“Ha ha ha ha…” Ôn Đình Trạm cười lớn rồi giơ ngón tay cái lên với Dạ Dao Quang, “Chỉ có phu nhân hiểu ta.”
“Có việc gì, chàng mau nói thẳng.” Dạ Dao Quang túm lấy tay hắn.
“Ta vừa mới, Nhạc Thư Ý lần này đi chính là chặn đứng công việc béo bở của nhiều người.” Ôn Đình Trạm cười nói, “Nhân tiện đi điều tra nơi ẩn núp của đám người Nguyên quốc sư, đây là việc cực kỳ nguy hiểm. Cho nên, vi phu muốn cầu phu nhân, cho Liên Sơn đi cùng Nhạc Thư Ý, cũng là một lần trải nghiệm cho Liên Sơn.”
“Vì sao không phải là Tiểu Dương?” Càn Dương tu vi rõ ràng cao hơn Liên Sơn.
Nếu nói kỹ năng nháo loạn của Càn Dương không kém sư phụ Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm dám sao? Tất nhiên là không dám, vì thế chỉ có thể uyển chuyển nói: “Càn Dương tật xấu có chút nhiều.”
Tham ăn, tham ngủ, còn luôn không hiểu chuyện, không phục tùng mệnh lệnh. So với Liên Sơn kỷ luật, kiên định, không nhiều lời và nhu thuận, Càn Dương đích xác ít đáng tin cậy hơn. Nếu như thật sự phái Càn Dương đi cùng Nhạc Thư Ý, không chừng mạng nhỏ của Nhạc Thư Ý không bảo toàn được trên tay Càn Dương.
“Được rồi, chàng nói cũng đúng.” Dạ Dao Quang gật đầu, “Vậy để Liên Sơn đi theo bảo hộ hắn, nhưng hắn phải trả toàn bộ tiền ăn cho Liên Sơn a.”
Hi vọng, Nhạc Thư Ý sẽ không phát khóc! Dạ Dao Quang không phải không có ý nghĩ xấu xa.
“Tất nhiên rồi.” Ôn Đình Trạm gật đầu, “Phu nhân nhà ta, nói gì cũng hợp lý.”
Dạ Dao Quang nghiêng đầu liếc hắn: “Muội tuy rằng đối với Nhạc Thư Ý cũng là có chút thành kiến, nhưng đây là chuyện sinh hoạt cá nhân, hắn cùng chàng nội ứng ngoại hợp, ở Quốc Tử Giám lên kế sách, cũng thật có bản lĩnh. Lần này cũng coi như hắn làm việc thiện tích đức đi, hơn nữa hắn cũng hận người Nguyên quốc sư. Hắn đi không chừng có thể huỷ vài điểm trọng yếu của Nguyên quốc sư!”
Người chết không thể sống lại, mà người sống vẫn phải tiếp tục. Chuyện của Nguyệt Cửu Tương, tội của Nhạc Thư Ý tuy rằng khó thoát khỏi, nhưng đến cùng không phải chủ ý hại người, để hắn lấy chết chuộc tội, không bằng đi làm việc tạo phúc cho người khác, đây mới là giá trị cùng ý nghĩa của sinh mệnh.
Huống chi, nhân sinh tại thế, đều không phải thánh hiền, ai có thể không phạm lỗi? Dạ Dao Quang cũng không phải định kiến, ai cũng đáng có một cơ hội đi sửa đổi.
“Được, ta cùng lão sư đều nhận định như vậy.” Ôn Đình Trạm nghiêm túc gật đầu.
“Chỉ mong Nhạc Thư Ý có thể không phụ kỳ vọng của các ngươi.” Tuy rằng Nhạc Thư Ý nhiều năm như vậy một lòng coi giữ Quốc Tử Giám, lấy tâm giáo dưỡng sĩ tử có thể thấy được. Nhạc Thư Ý cũng không phải một người dễ bị quyền lợi dụ hoặc, nhưng đây là cửu châu tuần phủ a, ngay cả không phải là trung thư lệnh chính nhất phẩm, nhưng là một chức vụ rất đặc biệt.
Người vì quyền lợi sẽ bị lạc phương hướng.
“Điểm này ta tin vào ánh mắt của bản thân.” Ôn Đình Trạm đối với Nhạc Thư Ý là rất tin tưởng.
“Ngày mai muội sẽ báo Liên Sơn đi cùng.” Dạ Dao Quang gật đầu.
Sống chết của Nhạc Thư Ý, Dạ Dao Quang không quan tâm, nhưng Liên Sơn là đồ đệ của nàng, Dạ Dao Quang sẽ phi thường để ý. Ngày hôm sau gọi Liên Sơn tới, chẳng những cho hắn một ít phù triện, còn đem chuột tiền tài lúc trước tới Lan huyện bị Kim Tử túm về làm đồ chơi đưa cho Liên Sơn.
“Sư phụ, người bất công, ta cũng muốn nó!” Càn Dương nhất thời không vừa ý.
Hắn rất thích con chuột con này, chơi đùa với nó rất vui.
Dạ Dao Quang không chút khách khí thân thủ đá vào Càn Dương: “Ta bất công? Pháp khí la bàn của ngươi, ngươi ăn nhẵn huyết phượng, ngươi thế nào nói ta bất công?”
Càn Dương nhất thời ủ rũ.
Dạ Dao Quang tiếp tục chất vấn: “Ngươi muốn chuột tiền tài làm chi? Với thể chất của ngươi, chỉ sợ so với nó ngươi càng dễ dàng đào bảo bối, chẳng lẽ là muốn thành anh em kết bái xưng huynh gọi đệ sao?”
