Đọc toàn bộ nội dung vụ án
Những phát hiện kinh hoàng
Đêm 13/12/1990 ở khu vực Oak Cliff thuộc thành phố Dallas Texas (Mỹ), người dân phát hiện xác một cô gái không mặc quần. Nạn nhân là một phụ nữ cao ráo, tóc đen, chỉ mặc chiếc áo sơ mi.
………
Nạn nhân nhanh chóng được xác định là Mary Lou Pratt, 33 tuổi, một gái mại dâm quen mặt tại đây. Các chuyên gia điều tra tội phạm cho rằng hung thủ ra tay với nạn nhân theo một kế hoạch đã lên từ trước. Tuy nhiên, ngoài những thông tin này ra thì họ không tìm thấy chút dấu vết nào của hung thủ tại hiện trường. Danh sách nghi phạm cũng được đưa ra sau đó nhưng đều không có đủ bằng chứng để buộc tội bất kỳ ai.
Giữa lúc vụ án rơi vào bế tắc thì tháng 2/1991, Susan Peterson, 27 tuổi, một trong những gái mại dâm nổi tiếng xinh đẹp tại vùng Oak Cliff bị giết hại theo cách giống như Mary Lou Pratt.
………
Đáng chú ý, hai ngày trước khi bị giết, Peterson từng nói với cảnh sát rằng cô có thông tin liên quan đến việc giết hại Mary Lou Pratt. Theo Peterson, hung thủ là một người đàn ông sống trong khu vực.
Giữa tháng 12/1990, Veronica, một gái mại dâm khác cũng thông báo với cảnh sát rằng có kẻ lạ đã cố gắng tấn công cô nhưng cô may mắn trốn thoát và chạy đi tìm sự hỗ trợ. Veronica có một vết thương trên đầu sau khi xung đột với kẻ lạ.
Từ đây, cảnh sát biết rằng họ đang phải đối mặt với một kẻ giết người hàng loạt. Họ liên tục đưa tin để cảnh báo người dân. Cảnh sát thắt chặt an ninh ở những nơi hoạt động của gái mại dâm bởi họ nghĩ đây là đối tượng mà hung thủ sẽ hướng tới.
Tội ác chưa dừng lại
Thế rồi, nỗ lực của họ dường như không mang lại kết quả khi ngày 18/3, một nạn nhân nữa lại được phát hiện. Nạn nhân là Shirley Williams, 41 tuổi, cũng là gái mại dâm.
………
Sau khi vụ việc được công bố, một gái mại dâm khác tên là Brenda đã liên hệ với cảnh sát cho biết cách đó vài ngày, một gã đàn ông da trắng đã cố gắng giết cô. Đó là một gã to lớn, để ria mép, lái chiếc xe Wagon màu xanh lá cây hay màu nâu, do trời tối nên nạn nhân không nhìn rõ màu xe.
Nạn nhân cho biết, cô đã lên xe của kẻ lạ mặt này và hai người trao đổi với nhau. Khi cô không đồng ý đi đến một khu vực khác, kẻ này tỏ ra rất tức giận nhưng vẫn lái xe đi. Brenda liền liều mình mở cửa nhảy xuống bất chấp gã đàn ông đang điều khiển xe với tốc độ cao.
Biết rằng nếu không nhanh chóng tìm ra hung thủ thì chắc chắn sẽ có thêm nhiều nạn nhân khác, cảnh sát đã tập trung mọi lực lượng của mình quyết tâm làm rõ sự việc.
Nhân chứng quan trọng
Trước tính chất nghiêm trọng của vụ án, cảnh sát nhanh chóng tập trung điều tra nhằm tìm ra hung thủ trước khi hắn ra tay với nạn nhân tiếp theo. Họ đã tăng cường lực lượng bí mật theo dõi hoạt động của các khu mại dâm trong khu vực. Họ cũng cử các nữ cảnh sát đóng giả làm gái mại dâm để nhử hung thủ. Tuy nhiên những nỗ lực này đã không đem lại kết quả đáng kể.
