Chương 11

Một tiếng động khẽ sau lưng làm Mary giật mình. Cha Davey bước vào:

– Cô đã khoẻ chưa? Tôi có làm rộn cô không?

– Thưa cha không, con đang mong cha về.

– Thật ư? Thế thì tốt quá! Mary! Cô đã dùng bữa với tôi một lần, bây giờ lại ăn với tôi lần nữa nhé?

Ông nói và tháo đồng hồ tay ra sửa lại theo đúng đồng hồ treo tường. Giọng ông đều đặn:

– Có điều, lần này tôi bận, nếu cô không mệt, tôi nhờ cô dọn bữa. Các thức ăn đã có sẵn cả, chỉ việc hâm nóng và bưng lên. Tôi phải viết vài lá thư…

Mary vội vàng thưa nàng rất vui mà làm việc đó.

– Vậy thì hẹn đến bảy giờ, nghe?

Mary xuống bếp. Cô thấy thoải mái đôi chút trong khung cảnh nhà bếp.Chỉ một nhoáng là xong việc chỉ còn chờ đến giờ là bưng mâm lên.

Nàng ngạc nhiên thấy khác lần trước; giấy tờ trên bàn ngổn ngang,trong lò sưởi nhiều giấy đang bốc cháy. Nàng hơi lúng túng vì có cảm tưởng mình đang bị quan sát:

– Mary Yellan! Cô hết tò mò rồi sao? Cô không hỏi tôi làm gì ngày nay?

– Thưa cha, con không dám xen vào việc riêng của cha. Con thật có lỗi. Cha đã đến lữ quán giữa khuya để cứu con và đem con về đây…

Davey khoát tay:

– Đừng nhắc đến chuyện đó. Đừng tưởng tôi làm vì cô. Trong đời tôi,tôi chưa hề làm bất cứ điều gì tốt cho ai mà không vì thấy có lợi cho tôi.

Mary sửng sốt. Nàng chưa từng nghe những lời lẽ như vậy ở miệng một bậc tu hành. Nhất là ở cha Davey, người mà nàng rất mực kính trọng, tin cẩn.

– Con ngựa xám bị mất móng, tôi phải cỡi con ngựa ô, con này chạy như sên đến Giao Mai lữ quán rồi đến North Hill. Ông Bassat mời tôi ăn trưa. Có trên 10 thực khách, người nào cũng tự do hò hét không kể gì ý kiến người khác. Tôi thật vui mà được đứng lên. Nhưng có điều ai cũng tin là kẻ sát nhân không còn khó tìm nữa đâu. Chắc cô vui…

– Thưa cha, còn… dì tôi?

– Đừng lo; dì cô và Joss đuợc chôn cất tử tế. Tên Harry hung bạo cũng bị tóm rồi, nhờ khéo tra hỏi, hắn thú nhận nhiều tội ác tày trời, nhất là tội ác mới nhất đêm Noel. Hắn còn khai vung vảy lên để mong chạy tội.

Ông ngừng lại đưa táo mời Mary, nàng lắc đầu.

– Có điều đáng chú ý là hắn cho rằng Joss chỉ là một tên cầm đầu hữu danh vô thực, rằng chồng dì cô còn dưới quyền một kẻ bí mật nào đó, điều này làm cho câu chuyện thêm rắc rối. Cô có ý kiến gì về giả thuyết này? Tôi nhớ hình như cô có nói với tôi về điều này?

Mary vẫn lặng im. Davey tiếp:

– Chắc nhiều việc ghê gớm xảy ra làm cô quên…Cố nhớ lại xem, một lần cô kể cho tôi nghe có bước chân người bí mật rình và đợi cho thủ hạ Joss đi hết mới vào gặp Joss, đúng không nào?

Mary gật đầu. Davey nhìn thẳng vào mặt cô:

– Như thế, cô có nghĩ rằng tên sát nhân và kẻ ấy chỉ là một không? Đó là một kẻ thông minh, có cá tính mạnh mẽ, đủ uy lực để khuất phục một tên vũ phu hung bạo như Joss… Cô đã gặp một kẻ như thế tại Giao Mai chưa? (Mary lắc đầu.) Cô ăn ít thế?

– Thưa, con không thấy đói.

– Tiếc quá! Hannah sẽ tưởng cô chê paté của bà ta làm. Quên, tôi đã kể cho cô nghe là tôi gặp bạn cô chưa, nhỉ?