“Ta sai rồi…” Càn Dương rụt cổ nói.
Dạ Dao Quang lúc này mới buông tha hắn, quay sang Liên Sơn dặn dò: “Buổi chiều A Trạm sẽ đưa ngươi đi gặp một người, về sau ngươi đi theo hắn, bảo hộ an nguy người này, đây là nhiệm vụ sư môn. Lần đi này chỉ sợ không biết bao nhiêu lâu mới có thể trở về, ở ngoài không thể lười biếng không tu luyện. Học hỏi nhiều chút đạo lí đối nhân xử thế, cũng có tác dụng cổ vũ cho con đường tu luyện của ngươi. Chuột tiền tài tìm người tìm vật cũng không kém Kim Tử, ngươi hãy cẩn thận chăm sóc nó. Nếu gặp gỡ phiền toái không thể giải quyết, lập tức dùng thần thức đưa tin cho ta.”
“Vâng, sư phụ.” Liên Sơn không có bất luận ý kiến nào khác.
Dạ Dao Quang vừa lòng, nhất thời lại quay sang nhìn Càn Dương với ánh mắt ghét bỏ, mới đưa mộc bài Duyên Sinh quan của mình đưa cho Liên Sơn: “Đây là lệnh bài của sư phụ, ngươi nhận lấy. Một khi gặp được người không địch lại, không cần quyết đánh. Thiên hạ này người tu luyện không ít, tình huống nguy cấp mượn lệnh bài này đi cầu cứu.”
“Đồ nhi nhớ kỹ.” Liên Sơn trịnh trọng nhận lấy lệnh bài.
Có chút phiền muộn cùng lo lắng, đợi đến khi Ôn Đình Trạm tán trị trở về, đem Liên Sơn đưa tới Nhạc phủ. Dựa vào hành động này cho thấy, bệ hạ muốn nhanh bổ nhiệm Nhạc Thư Ý làm cửu châu tuần phủ.
Còn chưa chờ đến Dạ Dao Quang cảm thán, nàng nhận được tin từ Bách Lý môn, nội dung làm nàng kinh ngạc không thôi. Không giống như những lần trước là thư cầu cứu, mà là nói cho nàng biết ở trên đảo Lưu Cầu không xa có một khối linh ngọc sắp được xuất bản. Hiện tại tiểu đảo kia bốn phía được linh khí bao phủ, trở thành thiên nhiên linh khí bình chướng, Lưu Cầu tam đại gia tộc, đã dốc toàn bộ lực lượng.
Cơ hồ cách không lâu sau, Dạ Dao Quang cũng nhận được tin từ Mạch Khâm, cũng là lại chuyện này, bất quá tin Mạch Khâm càng thêm tường tận, khối ngọc kia rất có khả năng viên ngọc truyền kỳ từ thời Xuân Thu Chiến Quốc bị thất lạc, ngọc Hòa Thị Bích!
Hòa Thị Bích, bất luận kẻ nào nghe qua đều như sấm bên tai. Khối mỹ ngọc này xuất phát từ thời Tần Thủy Hoàng, có một số người theo lệnh Tần Thủy Hoàng điêu thành ngọc tỷ.
Nhưng theo lịch sử văn hiến Trung Quốc về ngọc tỷ Tần quốc ghi lại tương đối kỹ càng. 《 tấn thư • dư phục chí 》, đường từ lệnh tin 《 ngọc tỷ phổ 》 *(đoạn này là tên mấy đầu sách lịch sử của TQ) đều ghi lại “Sắc lục như lam, ôn nhuận mà trạch”, chỉ rõ nó là dùng ngọc Lam Điền chế thành, bởi vậy dùng Hòa Thị Bích chế thành ngọc tỷ truyền quốc là không có căn cứ.
Hòa Thị Bích có bộ dáng như thế nào, ở kiếp trước của Dạ Dao Quang, căn bản chưa từng có người gặp qua. Phiên bản phác họa đều là căn cứ vào lịch sử văn hiến phỏng đoán mà họa ra. Giả sử khối ngọc này thật sự thần kỳ như lời đồn đại, mà nó lại lưu lạc đến nơi có tụ linh nuôi dưỡng, kia quả thực không thể tưởng tượng đến cùng sẽ trở thành như thế nào, chỉ sợ tu luyện thành tinh cũng có khả năng.
Kiếp trước, các đại gia đều phỏng đoán ngọc Hòa Thị Bích bị chôn trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng, rất nhiều người đều muốn một ngày tới khai quật địa cung lăng mộ Tần Thủy Hoàng, thấy được dáng vẻ của ngọc Hòa Thị Bích, nhưng Dạ Dao Quang cảm thấy không có khả năng. Nàng không có căn cứ, chỉ do một loại trực giác.
Ôn Đình Trạm sau khi đưa Liên Sơn trở về, cũng đã rất trễ, Dạ Dao Quang hỏi: “Tại sao đi lâu như vậy?”
“Dao Dao, Lưu Cầu muốn khai chiến.” Ôn Đình Trạm mím môi thận trọng nói với Dạ Dao Quang.
“Là chàng phát động?” Dạ Dao Quang biết Ôn Đình Trạm luôn luôn nắm chính cục.
Ôn Đình Trạm lắc đầu: “Theo tin tức truyền từ Lưu Cầu, Lưu Cầu phát hiện ngọc Hòa Thị Bích, tự xưng là thiên mệnh chi chủ.”
Dạ Dao Quang chỉ nghĩ đến chuyện có tác dụng với giới tu luyện, hoàn toàn đã quên Hòa Thị Bích được xưng là đại diện cho đế vương!