Đọc toàn bộ nội dung vụ án
“Tôi đã chứng kiến một vụ giết người rất dã man”- David Smit, 17 tuổi đã khai như vậy với cảnh sát.
………
Đêm kinh hoàng
Giám đốc sở cảnh sát Talbot bất ngờ nhận được cuộc điện thoại khẩn từ thám tử Wills ngay trong kỳ nghỉ của mình. Wills thông báo có một vụ án quan trọng cần ý kiến chỉ đạo của Talbot.
Ngồi trong phòng chờ của sở cảnh sát Hyde là David Smith, 17 tuổi và cô vợ trẻ của anh. Họ đã gọi ngay cho cảnh sát vào sáng sớm ngày hôm sau khi David trở về nhà và kể câu chuyện “kinh dị” cho vợ mình nghe.
Giám đốc sở cảnh sát Hyde kết thúc ngay kỳ nghỉ của mình và bắt tay vào vụ án này, một trong những vụ án hình sự khét tiếng của nước Anh. Hôm đó là ngày 7/10/1965.
Talbot có mặt tại sở cảnh sát để gặp vợ chồng David. Ông chăm chú nghe những lời khai của nhân chứng.
Theo lời khai của David, đêm hôm đó, chị dâu của anh – Myra Hindley đến thăm nhà anh. David sống cùng vợ và mẹ vợ trong một căn nhà mới. Myda nói với David rằng cô sợ đi về nhà một mình trong đêm tối nên David đã đồng ý đưa chị mình về.
Khi đến nhà Myda tại số 16 đường Wardle Brook, Manchester, Myda mời David vào thăm nhà, cô sống cùng bạn trai mình là Ian Brady. Cả hai mời David vài ly rượu vang trong phòng ăn.
………..
David nghĩ mình đang nghe một câu chuyện ảo tưởng, nhưng nghĩ đến những gì mình vừa chứng kiến, anh bắt đầu lo cho tính mạng của mình nếu còn ở trong ngôi nhà này. Điều tốt nhất bây giờ David nghĩ mình nên làm lúc này là giữ bình tĩnh và hưởng ứng câu chuyện của họ.
………
Đôi tình nhân độc ác
Sau khi nghe xong câu chuyện, Talbot và thám tử Carr vội vã tới ngôi nhà tại số 16 đường Wardle Brook cùng với hơn 20 cảnh sát nữa.
………..
Ian Brady bị bắt ngay tại chỗ. Nạn nhân là Edward Evans, 17 tuổi.
Tại sở cảnh sát, Ian Brady khai với cảnh sát rằng, tối hôm đó đã xảy ra một cuộc tranh luận tại nhà hắn giữa hắn, David Smith và Edward Evans. Edward đã không kiềm chế được mình nên xô xát với hắn và David.
………
Theo lời khai của David cùng với những bằng chứng không thể chối cãi được tìm thấy tại nhà, Ian Brady và Myra Hindley đã bị bắt để điều tra.
………
Ngày 10/10/1965, xác cô bé Lesley Anne Downey, 10 tuổi được tìm thấy. Lesley được gia đình thông báo mất tích ngày 26/12/1964.
Mười một ngày sau, xác cậu bé 12 tuổi – John Kibride được tìm thấy. John biến mất không một dấu tích để lại vào ngày 11/11/1963.
Tính cho tới năm 1965, trong lịch sử tội phạm nước Anh, lần đầu tiên một người phụ nữ có tham gia vào những vụ giết người hàng loạt như Myra trong vụ án này. Người dân nước Anh không thể hiểu được tại sao một người phụ nữ lại có thể tham gia vào tội ác khủng khiếp như vậy. Đó là một việc làm không thể tha thứ được đối với họ.
………
Lý lịch về Myra
Sinh ngày 23/7/1942 tại Gorton, một khu công nghiệp nổi tiếng ở Manchester, Myra là con đầu của vợ chồng Nellie và Bob Hindley. Bob Hindley đang phục vụ trong quân đội khi Nellie sinh Myra. Myra lớn lên bên bà ngoại của mình là Ellen Maybury.