Dựa trên những nghiên cứu tâm lý học tội phạm, cảnh sát đã đưa ra những phỏng đoán ban đầu về nhân dạng và tính cách của hung thủ. Đó là kẻ bị ám ảnh bởi vấn đề tình dục, có xu hướng ghét phụ nữ đặc biệt là gái mại dâm, có thể do những người phụ nữ thân thiết của hắn hành nghề này. Hung thủ có thể là người da trắng, tầm 30 tuổi, là cư dân lâu năm của khu vực Oak Cliff. Hắn có công việc được tôn trọng trong xã hội và có thể sở hữu một chiếc xe dạng bán tải.
Tin tức về kẻ giết người hàng loạt được lan truyền rộng rãi. Lúc này, cảnh sát bất ngờ nhận được thông tin từ cô gái hành nghề gái mại dâm có tên Veronica Rodriguez. Veronica cho biết đã đi cùng Mary Patt vào đêm xảy ra án mạng, chứng kiến cái chết của nạn nhân này.
Theo lời khai của Veronica, tối hôm đó, một người đàn ông đã thuê cả Veronica và Mary đến một bãi cỏ rộng. Theo yêu cầu của vị khách kỳ lạ này, Mary sẽ tiếp khách trước sau đó mới đến Veronica. Khi Veronica đang ở phía xa thì bất ngờ nghe loáng thoáng thấy có tiếng tranh cãi. Về sau cô nhận ra dường như Mary có xảy ra xung đột với vị khách. Bất ngờ, hung thủ rút súng và bắn một phát vào sau đầu Mary. Quá hoảng sợ, Veronica vội chạy trốn và xông vào một ngôi nhà gần đó xin tá túc.
Manh mối đầu tiên
Theo mô tả của Veronica, thủ phạm là người đàn ông da trắng, tuổi trung niên với mái tóc hoa tiêu, lái xe bán tải màu trắng. Tuy nhiên, Veronica nổi tiếng là người nghiện rượu, có sử dụng thuốc phiện. Theo người thân, hầu hết thời gian Veronica ở trong trạng thái không tỉnh táo. Hơn thế nữa, khi cảnh sát đến xác thực thông tin về người đã cho Veronica trú nhờ vào đêm đó, người này đã phủ nhận. Vì vậy, họ đã không tin vào câu chuyện đó.
Vụ án rơi vào bế tắc trong khi người dân, nhất là những cô gái hành nghề mại dâm luôn sống trong trạng thái lo sợ. Không còn phương án nào khác, cảnh sát quyết định phân tích những chi tiết rất nhỏ trong hồ sơ vụ án với niềm tin rằng chắc chắn hung thủ phải để lại sơ hở gì đó. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, họ phát hiện ra một chi tiết trùng hợp. Theo đó, mô tả của Brenda trước đó về hung thủ rất giống với mô tả của Veronica. Vị khách kỳ lạ của Brenda cũng là người đàn ông trung niên, có thân hình khá lực lưỡng, tóc muối tiêu, lái xe bán tải màu trắng.
Đến lúc này, cảnh sát mới quay về xác minh lời khai của Veronica. Chủ nhân của căn hộ mà Veronica khai rằng cô ta đã trú chân tên là Axton Schindler – tài xế lái xe tải. Khi điều tra thân thế của Schindler này, cảnh sát phát hiện ra một sự thật bất ngờ. Schindler tuy chưa hề có tiền án tiền sự, nhưng địa chỉ ghi trên bằng lái xe của người này không giống với địa chỉ thực đang sinh sống.
Schindler chỉ đang thuê ngôi nhà đó để ở trọ. Tìm kiếm trên cơ sở dữ liệu, cảnh sát phát hiện chủ nhân của ngôi nhà anh ta đang thuê trọ là hai anh em Charles Albright và Fred Albright. Trong hai người này, Charles Albright lại có ngoại hình khá giống mô tả của hai nhân chứng.
Cảnh sát bắt đầu tin rằng họ đã có những manh mối đầu tiên.