Mary ngơ ngác:

– Thưa cha, con có quen ai ngoài cha đâu?

– Mary! Cô không thành thật với tôi đấy nhé! Hay cô quên mất bạn đồng hành trên đường đên Launceston hôm Noel? Em trai Joss Merlyn?

Mary bẽn lẽn:

– Thưa cha, từ hôm đó đến nay con không gặp anh ta lần nào cả. Con nghĩ là anh ta đã rời xứ này hay đang ở tù…

– Không đâu. Hắn vẫn tự do. Hắn có nhắn tôi “nói giúp Mary là tôi rất ái ngại cho nàng”.

– Thưa, chỉ thế thôi ư?

– Cô còn muốn gì hơn? Vả lại, có ông Bassat trờ đến khi anh ta nói xong câu đó. Nếu không…

– Jean có mặt tại nhà ông tòa?

– Sao không? Anh ta có quyền đến chứ, anh ta là em nạn nhân mà, nhưng xem ra anh ta chả buồn chút gì…

– Thế, thưa cha, người ta có chất vấn ảnh không?

– Khỏi nói, thảo luận sôi nổi trọn ngày, nhưng Mary này! Jean khôn lắm, thông minh hơn Joss nhiều… À! Cô bảo là hắn chuyên trộm ngựa phải không? Có lẽ đó chỉ là một sinh kế tạm, nếu có cơ hội, anh ta sẽ khá hơn…

Mỗi lời của Davey làm cho Mary càng sốt ruột, nhưng cô không dám hỏi, cho đến sau, cô không kiên nhẫn nổi:

– Thưa cha, họ sẽ kết án anh ấy không?

– Kết án? Về tội gì? So với công lớn của Jean sau khi tố cáo anh ư? Tối nay, tôi thấy cô làm sao ấy…Mary!

– Thưa cha, trí óc con như mụ đi…

– Tôi cũng thấy thế, Mary ạ !

Mary mở to mắt; nàng thấy như Davey chế giễu mình, như ông đổi tính, như ông là người khác.

– Nghe rõ đây, Mary! Hôm áp lễ Giáng Sinh, bạn cô đã bị ông Bassat tóm cổ về tội gì cô biết rồi đó. Ông ta bảo Jean “Anh bị bắt quả tang trộm ngựa của ông tòa. Ngày mai anh sẽ ra trước vành móng ngựa và anh sẽ không thấy một đuôi ngựa nào nữa trong vòng 12 năm hay có thể hơn. Nhưng tôi có thể dung tha cho anh tức thì nếu anh cung cấp cho tôi bằng cớ tội ác của Joss Merlyn”. Jean lắc đầu quầy quậy, thà chịu ở tù chứ không tố cáo anh. Ông tòa thong thả khuyến dụ: “Tôi không buộc anh làm gấp, để anh có thì giờ nghĩ kỹ mà!” . Rồi ông thả Jean ra, vì Jean hẹn để suy nghĩ lại. Đúng hẹn anh ta nói với ông tòa: “Tôi không giúp tay cho luật pháp, nếu muốn bắt ảnh, các ông tự tìm cách mà bắt”. Ông Bassat bèn dí mẩu báo đánh đắm tàu đêm Noel vào mắt Jean mà rằng: “Đọc đi Jean! Đọc kỹ đi coi có bao nhiêu nhân mạng chết vì anh Joss của anh”…Đoạn sau câu chuyện tôi không rõ lắm, vì lúc đó có nhiều người đến hỏi ông tòa đủ thứ. Nhưng đây là đoạn chót: Tinh sương hôm sau người ta thấy Jean có mặt trong buổi lễ sớm nhất và ra khỏi nhà thờ, anh ta đến thẳng ông tòa cùng với đủ bằng cớ buộc tội Merlyn.

Cha Davey đứng dậy, dẹp mâm ăn qua một bên rồi đến ngồi tựa vào ghế cạnh lò sưởi. Mary sững sờ vì những điều ông kể, toàn thân nàng bừng nóng, sinh lực nàng phục hồi, niềm tin và can đảm nàng lại đầy ắp: ra nàng đã kết tội oan ức cho người yêu! Kể từ khi gặp cô gái đến giờ, đây là lần đầu, ông thấy cô cười. Sự lo âu bị xóa tan trên khuôn mặt rạng rỡ. Ông rút đồng hồ ra xem giờ và lần thứ nhất, cô gái thấy ông có vẻ hối hả, khác thường:

– Thời gian qua mau quá, Mary! Tôi nghĩ là đã nói đủ về Jean. Bây giờ đến chuyện khác…

– Xin cha cho con hỏi một câu chót: Jean còn ở North Hill không?