Khi rời khỏi quân đội, Bob mua một căn nhà riêng gần với nhà mẹ vợ của mình. Ông gặp khó khắn với cuộc sống “dân sự” và không biết nên bắt đầu kiếm sống bằng nghề gì. Khi đứa con thứ hai sinh ra, Bob và Hellie đều quá bận rộn với việc kiếm sống, Myra lại được gửi về với bà ngoại.
Myra được bà ngoại đặc biệt chăm sóc, bà Elllen muốn bù đặp sự thiều thốn tình cảm và sự dạy dỗ của người cha cho Myra. Bob không phải là một người tình cảm, sự vắng mặt của ông trong nhưng năm đầu đời của Myra đã tạo ra cho cô bé một khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy được.
Lên 5 tuổi, Myra bắt đầu đi học tại trường tiểu học Peacock. Cô bé tỏ ra già dặn hơn trước tuổi.
Vài năm sau đó, Myra bắt đầu nổi trội và thể hiện khả năng sáng tác thơ của mình. Myra thích thích thể thao và bơi khá giỏi. Nhưng những điều này không khiến Myra hết tự ti, cô luôn bị bạn bè trêu chọc vì cái mũi bất thường của mình.
15 tuổi, Myra kết bạn với Michael Higgins, một cậu bé 13 tuổi, nhút nhát và tính cách như con gái. Myra rất quan tâm tới Michael và bảo vệ cậu như bảo vệ em trai mình.
………..
Không lâu sao đó, Myra bỏ học khi kết quả học của cô tại trường rất khá.
Công việc đầu tiên của Myra là nhân viên bàn giấy tại một công ty kỹ thuật điện. Tâm lý của cô đã khá hơn. Myra thường đến những quán bar nhảy nhót, nghe nhạc và bắt đầu hút thuôc. Sự xuất hiện của Myra luôn thu hút mọi người. Cô bắt đầu làm tóc, trang điểm đậm và thay đổi hoàn toàn.
Sinh nhật lần thứ 17, Myra đính hôn với Ronnie Sinclair – một thanh niên làm việc trong nhà máy ép trái cây. Sau một thời gian cặp kè với nhau, Myra bắt đầu nghĩ khác về cuộc sống sau này với Ronnie, cô sợ ràng buộc với Ronnie về cuộc sống gia đình nên đã chủ động hủy bỏ việc đính hôn.
Myra rời tới Luân Đôn để tìm kiếm một cuộc sống mới mẻ hơn. Tháng 1/1961, Myra gặp Ian Brady….
Lý lịch của Iran Brady
Ian Brady sinh ngày 2/1/1938 tại Gorbals, một trong những khu ổ chuột nhiều tệ nạn ở Glasgow vào thời điểm đó. Mẹ Ian là Margerat Peggy – một cô hầu bàn tại một khách sạn bậc trung. Peggy không bao giờ tiết lộ bố của Ian là ai. Thời điểm đó, một bà mẹ đơn thân như Peggy đã phải chịu rất nhiều những điều tiếng từ xã hội.
Năm Ian được 12 tuổi, bà Peggy chuyển tới sống với Patrick Brady. Patrick là chồng hợp pháp của Peggy.
Hồi đi học, Ian được nhận xét là cậu bé thông mình, nhưng khá nhút nhát. Ian không tham gia bất cứ môn thể thao nào và bị bạn bè coi là yếu đuối như con gái.
Lớn hơn một chút, Ian bắt đầu hút thuốc và dính phải những rắc rối với cảnh sát. Từ 13 đến 16 tuổi, Ian đã bị bắt 3 lần về tội trộm cắp.
Những năm tháng sau này của Ian cũng gắn liền với những lần bị bắt như vậy.
Sau nhiều năm phiêu bạt khắp các vùng để kiếm sống, năm 1959, Ian bắt đầu làm nhân viên kinh doanh cổ phiếu tại một công ty nhỏ. Hơn một năm sau đó, công ty có một cô thư ký mới chuyển đến. Đó chính là Myra Hindley.
Ian đã thu hút Myra ngay từ lần đầu gặp gỡ. Myra cảm thấy được sự khác biệt với những người đàn ông khác ở người lạnh lùng như Ian, Myra quyết tâm theo đuổi bằng được người đàn ông này.