Những bằng chứng rõ ràng
Nhận thấy sự trùng hợp trong lời khai của hai nhân chứng là Brenda và Veronica, cảnh sát liền đưa một bức ảnh của Charles Albright cho hai cô gái nhận dạng cùng với một vài nghi phạm khác. Không bảo nhau, Brenda và Veronica đều ngay lâp tức chỉ vào Charles Albright.
Cảnh sát lập tức bắt giữ và khám xét nhà Charles Albright. Họ đã tìm được nhiều tài liệu, báo chí nói về những kẻ giết người hàng loạt và đăc biệt hơn là rất nhiều bức ảnh búp bê không có mắt.
Ban đầu, Charles khai rằng mình không cất giấu vũ khí trong nhà, nhưng cảnh sát lại tìm thấy một khẩu súng Smith & Wesson 44. Khi so sánh, họ nhận thấy đây chính là vũ khí được sử dụng trong các vụ giết người. Một con dao với lưỡi rất sắc cũng được tìm thấy.
Với những gì tìm thấy tại nhà nghi phạm, cảnh sát gần như chắc chắn đây là kẻ ho cần tìm. Tuy nhiên, Charles lại đưa ra được bằng chứng ngoại phạm của mình. Trong suốt quá trình điều tra, cảnh sát có được thông tin Charles rất ghét gái mại dâm và đã từng thừa nhận muốn họ biến mất hoàn toàn. Ngoài ra, nhiều gái mại dâm cho biết Charles từng có quan hệ với mình nhiều năm nay và một hồ sơ liên quan đến các vụ trộm cắp, lừa đảo.
Trước những cáo buộc, Charles kiên quyết không nhận mình có liên quan đến ba vụ giết người đó hay bất cứ gái mại dâm nào. Hắn chỉ ra rằng những việc phạm tội trước đây đã là quá khứ, đó là hành vi lừa đảo, chiếm dụng tài sản, không liên quan đến tấn công tình dục và giết người.
Người đàn ông tốt bụng
Khi cảnh sát tới nhà đọc lệnh bắt giữ Charles vì là nghi phạm của vụ án nổi tiếng này, người vợ là Dixie đã vô cùng kinh ngạc. Cô cho biết đây là điều không thể bởi chồng mình rất hiền lành và tất cả những buổi tối Charles đều ở nhà cùng với cô.
Không chỉ Dixie, những người hàng xóm cũng khẳng định cảnh sát đã bắt nhầm người. Charles là người đàn ông tốt tính, hào phóng, thân thiện và luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Không chỉ có vậy, ở tuổi 57, Charles có vẻ không giống với một tên sát nhân hàng loạt trẻ tuổi man rợ và cuồng dâm. Không chỉ có vậy, theo hiểu biết của cảnh sát về hầu hết những tên giết người hàng loạt, hầu hết bọn chúng đều là những kẻ thất bại và cô độc, làm những công việc chân tay và không có bất kì mối quan hệ nào dài hạn. Albright hoàn toàn không như thế. Người đàn ông này làm công việc nghiên cứu và khá thông minh.
Trước những thông tin này, ban đầu nhóm thám tử cũng có vẻ dè chừng. Việc sai sót trong điều tra không phải là không bao giờ xảy ra. Tuy nhiên, từ nhiều nguồn tin thu thập được, cảnh sát biết được Charles có một người cha giàu có và để lại nhiều gia sản, song thực tế do thói quen tiêu pha hoang phí, vô độ, Charles lại phụ thuộc kinh tế vào vợ. Ngoài ra, ông ta còn nói dối nhiều lần trong quá trình thẩm vấn của cảnh sát.
Khi cảnh sát đưa ra hồ sơ tội phạm trước đây của Charles, Dixie hoàn toàn không biết về điều đó. Dixie cũng không biết số tiền lớn mà Charles được thừa kế. Tương tự vậy, việc quan hệ với gái mại dâm nhiều năm của chồng mình cũng khiến Dixie vô cùng sốc.