– Còn. Và chính câu cuối cùng của bạn cô làm tôi phải vội vã về đây.

– Anh ta nói gì với cha?

– Không, hắn nói với tất cả mọi người: hắn sẽ đến thăm lão thợ làm móng ngựa…

Mary mở to mắt, ngạc nhiên, nàng không thấy câu chuyện móng ngựa ăn nhập gì đến tội ác của kẻ sát nhân. Davet vẫn điềm nhiên:

– Cô ngạc nhiên ư? Thế này này: Jean nhặt được cái móng ngựa trên đồng, sau lữ quán. Móng ngựa này còn mới, chứng tỏ sự làm việc cẩu thả của Tom Jory. Quen ăn trộm ngựa, Jean dễ dàng nhận ra các loại móng ngựa của những thợ trong vùng.

– Rồi sao, thưa cha? – Mary nóng nảy hỏi.

– Hôm qua chúa nhật, cô biết rằng ngày chúa nhật không thợ nào chịu làm việc, trừ phi khách là một người khả kính. Mà người khách ấy, sau khi rời nhà gã đóng móng ngựa đã băng đồng hoang, theo ngã tắt đến lữ quán Giao Mai.

– Thưa cha, quả thật con chả hiểu được gì hết. Đầu óc con tối mù…

– Phải, cô làm sao hiểu nổi? Còn tôi thì khác, tôi biết người khách đó!

Lửa trong lò đỏ rực nhưng không khí như lạnh thêm. Mary xoa hai tay vào nhau:

– Tối nay, con thấy cha khác thường, bí mật quá đi. Con mong cha nói rõ kẻ ấy là ai…

– Tôi! Tôi đây! Mary Yellan! Chính tôi đã giết chủ lữ quán Giao Mai và giết cả dì cô, chính tôi điều khiển mọi hành động của Joss, hắn chỉ biết tuân lệnh tôi.

Suýt nữa thì Mary lùi lại hay chạy trốn. Nhưng cô bỗng bình tĩnh lạ lùng: can đảm và nghị lực được phục hồi chóng vánh sau khi biết Jean không phải kẻ sát nhân, sau khi biết Jean đã làm những gì nàng mong muốn như lời hứa, đã vượt mọi nguy hiểm vì nàng, Mary nghĩ rất mau: ta sẽ phải gặp khó khăn đây, nhưng không sao, có Chúa giúp ta, và còn Jean nữa. Anh ấy đang tìm đúng bằng cớ để buộc tội kẻ ác trước mặt ta. Kẻ ác mà lâu nay ta mù quáng tin tưởng vì tấm áo dòng khoác ngoài… cũng như bộ dạng ân cần, tử tế của ông ta. Còn ta thì luôn nghi ngờ, khinh miệt anh ấy…

– Mary! Mỗi tối, tôi ngồi đây, còn Joss ngồi trên cái ghế cô đang ngồi đó. Bản đồ Cornouailles trải trên bàn kia. Joss Merlyn, hung thần của vùng này, vân vê cái mũ trong tay, kính cẩn lặng yên nghe tôi ra lệnh. Hắn chỉ là con trò múa rối, kẻ giật giây chính là tôi. Một mình hắn thì hắn làm được gì? Hắn chỉ là một tên vũ phu, vô lại, khoác lác và… nát rượu. Nhưng hắn kiêu hãnh vì dưới quyền hắn có nhiều tên lưu manh khác mà hắn trực tiếp chỉ huy. Hắn chỉ dưới quyền một mình tôi và chỉ mình hắn biết điều này. Chúng tôi thành công nhiều lần lắm…Nhưng Mary Yellan ơi! Cô là chướng ngại vật; chạm phải đôi mắt tò mò, lòng can đảm và sự khôn ngoan, lanh lợi của cô, tôi biết công việc của tôi sắp phải chấm dứt. Nói cho ngay; tôi rất khâm phục cô, cô đã dám một mình rình xem mọi việc, đã nghe tiếng bước chân tôi trong đêm, đã nhìn thấy sợi thừng…Cô cũng dám theo Joss trong đồng hoang khi hắn đến chỗ hẹn, bị lạc và gặp tôi. Cô và tôi, giữa hai ta nảy sinh một thứ tình bạn lạ kỳ, chính tôi cũng không hiểu nổi vì sao.