Sau một thời gian dài lên kế hoạch theo đuổi Ian, Myra đã thành công. Ian chính thức trở thành bạn trai của cô. Myra hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu đó và luôn cố gắng làm hài lòng bạn trai. Myra thay đổi cách ăn mặc theo phong cách Đức mà Ian muốn, đồng ý cho hắn chụp những bức ảnh nhạy cảm.
Gia đình, bạn bè là người thấy được rõ nhất sự thay đổi của Myra.
Tại nơi làm việc, Myra là người hay cáu kỉnh, độc đoán và thích ra lệnh. Em gái cô – Maureen sau này khi ra tòa làm chứng đã cho biết: “Sau khi gặp Ian, Myra không còn sống cuộc sống bình thường nữa. Chị tôi trở nên bí hiểm hơn, và thậm chí đã tuyên bố ghét trẻ em và muốn giết chúng.”
Đầu năm 1963, Ian lên kế hoạch cho việc cướp ngân hàng. Hắn cần Myra tham gia phi vụ này. Myra sẽ làm lái xe cho hắn. Ngay lập tức, Myra bắt đầu học lái xe, tham gia các câu lạc bộ đua xe và mua súng.
Kế hoạch sau đó không được thực hiện, nhưng Ian đã thực hiện được mục đích điều khiển Myra của mình.
Nạn nhân đầu tiên
Đêm 12/7/1963, Ian Brady và Myra Hindley đã ra tay với nạn nhân đầu tiên của chúng là Pauline Reade, 16 tuổi.
Hôm Pauline bị mất tích, người nhà cô bé thông báo Pauline đến một câu lạc bộ nhảy. Pauline đã lên kế hoạch đến đây cùng với 3 người bạn của mình là Linda, Barbara và Pat. Nhưng vào phút cuối cả ba đã hủy cuộc hẹn, Pauline quyết định đến câu lạc bộ một mình.
8h tối, Pauline diện một bộ váy màu hồng và rời khỏi nhà. Bạn bè Pauline đợi cô ở câu lạc bộ hôm đó đã không thấy cô xuất hiện.
Nửa đêm, khi không thấy con gái trở về nhà. Cha mẹ Pauline, Joan và Amos đã vội vã ra ngoài tìm kiến, họ cũng đã thông báo cho cảnh sát, nhưng không có bất cứ dấu vết nào được tìm thấy.
Đứa trẻ thứ hai biến mất vào ngày 11/11/1963
Jonh Kibride, 12 tuổi, cùng bạn của mình là John Ryan đến rạp chiếu phim vào buổi chiều. Bộ phim kết thúc lúc 5h, cả hai cùng nhau ra bến xe bus đợi xe. Đây là lần cuối cùng Ryan và mọi người trông thấy Kibride. Cha mẹ Kibride đã thông báo với cảnh sát để tìm kiếm nhưng cũng không có manh mối nào được để lại.
Sáu tháng sau đó, ngày 16/6/1964, một đứa trẻ khác lại mất tích.
Hôm đó vào thứ 3, cậu bé mười 13 tuổi – Keith Bennett sẽ đến nhà bà ngoại như thường lệ. Cậu bé mất tích trên đường đến nhà bà.
Nửa năm sau, ngày 26/12/1964, đứa trẻ thứ 4 được gia đình thông báo mất tích.
Lesley Ann Downey, 10 tuổi. Lesley đã đi cùng bạn bè đến hội chợ địa phương. Chiều muộn hôm đó, tất cả trở về nhà trừ Lesley. Một cậu bạn nhìn thấy Lesley đứng một mình tại bãi để xe.
Khắp mọi nơi trong khu thị trấn, ảnh thông báo mất tích được dán. Cảnh sát đã cố gắng tìm kiếm nhưng đều không tìm thấy dấu vết nào. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Hơn 10 tháng sau đó, sự thật kinh khủng mới bắt đầu được phát hiện.
………
Người mẹ tội nghiệp của Lesley đã phải lắng nghe cuốn băng để xác nhận liệu có phải tiếng kêu cứu của con gái mình. Ngay khi giọng nói cất lên, mẹ Lesley đã nhận ra giọng con gái mình rồi bật khóc. Chứng cứ quá rõ ràng, nhưng Ian và Myra vẫn không nhận tội giết Lesley.
………
Ngày 27/4/1966, Ian Mrady và Myra Hindley bị đưa ra xét xử công khai tại Chester Assizes.