Mặc dù vậy, cảnh sát vẫn có chút lo lắng nếu chẳng may bắt giữ và truy tố nhầm người khi mà dư luận đang rất quan tâm đến vụ án. Đó là chưa kể, một sai lầm như vậy có thể giúp kẻ giết người thực sự có cơ hội tiếp tục gây án.
Lúc này, việc tìm ra sự thật có phải Charles đang cố lừa dối mọi người hay không là điều cảnh sát đặc biệt quan tâm.
Quá khứ bất hảo
Charles Albright sinh ngày 10/8/1933 nhưng bị bỏ rơi ngay từ khi mới ra đời. Sống ở trại trẻ mồ côi được vài năm, Charles đã được hai vợ chồng Fred Albright và Belle Albright nhận về nuôi. Tuy nhiên, kinh tế gia đình Albright cũng không mấy khá giả nên những món đồ chơi là điều xa xỉ với cậu bé Charles. Trong khi đó, Charles lại rất thích những con thú nhồi bông được trưng bày trong các cửa hàng nhưng chỉ dám đứng nhìn từ xa.
Thương con, Belle thường lấy da của những con vật may thành thú nhồi bông. Vì là người khéo tay nên những món đồ cô làm ra đều khá đẹp ngoại trừ đôi mắt. Charles thường phải phải dùng khuy áo để thay thế bởi không có tiền để mua những đôi mắt đồ chơi long lanh ngoài cửa hàng.
Ở trường, tuy là một học sinh xuất sắc nhưng Charles hay dính đến những vụ trộm cắp vặt. 13 tuổi, Charles đã bị cảnh sát bắt vì tội hành hung người khác. 16 tuổi, Charles phải ngồi tù 1 năm vì lấy cắp tiền từ một máy tính tiền tự động, mua một khẩu súng ngắn và một khẩu súng trường.
Sau khi ra tù, được bố mẹ động viên, Charles liền tu chí, chăm chỉ học lại và biết nhiều thứ tiếng. Ở trường phổ thông, Charles có một cô bạn gái xinh xắn với đôi mắt rất đẹp nhưng chuyện tình học sinh này không kéo dài được bao lâu và người bạn gái chủ động chia tay. Charles liền lấy những bức ảnh của cô và cắt lấy phần mắt rồi dán khắp trần nhà, thậm chí trong cả nhà tắm. Người ta cho rằng dường như Charles bị ám ảnh bởi đôi mắt đó.
Những bằng chứng khó buộc tội
Vào thời điểm sắp tốt nghiệp, Charles bị đuổi học vì tội trộm cắp nhưng mấy năm sau lại có tới hai tấm bằng cử nhân và thạc sĩ. Sau này, người ta mới biết hắn đã làm giả chúng. Với hai tấm bằng giả, Charles đã xin làm giáo viên tại một trường trung học và kết hôn nhưng cuộc hôn nhân ấy cũng sớm kết thúc. Năm 1974, Charles và vợ ly hôn. Sau thời điểm đó, Charles phạm tội thường xuyên hơn.
………
Năm 1986, Charles gặp Dixie và hai người kết hôn. Dixie gần như phải chi trả tất cả những hóa đơn cho sinh hoạt chung và chăm sóc Charles rất chu đáo, cô không hề biết Charles có một quá khứ bất hảo như vậy.
Dù cảnh sát gần như chắc chắn Charles là hung thủ giết hại ba cô gái mại dâm nhưng họ lại không tìm thấy bằng chứng thuyết phục có thể buộc tội Charles. Tất cả quần áo của Charles đã được ngâm trong dung dịch đặc biệt để phát hiện dấu máu nhưng đều không có kết quả. Bằng chứng khả thi nhất là khẩu súng được cho là hung khí giết người thì lại được Charles đưa ra hóa đơn chứng minh mua sau thời điểm xảy ra vụ án.
Trong chiếc chăn trên xe Charles có một số mẫu tóc lạ. Cảnh sát đã tiến hành đối chiếu và kết luận những mẫu tóc đó phù hợp với nạn nhân. Tuy nhiên, đây cũng không được coi là bằng chứng thuyết phục để buộc tội Charles.
