Tai ù, tai điếc là hai chứng trạng về tai thường gặp, do nhiều loại nguyên nhân dẫn tới. Tai ù là một triệu chứng phát sinh rối loạn chức năng thính giác, phân làm hai loại là: Tai ù do thần kinh và tai ù do truyền âm.
Trên lâm sàng, ta gặp nhiều loại tai ù do thần kinh, biểu hiện là như có tiếng ve kêu thanh điệu cao. Bệnh biến của chứng này ở tai trong, ở dây thần kinh thính giác và trung tâm nghe của vỏ não. Nguyên nhân của chứng này phần nhiều do tuổi cao lão hóa thoái biến, vì âm thanh tới làm thương tổn, trúng độc (Streptomycin, Gentamycin, Kanamycin).
Tai ù do truyền âm là thanh điệu thấp như tiếng ùng oàng hoặc tiếng gió thổi. Bệnh biến của chứng này ở tai giữa, hoặc tai ngoài, trên lâm sàng ít gặp.
Tai điếc là chỉ chức năng thính giác mất, nhẹ thì gọi là “nặng tai”, nặng thì gọi là ”tai điếc”. Tai điếc chia làm 3 loại:
a) do truyền âm.
b) do thần kinh.
c) loại hỗn hợp.
Tai điếc do truyền âm, bệnh biến của nó cũng ở tai giữa hoặc tai ngoài, không cản trở sóng âm truyền vào tai trong. Nguyên nhân chứng này cũng giống như tai ù, phần nhiều là do trở ngại cơ giới ở lỗ tai ngoài và cứng viêm, chấn thương tai giữa, viêm tai giữa (otite moyenne), khối u, …
Nguyên nhân gây nên và diễn biến của chứng tai điếc và tai ù trên cơ bản là giống nhau. Chứng tai điếc thể hỗn hợp là do sự trở ngại về dẫn truyền và cảm nhận kém đối với sóng âm thanh của cơ quan thính giác.