Mary tức đến nghẹn thở, cô la lên:

– Cha…ông đừng nói đến tình bạn…ông lạm dụng nhà Chúa để âm mưu đen tối, tội ông còn nặng hơn Joss Merlyn…

Davey cười lanh lảnh làm Mary ngừng lại, giọng cười của ông ta làm cho cô gái có cảm tưởng ông ta là một quỉ dữ đội lốt nhà tu và nay hiện nguyên hình, không cần che dấu nữa. Nàng lặng người như bị thôi miên khi thấy ông ra dứt tiếng cười…

– Tôi biết cô chỉ chờ có dịp là tố cáo tội ác của chúng tôi, tôi đã không cho cô có dịp đó; tôi ra lệnh cho Joss ngừng hoạt động để nghi ngờ trong lòng cô lắng dịu. Nhưng tên khốn đã trái lệnh tôi – lần đầu hắn làm trái lệnh tôi! – Rượu làm hắn mất trí, đêm Giáng Sinh hắn hành động rồ dại khiến cho cả nước xôn xao. Hắn không thể nào thoát khỏi luật pháp nữa và tôi biết rằng trước khi bị treo cổ, hắn sẽ không quên khai thủ lãnh của hắn ra. Tại sao tôi không trừ khử hắn ngay kẻo muộn? Tại sao hắn cãi lời tôi? Hắn đã tự rước vạ vào mình. Hắn chết là phải, cả dì cô nữa; dì cô là cái bóng của hắn…

Mary lạnh lùng:

– Cả tôi nữa nếu đêm đó tôi có mặt tại lữ quán, tôi cũng lãnh một dao như hai người kia…

Tiếng cười của kẻ đối diện cô gái lại lanh lảnh vang lên:

– Không! Nếu cô có ở lữ quán, tôi cũng không nỡ giết cô, không bao giờ.

Ông ta chồm đến bất ngờ, nắm chặt hai tay Mary, gằn giọng:

– Cô không chết đâu. Cô sẽ đến đây với tôi, cô sẽ theo tôi!

– Cha…

Mary quen miệng, song nàng ngừng lại ngay.

Davey buông hai tay cô gái , thấp giọng hơn:

– Đừng gọi tôi bằng tiếng Cha nữa, Mary! Cô đã biết. Tôi không phải nhà tu…Quả thật có một đức cha phó, cha Francis Davey khả kính ở đây.Cha quả thật là bậc thánh, một người đức độ từ khoé mắt đến tận gót chân. Tiếc một điều là ngài đã không chịu nghe lời tôi, một kẻ khắc ngài như nước với lửa, chỉ có một điều kỳ diệu là tôi với ngài giống nhau hơn cả đôi trẻ song sinh. Tôi dám cá rằng nếu mẹ tôi hay mẹ ngài có sống lại mà nhìn chúng tôi, họ cũng không tài nào nhận ra ai là con họ !Trong đời tôi, tôi làm nhiều việc tàn bạo, song thú thật với cô: tôi chưa từng thấy hối hận là gì, trừ lần ấy khi tôi phải xuống tay hạ sát con người khả kính chỉ có mỗi cái tội là giống tôi, quá giống tôi! Mary! Cô có biết không? Cha đã nói thế này với tôi: “Xin Chúa tha tội cho con, con không biết con nhúng tay vào tội ác!” trước khi ngài tắt thở…

Giọng kẻ ác trầm lại, chìm xuống như giọng của kẻ từ cõi khác vọng về, làm cho cô gái lặng người. Tuy nhiên, cô chỉ thấy lao đao vì quá bất ngờ, chứ vốn quen với hiểm nguy, Mary lại vừa được tiếp sức sau khi biết Jean vô tội, nàng vẫn giữ bề ngoài bình tĩnh như thường. Chạm phải đôi mắt khinh bỉ của Mary, kẻ ác bỗng đột nhiên đổi giọng:

– Tại sao cha Davey lại từ chối đề nghị rất phải chăng của tôi? Tôi đã thề không đụng đến một sợi tóc của cha. Cha cứ làm phận sự của cha, tôi cứ làm phận sự của tôi. Cô Mary? Cô có thấy hai lằn song song của một thiết lộ chưa? Có bao giờ lằn này làm vướng bận, cản trở lằn kia đâu? Ấy thế mà cha khăng khăng chọn cái chết hơn là để cho tôi lâu lâu được mượn cái bề ngoài của cha mà tự do đi lại, hành động. Thế là cha tự kết án cha rồi!…

– Thôi! Ông đừng nói nữa, tôi tởm phải nghe ông, phải đối diện với ông. Ông giết tôi đi! Thà tôi chết còn hơn biết thêm gì nữa về ông. Cũng đừng hòng tôi theo ông như ông vừa nói…

– Mary, cô còn trẻ lắm, cô có một vẻ duyên dáng đáng yêu, cô lại can đảm khác những cô gái tôi từng gặp. Tôi thật không nỡ…Vả lại theo tôi kinh nghiệm, thời gian sẽ làm phôi pha, làm dịu hết mọi thứ. Và rồi,sống cạnh tôi, cô sẽ thấy tôi cũng có nhiều điểm khá, có thể hợp với cô. Tình bạn giữa chúng ta sẽ thắm thiết…

– Tình bạn? – Mary đứng bật lên, gằn giọng – đó là một sự lừa dối nhục nhã, ông dám mở miệng nói đến những lời như thế trong lúc tay ông còn dính máu người vô tội. Với tôi, ngay cả Joss Merlyn cũng còn khá hơn ông: ông ta luôn luôn bị ám ảnh vì tội ác, còn biết sợ hãi. Chứ với ông… ông nấp sau dấu thánh giá, ông khoác áo nhà tu…

– Sự giận dữ làm cho cô xinh đẹp! Hãy gạt tôn giáo ra ngoài. Tôi cho cô hay, mẹ tôi vốn là một con chiên mộ đạo. Rồi một ngày kia, cô sẽ hiểu tôi, gấp quá rồi; tôi không có thì giờ giải thích. Cô sẵn sàng chưa? Áo khoác của cô đâu? Ta lên đường kẻo muộn! Can đảm cô đâu? Óc phiêu lưu của cô đâu? Đã đến lúc dùng đó, Mary!

Mary lùi lại, đưa mắt tìm lối thoát nhưng vô ích, người đàn ông chỉ khẽ nhoài đến là nắm chặt tay cô:

– Mary! Không còn ai ngoài tôi và cô ở nhà này. Hannah về tận dưới làng. Tôi không muốn hại cô, nhưng nếu cô không tuân lời tôi, bắt buộc tôi phải dùng sức mạnh. Dù cô coi tôi là thù hay bạn, cô vẫn phải theo tôi như cái bóng, kể từ nay.

Ông ta liếc nhìn đồng hồ, cố che dấu sự nôn nả, nhưng ánh mắt và đôi môi mím chặt của ông ta chứng tỏ ông ta rất sốt ruột. Mary ngầm tính đoạn đường mà Jean phải vượt qua để đến gặp tên đóng móng ngựa ở Warleggan: cỡ 12 dặm! Nếu nàng cứ vờ thuận theo ông ta, nàng có thể làm chậm cuộc hành trình. Bằng ngược lại, số phận nàng khác chi số phận Joss và người dì vô tội? Không, Mary hiện không muốn chết. Nàng yêu đời lắm.

Mary mỉm cười một cách khó hiểu:

– Tôi theo ông ! Nhưng rồi ông sẽ phải hối, sau này!

Mary theo người đàn ông ra chuồng ngựa, yên cương đã sẵn sàng. Nàng tưởng như tiếng vó ngựa của Jean đuổi theo đâu đó…và nàng phấn khởi,tin tưởng thêm lên. Kẻ mạo nhận nhà tu lên tiếng:

– Chỉ mình cô cũng vướng lắm rồi. Vì vậy, ta không dùng xe ngựa. Cô biết cưỡi ngựa, tôi sẽ giữ cương. Thôi, ta đi! Vĩnh biệt Altarnun trong bóng tối!

Mary không nói một lời.

Viết một bình luận

error: Content is protected !!