Phút đối đầu kinh hoàng
Rất nhiều bằng chứng giết người được đưa ra cùng với những nghi vấn về cuộc đời của Charles Albright nhưng ở thời điểm đó, chúng đều không đủ thuyết phục để có thể buộc tội nghi can này.
Mặc dù vậy, phía công tố vẫn nhất quyết truy tố bị cáo Charles Albright phải chịu trách nhiệm về cái chết của Mary Pratt, Shirley Williams và Susan Peterson với mức hình phạt đề nghị là tử hình. Để có thể thực thi công lý, cảnh sát hiểu rằng họ sẽ phải cố gắng hơn nữa trong việc tìm thêm nhân chứng, vật chứng chống lại Charles.
Và rồi, họ nhận được lời khai từ một cô gái mại dâm đang ở trong tù tên là Mary Beth. Cô khai với cảnh sát rằng có quen biết Albright và vào đêm mà nạn nhân Mary Pratt bị giết, Mary Beth đang đứng bên ngoài một nhà nghỉ thì bỗng nhiên một người đàn ông túm lấy cô và dí dao vào cổ, buộc cô phải lên xe.
Dù đã chống trả quyết liệt, song Mary Beth không thể thoát được. Kẻ tấn công đưa cô đến một cánh đồng, ném cô lên một cái chăn và liên tục đánh đấm cô. Sau đó, hắn mở một cái hộp và Beth nhìn thấy rất nhiều con dao X-Acto với lưỡi cạo rất sắc. Albright chọn một chiếc và dùng nó để cắt áo nạn nhân. Quá hoảng sợ, Mary Beth ngất đi và chỉ kịp nghe thấy loáng thoáng có tiếng người. Khi tỉnh lại, kẻ tấn công đã đi đâu không rõ. Thì ra, Mary Beth đã may mắn vì có người tình cờ đi ngang qua lúc đó.
Dường như, khi bị vuột mất một con mồi, Albright lập tức đi tìm một con mồi khác và Mary Pratt đã trở thành nạn nhân của hắn. Thời điểm đó Mary Beth không dám trình báo cảnh sát vì lo sợ sẽ bị trục xuất.
Từ lời khai này, các thám tử nhận ra có thể dựa vào đó để tìm ra những manh mối mới. Họ quyết định thẩm vấn các cô gái hành nghề mại dâm khác trong vùng.
Chiếc áo dính máu
Tina, một gái mại dâm có đôi mắt khá đẹp đã cung cấp thêm cho cảnh sát những thông tin liên quan đến Charles. Cô cho biết đã từng cặp kè với Albright, hắn rất tử tế và lịch sự cho tới khi hai người đi chơi với nhau lần cuối. Lần đó, hắn và Tina ngồi trong chiếc xe tải nhỏ của Albright và hắn đã đối xử với cô thô bạo hơn thường lệ. Kể từ đó Tina tránh mặt người đàn ông này.
Tina biết nạn nhân Shirley vì hai người đã có thời gian từng ở cùng nhau. Có lần ngồi trên xe của Charles, Tina nhìn thấy một chiếc chăn cũ màu xanh, một số bao cao su và chiếc áo khoác nhàu nát màu vàng nhạt của Shirley. Trên chiếc áo có dính máu. Điều đáng nói là Shirley đã mặc chiếc đó vào hôm cô biến mất.
Một số gái mại dâm cũng xuất hiện tại đồn cảnh sát sau đó để tố cáo những hành vi của Charles. Theo lời khai của họ, Charles đã qua lại với gái mại dâm từ rất lâu, hắn là một kẻ bạo lực, sẵn sàng ra tay với bất cứ ai khiến hắn không hài lòng.
Cũng đúng lúc này, Willie Upshaw, nhân viên bán hàng tại cửa hàng vũ khí địa phương cho biết thực chất Charles còn sở hữu một khẩu súng cỡ 0.44 khác. Khẩu súng được mua với tên của cha Charles. Trong quá trình điều tra và khám xét nhà của nghi can, cảnh sát đã không tìm thấy nó.
