Đại trận vừa dựng, Dạ Dao Quang bỗng dưng ngẩng đầu nhìn tinh không, trên trời vài viên tinh tú lúc sáng lúc tối. Nàng ngừng tay, khóe môi nhẹ nhàng một câu: “Ngươi nói ngươi không xuẩn ngu, ngươi tìm tới nơi nào không tìm, ỷ vào tu vi cao hơn ta mà chạy vào địa bàn của ta!”
Đây chính là phủ đệ của nàng a, không hiểu tinh tú trận pháp thực ngu xuẩn, không ngờ rằng nàng tại Nam viên lại bố trí đại trận phong thuỷ, vì thê nàng cũng không ngại có người không có ý tốt tìm tới vào buổi đêm, vài tinh trận đã được bài bố sẵn.
Lời nói Dạ Dao Quang làm Nguyên Đình suýt nữa hộc máu, có thể chống đỡ lại kiếm trận, không, xác thực mà nói là đao trận, những ngộ giác về Ngũ Hành Kiếm Trận của hắn hoàn toàn bất đồng. Loại khác biệt này tuyệt đối không phải vì lý do Dạ Dao Quang dùng đao thay thế kiếm, mà là một cỗ cường đại lực lượng thần bí. Đừng nói hắn, ngay cả Hợp Thể kỳ cũng chưa chắc có thể phá trận, trừ phi là người cực kỳ hiểu về tử vi.
Nguyên Đình thử vài biện pháp khác nhau, nhưng cũng tránh không thoát, dứt khoát không uổng phí khí lực, hắn chìm mắt nhìn Dạ Dao Quang: “Ngươi tưởng thật ta dẫn ngươi đi ra, chính là hỏi ngươi hai câu hỏi sao?”
Dạ Dao Quang hồn nhiên không thèm để ý: “Ngươi muốn nói ngươi dẫn dụ ta đến đây, là vì để Nhạc Thư Ý có cơ hội giết lão công ta đúng không?”
Lão công là ý gì Nguyên Đình không biết, có thể đại khái vẫn là hiểu rõ Dạ Dao Quang ý tứ, nếu như Dạ Dao Quang biết âm mưu của hắn, nhưng vẫn là theo hắn đi ra, nhìn lại bộ dáng đã định liệu trước của Dạ Dao Quang, còn nhìn hắn với ánh mắt như nhìn một kẻ ngu. Nguyên Đình thầm nghĩ không tốt.
“Nhạc Thư Ý, hắn dám!” Nếu như Ôn Đình Trạm có thể diễn trò, tất nhiên là thông đồng với Nhạc Thư Ý, Nhạc Thư Ý cũng dám cắn ngược lại hắn, bằng mặt không bằng lòng!
“Ta sớm nói qua, tình nghĩa là một thứ mà động vật máu lạnh như các ngươi không thể hiểu.” Dạ Dao Quang nói xong, năm ngón tay nắm lại, khí Ngũ hành trong lòng bàn tay nàng uốn éo chuyển, nguyên bản Âm châu bị Nguyên Đình trói buộc bay ra.
Từng chút một bị kéo ra khỏi Ngũ Hành Kiếm Trận, Nguyên Đình há có thể để Dạ Dao Quang như ý. Nếu Dạ Dao Quang đắc thủ, hắn còn đường sống? Vì thế hắn nhanh chóng vận khí, khí Ngũ hành âm lãnh hành thủy kéo lại Âm châu.
Dạ Dao Quang hừ lạnh, dưới di chuyển đầu ngón tay, ba đồng tường phù vàng lóng lánh dưới ánh đêm, nàng vung tay lên hóa thành ba đạo kim quang bay thẳng tới Nguyên Đình. Ba đồng tường phù tạo thành hình tam giác quanh Thiên lân, nhìn theo góc độ của Dạ Dao Quang, Âm châu vừa đúng đứng giữa hình tam giác. Dạ Dao Quang thủ quyết biến hóa, ba đồng tường phù tràn ra từng đạo hào quang ánh vàng.
Quang mang đại thịnh kia, phảng phất giống như nam châm, đem Âm châu mạnh mẽ kéo ra. Âm châu tránh thoát trói buộc của Nguyên Đình, theo hình tam giác của đồng tiền bay vọt tới tay Dạ Dao Quang.
Ngay lúc Âm châu phá vỡ trận pháp kết giới bay ra, trong nháy mắt thân ảnh Nguyên Đình quỷ dị biến mất không thấy. Một luồng khí lưu cơ hồ theo Âm châu như cái đuôi bay ra, cho nên khi Dạ Dao Quang bắt lấy Âm châu, một chưởng lực hướng tới nàng đánh tới.
Cũng may Nguyệt Cửu Tương nhanh chóng bay ra khỏi Âm châu, đem Âm châu chuyển động, vừa đúng đỡ lấy một chưởng này. Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng phản ứng lại, nàng tay vừa lật, Thiên lân đã bay trở về lòng bàn tay của nàng, hướng tới hư không độc ác kia một chưởng đáp trả, Không gian yên tĩnh chi có tiếng huyết nhục bị phá nát, máu tươi vẩy ra ngoài. Nàng xem xét đúng thời cơ, hung hăng một chân hướng tới phương hướng kia đá thẳng ra ngoài.
Không trung một trận kêu rên, Dạ Dao Quang chỉ cảm thấy ở đó có khí Ngũ hành một trận dao động, chợt Nguyên Đình nhanh chóng tiêu ảnh.
