Chương 33: Trúng đích phạm hình

Hiệu suất làm việc của Dương đại thái thái cực cao, sau khi hỏi về yêu cầu của Dạ Dao Quang đối với điền sản và hạ nhân thì lập tức bảo Dương quản sự đi làm, khoảng một khắc sau, Dương quản sự đã dẫn theo hai người ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, chất vải trung đẳng trở về, một người thân hình lùn mập, một người thân hình tầm trung.

“Dạ cô nương, vị này là nhân nha tử (1) Ngưu Dương, còn vị này là điền sản nha tử Đỗ Hải.” Dương quản gia chỉ vào hai người họ lần lượt giới thiệu, người lùn mập môi giới ruộng đất, còn người có thân hình tầm trung môi giới người.

“Dạ cô nương, cứ gọi tiểu nhân Ngưu Nhị là được.” Ngưu Dương vội mỉm cười nói, nụ cười khiêm tốn nhã nhặn nhưng không nịnh hót: “Dương quản gia đã nói rõ, tiểu nhân đã dẫn một đám người đến, đang chờ trong sân, Dạ cô nương bây giờ có thể đi chọn ngay.”

Đừng tưởng Ngưu Nhị là nhân nha tử, trong mắt Dạ Dao Quang, diện tướng của hắn nhân từ nhã nhặn hơn Đỗ Hải, thái độ của Dạ Dao Quang đối với hắn cũng tốt hơn, gật đầu rồi theo hắn ra sân, Dương đại thái thái còn việc khác cần làm, nên bảo Dương quản gia đi cùng họ.

Đầu tiên Dạ Dao Quang cần mua một đầu bếp nữ, cô thật sự ghét cay ghét đắng nấu cơm. Do đó cô đã đi xem đầu bếp trước. Được Dương quản gia dặn dò, Ngưu Nhị dẫn đến khoảng hai mươi phụ nhân, độ tuổi từ hai mươi lăm, hai mươi sáu đến hơn bốn chục, nhưng hơn một nửa trong đó số đều mặt mày xanh xao.

Có lẽ nhờ Dương quản sự nhắc nhở, Ngưu Nhị không giới thiệu bất kỳ ai mà để Dạ Dao Quang tự xem, diện tướng của những người này mỗi người mỗi vẻ, đa số là bình thường cần cù mặc mắng mặc chửi, cũng có một hai người khuôn mặt ẩn chứa vẻ gian xảo. Dạ Dao Quang chỉ đi một vòng, lật xem sinh thần bát tự cô cố tình bảo Dương quản gia dặn dò Ngưu Nhị mang đến.

Giữa người và người có tồn tại sự tương khắc, cô không thể nào dẫn một người tương khắc với cô và Ôn Đình Trạm về nhà, sau khi lật xem một lượt, Dạ Dao Quang đóng cuốn sổ lại, giơ ngón tay ra: “Chính là ngươi.”

Đây là một phụ nhân trông khoảng ba chục tuổi nhưng thực chất chỉ mới hai mươi sáu tuổi. Biểu cảm trên khuôn mặt của cô hơi cứng nhắc, Dạ Dao Quang chỉ vào cô, cô cũng ngơ ngẩn rất lâu.

“Còn ngẩn ngơ gì đó? Còn không mau bước ra, được Dạ cô nương chọn là phúc phần của ngươi.” Ngưu Nhị vội lên tiếng.

Phụ nhân đó mới chợt hoàn hồn, bước lên phía trước một bước, trong mắt long lanh những giọt lệ vui mừng bất ngờ: “Cô… cô nương, cô nương thật sự, thật sự muốn mua tiểu phụ nhân?”

“Đúng, chính là ngươi. Khả năng nấu nướng của ngươi thế nào?” Dạ Dao Quang cười hỏi.

Nụ cười của Dạ Dao Quang dường như có sức cảm hóa vô hình, phụ nhân đó bất chợt cảm thấy trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm hẳn ra: “Phụ thân và huynh trưởng của tiểu phụ nhân đều là đầu bếp, bản lĩnh khác thì không có, chỉ có duy nhất tay nghề nấu nướng.”

Dạ Dao Quang hài lòng gật đầu: “Ngươi hãy đứng sang bên đó.”

Nhưng phụ nhân vẫn đứng yên, thấp thỏm liếc nhìn Ngưu Nhị một cái mới nói: “Cô nương, tiểu phụ nhân là một người xui xẻo, cô nương…”

“Ta biết, ngươi khắc người thân.” Phụ nhân đó chưa dứt lời, Dạ Dao Quang đã nói: “Ngươi vừa ra đời đã mất mẫu thân, ba tuổi mất phụ thân, mười bốn tuổi mất huynh trưởng, mười tám tuổi mất phu quân, hai mươi mốt tuổi mất nhi tử.”

Trong mười hai địa chi ngoài lục hợp lục hại, ví dụ như Mạnh Bát cô nương và người trong mộng của cô ta phạm vào lục hại, còn có tam hình: Tức vô lễ chi hình, vô ân chi hình, đãi thế chi hình.

Số mệnh của phụ nhân này có “hình”, nhưng lại có Cát Thần giúp đỡ, do đó không phải là mệnh đại hung, chẳng qua phụ, huynh, phu, tử của cô đều nằm trong hình khắc của cô, nhưng mệnh của cô vừa hay lại có lợi cho Ôn Đình Trạm, hiện tại Ôn Đình Trạm là chủ của gia đình, lợi cho Ôn Đình Trạm chính là lợi cho gia trạch. Dạ Dao Quang nói ra, tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, Ngưu Nhị là một người nhân từ, phụ nhân này chỉ có hắn vẫn luôn thu nhận và giúp đỡ, tài nấu nướng của cô cực giỏi, nhưng lần nào có người cần người, sau khi chọn cô không lâu sau liền thay đổi ý định ngay, những người bên cạnh cô vẫn luôn tò mò nguyên nhân, đây là lần đầu tiên họ được biết.