Cuối cùng, phiên tòa xét xử Albright được ấn định vào ngày 2/12/1991. Charles bị cáo buộc liên quan trực tiếp đến ba vụ giết người. Nếu những bằng chứng cảnh sát có được có thể buộc tội Charles thì hắn sẽ khó tránh khỏi án tử hình.
Phiên tòa gây chú ý
Phiên tòa xét xử Charles Albright diễn ra ngày 2/12/1991 thu hút sự quan tâm rất lớn của dư luận. Dixie, vợ của Charles vẫn một mực cho rằng chồng mình không thể là kẻ giết người man rợ. Glenda Dunham, một người bán báo cũng khai rằng Charles hằng ngày đều đến mua báo rất đúng giờ vào sáng sớm, vì vậy, hắn không thể nào có đủ thời gian để đi đón, giết chết và móc mắt một cô gái mại dâm vào tối hôm trước.
Luật sư bào chữa của Charles, Brad Lollar lập luận rằng chính SpeeDee, kẻ vừa rời khỏi thành phố này mới chính là thủ phạm của các vụ giết người trên. Một hộp đựng đạn 44 ly được tìm thấy đằng sau nhà của SpeeDee, trùng hợp với loại đạn đã giết chết hai trong số các nạn nhân. Tuy nhiên, các nhân chứng là gái mại dâm lại khẳng định, họ không hề biết SpeeDee và cũng không nhìn thấy SpeeDee đi cùng một cô gái mại dâm nào.
Theo lời khai của những cô gái này, Charles là một kẻ bạo lực, sẵn sàng ra tay với bất cứ ai khiến hắn không hài lòng. Rất nhiều người trong số họ đều lập tức từ chối khi biết vị khách chính là Charles.
Tuy nhiên, yếu tố quan trọng nhất của vụ án nằm ở kết quả pháp y. Các chuyên gia pháp y đã đưa ra được những bằng chứng chống lại Charles. Trên chiếc chăn màu xanh trong xe của Charles, cảnh sát tìm thấy 6 sợi tóc của William và 3 sợi lông bộ phận sinh dục là của Charles. Ngoài ra, chiếc áo màu vàng cũng được tìm thấy ở xe của nghi phạm này, tóc của Charles cũng ở gần một vết thương trên mặt của Shirley Williams.
Bản án gây phẫn nộ
Tuy nhiên, sau rất nhiều những tranh cãi, văn phòng công tố viên quyết định chỉ truy tố Charles liên quan đến vụ giết hại Shirley Williams do vụ giết hại hai nạn nhân khác là Mary Pratt và Susan Peterson không đủ bằng chứng thuyết phục.
Sau nhiều ngày xét xử, ngày 18/12, tòa án đã đưa ra phán quyết cuối cùng của mình, Charles Albright bị kết tội gây ra cái chết của Shirley Williams và nhận bản án chung thân. Bản án này đã vấp phải không ít sự phẫn nộ từ người dân và đặc biệt là gia đình nạn nhân. Những người có mặt tại phiên tòa liên tục hét lên và yêu cầu bản án tử hình cho hung thủ.
Dù vậy, luật sư của Charles vẫn muốn giúp thân chủ của mình kháng cáo đến cùng và giúp hắn sớm được ra tù. Luật sư của Charles cho rằng việc kết tội như vậy là thiếu bằng chứng. Tòa án đã sai lầm khi không thực hiện một buổi điều trần riêng trước phiên tòa. Năm 1994, tòa án Texas đã mở phiên phúc thẩm và tuyên y bản án cũ đối với Charles.
Từ đó, câu chuyện về Charles Albright, một kẻ giết người man rợ bị ám ảnh bởi những đôi mắt với vỏ bọc của một kẻ có học cùng tấm bằng thạc sĩ đã không ít lần xuất hiện trong những cuốn sách nói về những vụ giết người hàng loạt. Và kể từ khi Charles Albright bị giam giữ, thành phố Dallas không bao giờ còn xảy ra những vụ án kinh khủng tương tự như vậy.