Đây nói qua việc Triệu Bất Thanh, từ khi ăn cắp được 1 ngàn đồng bạc của cậu mình rồi chẳng mấy ngày đà thua sạch! Từ đó tới sau, không ai hay biết chi hết. Đến khi Trịnh Thế Xương nhìn được Thị Quế là Trịnh Phương Lan thiệt mà đem về, thì bợm ta lấy làm hối hận chẳng cùng, lại bị lương tâm cắn rứt, ăn ngủ chẳng yên. Ngày kia, hắn vùng thưa thiệt cho cậu là Trịnh Thế Xương hay rằng: 1 ngàn đồng bạc mất lúc nọ là mình ăn cắp, mà nay đã thua cờ bạc hết rồi. Trịnh Thế Xương nổi giận liền mời làng đến làm tờ từ, lại cho 2 trăm đồng bạc, đuổi ra khỏi cửa.
Triệu Bất Thanh lãnh bạc, cuốn gói ra đi, tuốt lên Nam Vang, theo cờ bạc ít ngày đà sạch túi; đến sau trôi nổi tới Biển Hồ, rồi không biết chết sống lẽ nào mà biệt tích. (Rồi đời hết một mạng).
Nói về Đào Phi Đáng khi thoát thân tuốt qua Châu Đốc, quyết tìm Lâm Trí Viễn mà kết cuộc gió trăng như cũ; chẳng dè qua đến nơi hỏi thăm dì Tư bán cá thì dì nói Lâm Trí Viễn đã lên Sài Gòn vào trường lớn mà học rồi. Chị ta sẵn tiền cũng quá giang tàu đò tuốt lên Sài Gòn mà tìm Lâm Trí Viễn. Ai ngờ kiếm trọn một tuần mà không ra tông tích.
Ngày kia nhằm ngày chúa nhựt, học trò các trường đều được ra chơi. Đào Phi Đáng theo đón hỏi thăm, té ra nghe nói Lâm Trí Viễn bị đau bịnh trái trời, mới chết cách hai, ba ngày trước. (Rồi đời hết hai mạng).
Chừng đó Đào Phi Đáng mới ngả lòng, chẳng còn trông tìm kiếm chi ai nữa hết, bèn tính mướn một căn phố tại đường mới mà ở.
Từ đây ả mặc sức quến gió rủ trăng, ngựa quen đường cũ, đánh cho chết cái nết cũng chẳng chừa: sớm mận, tối đào; mai nhành chim, chiều lá gió.
Ngán thay! Cái kiếp má hồng.
Hại thay! Mắc phải vào vòng trần ai.
Lật bật chẳng mấy lâu, bao nhiêu vòng vàng chuỗi hột bị điếm đàng lột hết sạch trơn. Mà ba mươi đời cái giống bất lương, hễ chừng hết kiếp thì tai hại dập dồn, lưới trời khó trốn. Bởi đó cho nên lụi đụi ít ngày rồi phải sa vào chốn lầu xanh, lại bị lấy chứng ác sang, chẳng mấy ngày mà bỏ mạng. (Rồi đời hết ba mạng).