Phiên tòa xét xử Ian Brady và Myra Hindley được mở công khai ngày 27/4/1966.
Suốt phiên tòa, cả hai không thừa nhận gây nên cái chết của tất cả các nạn nhân mà cảnh sát nghi ngờ. Chúng cố gắng đỗ lỗi cho David Smith liên quan đến những vụ giết người đó.
Ian và Myra lạnh lùng khi nghe bất cứ bằng chứng. Chúng không hề có bất cứ thái độ ăn năn nào với những tội ác mà mình gây nên. Gia đình của các nạn nhân và những người có mặt tại phiên tòa đều cảm thấy tức giận vì điều đó.
Phiên tòa kết thúc với lời kết tội Ian Brady là hung thủ gây nên cái chết của Lesley Ann Downey, John Kilbride, và Edward Evans. Myra bị kết tội giết Lesley Ann Downey, Edward Evans và bao che cho Ian trong vụ giết John Kilbride.
Một điều luật được ban hành năm 1965 đã xóa án tử hình tại Chester Assizes. Điều luật này có hiệu lực 4 tháng trước khi cả hai bị đem ra xét xử. Điều này có nghĩa Ian và Myra sẽ thoát án tử hình.
Tòa tuyên án cao nhất đối với Ian và Myra, chung thân không có khả năng phóng thích.
Thời gian đầu trong tù, Ian và Myra thường xuyên viết thư cho nhau, thậm chí cả hai còn có ý định sẽ kết hôn trong thời gian này. Ý định này sau đó đã không được thực hiện khi Ian và Myra bắt đầu có mâu thuẫn.
Ian chấp nhận bản án của mình và bắt đầu an phận với cuộc sống trong tù, hắn nghĩ mình không bao giờ có thể rời khỏi được đây. Nhưng Myra thì không, cô luôn khẳng định mình vô tội và một mực đổ lỗi cho David Smith, theo Myra, David cũng phải chịu trách nhiệm cho những tội ác đó.
Ngay sau khi tòa tuyên án, Myra đã bắt đầu việc kháng cáo. Tòa phúc thẩm đã nhận đơn kháng cáo và vẫn tuyên y án trung thân với Myra.
Năm 1970, Myra cắt đứt mọi liên lạc với Ian. Hôn ước của họ bị hủy. Myra không có ý định sẽ gặp lại Ian.
Bảy năm sau đó, hơn 10 năm ngồi tù, Myra bắt đầu lên kế hoạch cho chiến dịch đòi lại tự do của mình. Myra tin rằng chắc chắn sẽ có ngày mình được tự do.
Trong vòng hai năm tiếp theo, Myra đã viết một đơn kháng án với hơn 20.000 từ, trong đó Myra “đóng vai” một nạn nhân vô tội, cô bị lôi kéo bởi Ian. Theo lời Myra, Ian chính là hung thủ của tất cả các vụ giết người, và đồng phạm của Ian là David Smith.
Trước khi hồ sơ kháng cáo của Myra được hoàn thành, năm 1978, Ian đã tuyên bố mình không hề có ý định kháng cáo. Ian thừa nhận tội lỗi của mình và chấp nhận thi hành bản án. Cái tên Ian Brady không còn được nhắc đến.
Toàn bộ hồ sơ kháng cáo được gửi tới Bộ Nội vụ để xét duyệt lệnh tạm tha. Bộ trưởng Merlyn Rees đã thành lập một ủy ban riêng để xem xét trường hợp này của Myra.
Đơn kháng cáo của Myra bị trì hoãn thêm ba năm bởi sự thay đổi Bộ trưởng.
Năm 1985, đơn kháng cáo của Myra chính thức bị bác bỏ. Bộ tưởng bộ Nội vụ quyết định Myra không được nộp đơn kháng cáo và đơn xin được tạm tha trong vòng ít nhất 5 năm tới. Myra sẽ phải chịu án ít nhất là 15 năm cho tội danh của mình.
Năm 1986, Tòa án Nhân quyền của châu Âu tuyên bố việc xin được phóng thích của Myra Hindley là không thể. Lời khai Myra không liên quan đến các vụ giết người là hoàn toàn không hợp lý.
Cuối năm 1986, mẹ của Keith Bennett đã viết một bức thư cho Myra, bà tha thiết mong được nghe những gì đã xảy ra với con trai mình. Bức thư đã khiến Myra phải khóc.