Vừa nghe những gì Dạ Dao Quang nói, những người đứng xung quanh phụ nhân vừa bất giác lùi xa khỏi cô.

Phụ nhân đó cúi gầm mặt, thấy vậy Dạ Dao Quang liền nghiêm mặt nói: “Ngẩng đầu lên, đây không phải là lỗi của ngươi, chỉ là do ngươi sinh không đúng giờ thôi, sinh lúc nào đều do trời quyết định, không phải là điều ngươi được chọn lựa, do đó, ngươi không phải là người xui xẻo, hạ nhân của ta dù đối diện với bất kỳ ai, bất kỳ việc gì cũng không thể cong lưng cúi đầu!”

Câu cuối cùng của Dạ Dao Quang rất có khí phách, những người đang đứng chờ Dạ Dao Quang chọn không ngờ cũng bất giác đứng thẳng người.

“Cô nương…” Phụ nhân đó khóc rồi quỳ xuống đất, bao nhiêu năm nay cô vẫn luôn phải gánh lấy vô số tội danh, bị đuổi khỏi quê hương, bị người đời tránh né như tránh rắn rết, cô có nỗi khổ mà không nói nên lời, ngay cả bản thân cô cũng dần dần thật sự cảm thấy bản thân là sao chổi, nếu không phải nhờ cơ duyên tình cờ cô đã giúp đỡ bà của Ngưu Dương, Ngưu Dương biết ơn thu nhận cô thì không biết cô đã đói chết hay lạnh chết từ lúc nào. Đây là lần đầu tiên có người lời nghiêm nghĩa chính nói với cô rằng, đây không phải là lỗi của cô, cô không có lỗi.

Dù là người lạnh lùng như Dạ Dao Quang, nhưng nhìn phụ nhân đang khóc lóc như một đứa trẻ này, trong lòng cũng cảm thấy hơi lúng túng, cô chỉ có thể dịu giọng nói: “Ngươi yên tâm, ngươi chỉ khắc người thân, không những không khắc chủ mà ngược lại còn lợi chủ, mua ngươi là ta hời, ngươi thử nghĩ kỹ xem, từ khi ngươi đến chỗ Ngưu nha tử, có phải việc kinh doanh của ông ta ngày càng tốt không?”

Lời nói của Dạ Dao Quang khiến Ngưu Nhị kinh ngạc, hắn suy nghĩ một lúc cảm thấy đúng thật, từ khi nhận phụ nhân này về, rất nhiều việc của hắn đều trở nên thuận lợi, nghĩ vậy ánh mắt nhìn vị phụ nhân này của hắn cũng ẩn chứa đôi phần cảm kích. Hắn và quản gia Dương phủ có giao tình, Dương đại quản gia đã nhắc nhở hắn vị Dạ cô nương trông vẫn còn nhỏ tuổi này có lai lịch như thế nào, do đó hắn tuyệt đối tin tưởng những lời Dạ Dao Quang nói.

“Cô nương nói cực đúng, sau khi Điền tẩu đến, lợi nhuận của tiểu nhân đã tăng lên không ít.” Ngưu Nhị vội nói.

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Điền tẩu đã khác hẳn, cuối cùng họ đã hiểu ra, nghe nói Điền tẩu đã ở Ngưu gia hơn ba năm, nhưng lại không thấy Ngưu gia có ai xảy ra sự cố gì.

Dạ Dao Quang khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu cho Ngưu Nhị, Ngưu Nhị lập tức hiểu ngay, sau khi Dương quản gia phái người đỡ Điền tẩu đứng sang một bên, hắn liền bảo những người phía sau bước lên.

Dạ Dao Quang ngoài việc cần mua đầu bếp, còn cần mua một thư đồng cho Ôn Đình Trạm, và một nữ nhi phụ trách bưng nước rót trà tiếp khách.

Sau biểu hiện vừa rồi của Dạ Dao Quang, những người vốn dĩ còn hơi chần chừ đều nóng lòng mong muốn được Dạ Dao Quang chọn mua, một người chủ biết xem số, theo cô họ có thể không giàu sang theo sao?

Số người đợt này khoảng ba chục, đều là nam nữ nhỏ tuổi, nam từ năm đến mười một tuổi, nữ từ tám đến mười chín tuổi, không thể phủ nhận Ngưu Nhị rất biết chọn người, Ôn Đình Trạm chín tuổi, thư đồng của cậu ta thấp nhất phải năm tuổi, và mười một tuổi cũng có thể xem là cao nhất, cô cần nha đầu có thể tiếp khách, tám đến mười chín tuổi cũng là hai mức giới hạn.

Sau khi xem một lượt, Dạ Dao Quang nghĩ lại sinh thần bát tự của họ trước đó cô đã xem, nhanh chóng loại bỏ những người tương khắc và không lợi cho cô và Ôn Đình Trạm. Số người còn lại không nhiều nữa, ngay lúc đang cần đưa ra lựa chọn, một nữ nhi mười một tuổi bổ nhào ra: “Cô nương, xin cô nương hãy mua cả gia đình tiểu nữ.”


(1) Nha tử: Người môi giới.

error: Content is protected !!