là người hiền lành, tri huyện liền lập tức đi tìm thủy sư đề đốc tại An huyện xin giúp đỡ.
Đám người Lục Vĩnh Điềm toàn bộ bị giam giữ bên trong huyện nha, còn bị bức cung, bất quá cũng may bởi vì muốn điều động hồng y đại pháo phải có thủ dụ từ Bát Mân, thủ dụ đưa đến chỗ Sầm Phong, Sầm Phong vừa đúng ngày hôm sau bởi vì cần xác minh số lương thảo đã chuẩn bị cho cuộc chiến cùng đề đốc, liền tự mình đi một chuyến.
Sau khi nghe nói đến chuyện này, người chết vì có mối quan hệ thân thiết với huyện lệnh, vụ án lại có điểm đáng ngờ, liền ngăn trở Đoàn Thác mang đám người Lục Vĩnh Điềm đi. Bằng không, chỉ sợ đợi đến khi Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang tới, Lục Vĩnh Điềm cùng Hà Định Viễn không chết cũng bị lột da.
“Năm đó là lão hòa thượng cố ý để ta giúp đỡ Sầm Phong.” Dạ Dao Quang than khẽ.
Nếu không có mối quan hệ này, Sầm Phong tuy rằng cũng sẽ cân nhắc vì thân phận Lục Vĩnh Điềm không bình thường, lại thêm thời cuộc phức tạp nhúng thêm vào, hắn sẽ không tận tâm tận lực như vậy, dù sao cũng là cố hết sức chứ không phải để lấy lòng.
Sầm Phong hẳn là đã sớm biết nàng là ai, Lục Vĩnh Điềm với nàng cùng Ôn Đình Trạm có quan hệ gì.
“Chuyện này, Nguyên Dịch chỉ sợ cũng tham gia một tay.” Ôn Đình Trạm sau khi đọc xong, đem xấp giấy ném lên bàn. Lục Vĩnh Điềm làm sao có thể đột nhiên không cử động được như vậy, lại làm sao có thể dễ dàng như vậy bị đánh ngất? “An huyện có người của Nguyên quốc sư , lại bị Nguyên Dịch phát hiện.”
Cục diện này không phải dành cho Lục Vĩnh Điềm, Lục Vĩnh Điềm bất quá cũng chỉ là một quân cờ, dùng để thiết kế riêng cho Ôn Đình Trạm.
“Khó trách hôm qua chàng phải nói dằn mặt như vậy, lại bắt được nhược điểm của Đoàn Thác, hắn bây giờ cũng không dám tỏ vẻ nữa, chỉ sợ là hắn dựa vào chuyện này bắt chàng phải đi qua cúi đầu trước hắn lần nữa.” Dạ Dao Quang hừ lạnh, “Chuyện của Tiểu lục, chứng cớ quả thật không tránh được…”
“Thiên la địa võng, làm gì cũng sẽ có kẽ hở.” Ôn Đình Trạm mặt mày thanh lãnh, “Chúng ta có thời gian năm ngày, không cần sốt ruột.”
Nhìn Ôn Đình Trạm hoàn toàn không giống như đang an ủi nàng, mà là đích xác đã định liệu trước, Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi. Chưa được bao lâu, Mạch Khâm liền tìm tới, nguyên lai bọn họ vốn đang ở Mật Nhược tộc ỏ Lưu Cầu, nhận được tin từ Dạ Dao Quang có thể tìm tới cực nhanh.
“Dao Quang, chuyện của Tuyết Vực chỉ sợ có chút phiền phức.” Mạch Khâm vừa vào liền đi thẳng vào đề tài, “Người vây bắt Tuyết Vực hẳn là lánh đời đại gia tộc —— Mặc tộc.”
“Mặc tộc?” Đối với Dạ Dao Quang mà nói rất xa lạ.
“Mặc tộc nội tình thâm hậu, hiện giờ bọn họ tuy không có Độ Kiếp kỳ chân quân, nhưng cũng đã có tới năm chân quân Đại Thừa kỳ!” Mạch Khâm dùng số liệu trực quan nói cho Dạ Dao Quang về sự lợi hại của Mặc tộc, “Người Mặc tộc cũng đã ở Lưu Cầu, bọn họ lần này cũng muốn tham gia tranh đoạt linh ngọc. Ta trước khi nhận được tin của muọi, đã nghe nói tộc nhân Mặc tộc tộc đang ráo riết tìm kiếm một chí bảo mà bọn họ đánh rơi mất, vì thế đã đi thỉnh hai vị Đại Thừa kỳ chân nhân.”
“Bọn họ có phải có biện pháp đặc thù nào hay không, bất luận Tuyết Vực trốn thế nào, đều có thể tìm được Tuyết Vực?” Nếu như không phải như vậy, Mạch Khâm khẳng định sẽ không tự mình tìm đến, thậm chí còn vô cùng thận trọng.
“Mặc tộc có một nghiên mực thiên huyết, nhìn bên ngoài thì giống như những nghiên mực bình thương, nhưng lại chính là một bộ pháp bảo. Từ ngũ hành chân nhân lấy ra một giọt máu đầu quả tim, là có thể mở một lần mắt trời.” Mạch Khâm gật đầu đối với Dạ Dao Quang nói, “Năm vị Đại Thừa kỳ của Mặc tộc vừa đúng tu luyện đủ ngũ hành, nếu không có giọt máu đầu quả tim sẽ rất hao phí tâm thần lực cùng tu vi, giảm thọ nguyên, hiện tại linh ngọc xuất thế lại sắp tới, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua tuyết sâm ngàn năm này.”
“Nói cách khác, chậm nhất đợi đến sau khi linh ngọc có chủ, bọn họ nếu vẫn không tìm được Tuyết Vực, sẽ dùng thiên huyết nghiên mực khai mắt trời tìm kiếm nơi Tuyết Vực đang ẩn náu đúng không?” Dạ Dao Quang ngay lập tức hiểu rõ ý tứ của Mạch Khâm.
“Ngay cả khi bọn họ chiếm được linh ngọc, cũng sẽ không bỏ qua cho Tuyết Vực.” Mạch Khâm rất chắc chắn, “Bất quá trước khi cuộc tranh đoạt linh ngọc kết thúc, muội có thể đem Tuyết Vực giao cho ta, ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp sớm ngày đem yêu khí tẩy đi.”
Đến lúc đó có thể để Tuyết Vực tự mình rời đi, cho dù rất nhiều người thèm thuồng cũng không dám động đến.