“Hắn chạy mất!” Dạ Dao Quang cảm khó thở, đúng là mối họa!
“Hắn biết rất nhiều bí thuật của gia tộc lánh đời.” Nguyệt Cửu Tương nói.
Nguyệt Cửu Tương thanh âm có chút suy yếu, Dạ Dao Quang lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”
“Ta… Ta khả năng bị hắn làm thuật…” Nguyệt Cửu Tương thanh âm càng như có như không.
Dạ Dao Quang nhanh chóng bắt lấy Âm châu, Âm châu vẫn như cũ ẩn chứa khí thuần âm dày đặc, là khí nhưng không cách nào tiến vào hồn thể Nguyệt Cửu Tương, không để Nguyệt Cửu Tương hấp thụ, tựa hồ bị cái gì cách trở…
“Cửu Tương!” Dạ Dao Quang sốt ruột hô một tiếng.
“Dạ cô nương, mang ta đi, ta phải tận mắt nhìn đến người kia bị bầm thây vạn đoạn!” Nguyệt Cửu Tương thanh âm suy yếu, mang theo một ít khẩn cầu.
“Ta hiện tại mang ngươi đi!”
Dạ Dao Quang cảm giác được thần hồn của Nguyệt Cửu Tương khả năng vô pháp ngưng tụ lại, cũng không biết Nguyên Đình làm ra thủ đoạn gì, nàng chẳng những không thể lại hấp thu âm khí của Âm châu, hơn nữa hồn lực còn nhanh chóng mất đi từng chút…
Dạ Dao Quang mang theo Nguyệt Cửu Tương đuổi tới Quốc Tử Giám, nhưng Ôn Đình Trạm cùng Nhạc Thư Ý sớm đã không ở Quốc Tử Giám. Dạ Dao Quang bắt lấy một phu tử hỏi, mới biết được nàng rời khỏi không lâu, có người tới ám sát Ôn Đình Trạm, đương nhiên người này chẳng phải Nhạc Thư Ý, mà là một sát thủ, sát thủ này bị Nhạc Thư Ý làm bị thương nặng trước khi tìm đến Ôn Đình Trạm, hiện đã chạy trốn.
Ôn Đình Trạm uống xong canh tỉnh rượu, sau khi hiểu hết thảy mọi việc, tự mình dẫn người đuổi theo. Cuối cùng đuổi tới một ổ điểm, quả nhiên sát thủ còn có đồng lõa, Ôn Đình Trạm kém một chút không địch lại, vừa đúng giờ phút này có một người bạn tri kỷ của Ôn Đình Trạm tới, mới cứu được một mạng. Ôn Đình Trạm bắt toàn bộ những người này, áp giải tới hoàng cung.
Dạ Dao Quang nghe xong như lọt vào trong sương mù, cảm thấy rắc rối phức tạp, thế nào lại kéo ra ở đâu một người nữa. Bất quá hiện tại không phải là thời điểm quan tâm chuyện này, mà là mang theo Nguyệt Cửu Tương đi tìm người giả trang quản gia cua Ấp Đức công chúa mà ra tay tàn ác đối với Nguyệt Cửu Tương.
Nhưng Dạ Dao Quang thế nào cũng tìm không được. Ở thời điểm Dạ Dao Quang sốt ruột như lửa đốt, Vệ Kinh mang đến tin tức Ôn Đình Trạm, nguyên lai người kia bị Ôn Đình Trạm bắt đi, giờ phút này ở trong hoàng cung.
“Cửu Tương, ngươi hãy kiên trì, chúng ta chờ một chút.” Dạ Dao Quang một bên dùng khí Ngũ hành tẩm bổ Nguyệt Cửu Tương, một bên đối Vệ Kinh nói, “Ngươi đi nói cho A Trạm, Cửu Tương không có thời gian chờ, nàng phải nhanh chóng nhìn thấy kẻ thù!”
“Vâng, cô nương.” Vệ Kinh nhanh chóng biến mất ở trước mắt Dạ Dao Quang.
Trong hoàng cung, Hưng Hoa đế giờ phút này sắc mặt phi thường khó coi, gân xanh trên trán đều nổi lên, nguyên bản hắn đã đi ngủ, lại bị Ôn Đình Trạm cấp tốc cầu kiến, lại không nghĩ tới có một sự kiện như vậy. Quỳ trước mặt hắn là bộ dáng sợ sệt, liên tục kêu oan của Nhiếp Khai.
Hưng Hoa đế sắc mặt âm trầm: “Nếu là oan uổng, ngươi nói cho trẫm, vì sao ám sát Ôn ái khanh và vì sao đuổi tới chính là nhà riêng Nhiếp gia các ngươi? Sát thủ còn không chỉ một hai tên, trong khu vực của Nhiếp gia nhiều sát thủ như vậy, ngươi làm Nhiếp gia gia chủ, đừng nói cho trẫm ngươi hồn nhiên không biết chuyện!”
Nhiếp Khai sợ tới lơ mơ, cái này, sát thủ đích xác là người của hắn, đại gia tộc nào không có vài ba ám vệ cùng sát thủ? Nhưng là hắn thật sự không có phái người đi ám sát Ôn Đình Trạm, quỷ dị nhất là òa nhà này, hắn rõ ràng giấu rất kín, nhưng trong lúc hắn vô tri vô giác bị người tra ra là Nhiếp gia sở hữu!