Điều này có lẽ đã tác động mạnh mẽ tới Myra. Đầu năm 1987, Myra Hindley công khai thú nhận mọi tội lỗi của mình. Myra thừa nhận có tham gia vào 5 vụ giết người, bao gồm cả việc giết Pauline Reade và Keith Bennett. Tuy nhiên, Myra vẫn không thừa nhận mình là hung thủ trực tiếp.
Về phía Ian Brady, hắn từ chối cung cập thêm bất kỳ thông tin nào về vụ án.
………
Tại thời điểm Myra thú tội, luật sư của cô hi vọng sự hối hận và thành khẩn trong lời khai của Myra có thể giúp cô giảm án đến 10 năm.
Bất chấp quyết định không cho phép Myra nộp đơn xin khoan hồng trong vòng 5 năm năm 1985, đến năm 1986, Myra lại tiếp tục nộp đơn kháng cáo xin được khoan hồng. Điều này khiến dư luận và phía người nhà các nạn nhân vô cùng bức xúc. Phía bộ trưởng Bộ Nội vụ Michael Howard tuyên bố rằng Myra Hindley sẽ không bao giờ được phóng thích. Quyết định này được tuyên bố cho 23 trường hợp đang chịu án chung thân khác, trong đó có Ian Brady.
Năm 1988, trong khi Ian Brady “mòn mỏi” với cuộc sống trong tù, dân chúng Anh vẫn không đồng ý với việc tha thứ cho tội ác của Myra Hindely.
Thật khó có thể tưởng được rằng sẽ có một vị Bộ trưởng nào đó sẽ ký quyết định phóng thích Myra. Tính tới thời điểm này, Myra đã nộp tới 1997 đơn kháng cáo.
Myra vẫn kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi mình chịu án tròn 30 năm để đủ điều kiện phóng thích. Myra hi vọng dân chúng Anh sẽ không gây áp lực lên chính phủ để yêu cầu họ phản đối điều đó.
Myra không biết rằng, bức hình của mình với ánh mắt trừng trừng đã để lại ấn tượng không tốt đối với mọi người. “Cô ấy, ánh mắt ấy là hiện thân của cái ác.”
Tháng 9/1999, Myra bắt đầu có dấu hiệu đau thắt ngực. Kết quả của việc nghiện thuốc lá.
Cuối năm 1999, lúc đó Myra 57 tuổi, đang chịu án tại nhà tù Highpoint ở Suffolk, cô được tạm tha vì tình hình sức khỏe có vấn đề. Myra được chuyển tới bệnh viện West Suffolk để điều trị. Bác sĩ lo ngại Myra có thể bị đột quỵ trong tù. “Cô ấy hút thuốc lá quá nhiều, bị đau thắt ngực và cao huyết áp.”
Nghe tin sức khỏe của Myra không được tốt, bà Winnie Johnson – mẹ của Keith Bennett đã cố gắng liên lạc với Myra với hi vọng được biết thêm về cái chết của con trai mình trước khi đã quá muộn.
Thứ 6 ngày 7/1/2000, tình trạng sức khỏe của Myra rất nghiệm trọng. Myra cần được chuyển tới bệnh viện để điều trị, cần phải phẫu thuật ngay lập tức. Ba ngày sau cuộc phẫu thuật, tình trạng sức khỏe của Myra vẫn rất xấu. Myra yêu cầu gặp luật sư của mình.
Thứ 3 ngày 29/2/200, kênh truyền hình BBC thông báo sẽ phát sóng một bộ phim tài liệu nói về Myra và khoảnh khắc Myra nói muốn được treo cổ tự tử vì những tội ác mà mình gây ra.
Myra có viết một bức thư kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Ian Brady, kể về những ngày tháng day dứt của cô. Nội dung bức thư cũng đã được công bố rộng rãi. Phía gia đình nạn nhân phản đối gay gắt chương trình này của đài BBC.
Thứ 2 ngày 23/4/2001, một số phương tiện đưa tin ở nước Anh đưa tin Myra Hindley bị ung thư phổi giai đoạn cuối và cuộc sống chỉ kéo dài được vài tháng.
Myra Hindley chết ngày 15/11/2002 ở tuổi 60.