Đến ngày mồng 8 tháng tư, Hữu Luân rước Huỳnh Đắc Công lên Quan Âm tự, rồi mời Trần thị lại sau chùa nói chuyện. Đắc Công hỏi Trần thị rằng:
– Tác Dân chết rất kỳ quái, còn người mới đối với bác, bác có chỗ chi nghi hoặc hay không? Xin bác nói thiệt cho cháu nghe đặng cháu có tỏ điều thân khuất.
Trần thị lấy lúc lắc miệng niệm mô Phật mà rằng:
– Cẩm Đường ở với ta sự hiếu thuận hơn con ta nhiều lắm. Từ nó đến cửa ta tới nay, ăn xài phủ phê, nếu mình nói xấu cho người trời đất nào dung thứ cho mình. Còn dâu ta lấy nó là bởi tại nơi ta ép uổng. Sự con ta chết là tại mạng lý nó vắn vỏi mà khiến vậy. Một lời ta nói làm chắc, cháu chớ tin ai. Chuyện nầy nơi trong bà con bày đặt nói vơ, vì ganh gổ giành ăn phần tế sản.
Đắc Công nói:
– Nghe chuyện chết kỳ Quái nên cháu phải hỏi cho tường. Lời cổ ngữ rằng “vàng thiệt chẳng sợ lửa”. Nghe nói Tác Dân nửa đêm phát cuồng, xủ tóc che mặt, tay xách dao phay. Có lý nào nửa đêm cp1 dao phay trong phòng, cuồng gì lại xủ tóc che mặt.
Trần thị nói:
– Quả có vậy. Con ta hồi phát cuồng cả xóm đều hay có tới thấy rõ, thiệt nó mắc tà quỉ. Mà lại có bói thì thầy bói nói trước rồi mà tránh không khỏi chớ.
Đắc Công nói:
– Người đời sống thác cũng có số mãng đến thì đâu trốn cho khỏi. Vậy bác có một con, chết rồi chắc bác nhớ thương lắm, mà bác có chiêm bao chi hay không?
Trần thị nói:
– Có, hôm trước ta có chiêm bao thấy Quan Ạm lực sĩ cho ta một cái mền bông, nói rằng con ta gởi cho ta, ta vừa tiếp lấy kế giựt mình thức dậy. Ta tưởng là điềm tốt đặng ấm no chớ không chi lạ.
Đắc Công nói chuyện giây lâu rồi thưa xin về. Hữu Luân ở gác chùa đón hỏi rằng:
– Lão gia hỏi lại bà lão nói đó có chịu tin chưa?
Đắc Công làm thinh suy nghĩ hoài, sau lại có người vỗ vai, day lại thì thấy Hồ Kỉnh An là người quen cũ.
Kỉnh An là người hay nói cợt, sẵn dịp chỉ mà nói với Đắc Công rằng:
– Nè nè coi kìa kìa!
Đắc Công lấy tay khoát mà nói rằng:
– Đừng nói lớn tiếng lắm, mấy ông men, người đó là vợ nhỏ của Trầm Cẩm Đường, hiếu kỉnh mẹ chồng, tuy gia thế bức mà phải cải giá chớ người ta trinh liệt lắm đó.
Kỉnh An cười hả hả mà đáp rằng:
– Trinh liệt sao lấy chồng? Thiệt thầy nói nghe bất tiện quá!
Đắc Công nói chẩm hẩm rằng:
– Thất tiếc là việc nhỏ, chết đói là việc lớn. Con người ở đời phải thông quyền đạt biến, há lấy một chuyện mà luận hoài hay sao?
Kỉnh An nói:
– Không, sự thông quyền đạt biến ai nói. Vậy thầy nói người đàn bà đó vì quyền biến mà tái tiếu sao? Chớ tôi biết người đó tới tam tiếu mà khi chưa thôi nữa đó. Bây giờ thì chẳng tin tôi, để tôi thuật cho mà nghe.
Rồi hai người dắt lại chỗ kín mà nói chuyện. Kỉnh An nói:
– Người đó là Nga Thơ con của nhà họ Châu làm nghề đóng rương mà bán. Nàng ấy từ nhỏ đến lớn muốn chi tự ý, là tay lật thủ chớ phải vừa sao. Bề ngoài thì chánh khí mà bề trong thì tà tâm, cũng có sao với nhau rồi, trước hết thì gả cho Tác Dân sau gả lại cho Cẩm Đường chớ. Vậy phải hay là không phải?
Đắc Công gặt đầu.
Kỉnh An lại nói:
– Nó hồi nhỏ tên tộc là A Xảo, chỉ có tôi biết mà thôi. Tôi với nó có oán hận chi đâu mà tôi ghét cái thứ giả ngay như vậy lắm, nên tôi nói cho hả hơi kẻo để vậy họ khen nó hoài tôi tức lắm.
Đắc Công nghe nói mấy lời bộ mừng tỷ như mất đồ mà kiếm đặng vậy! Chỉ thấy nàng ấy đốt hương niệm Phật, quì lạy vái van. Kỉnh An mắc đứng đàng xa nói trỏng rằng:
– A Xảo! A Xảo! Dưỡng hớn tái tiếu, đắc tận khí cựu, thượng huê bất tiểu. (Nghĩa là A Xảo A Xảo, nuôi trai lấy chồng, đặng mới bỏ cũ, đắm sắc chẳng vừa).
Nói rồi cười ha hả.
Đắc Công đứng núp trong đám đông người dòm lén mà coi, chỉ thấy Nga Thơ quì trước bàn Phật lâu quá mới dậy, mà bộ mặt có sắc thẹn thuồng, kêu tiểu đạo đốt đồ rồi ra về một nước.
Kỉnh An trong lòng vui lắm, lại cười với Đắc Công mà nói rằng:
– Sao, thấy tình hình như vậy, coi mấy lời tôi nói trước đó có đáng tin chưa?
Đắc Công gặt đầu mà rằng:
– Người đời chẳng nên xem tướng mạo mà tin. Tôi không giấu chi anh, tôi với Tác Dân là anh em bạn thiết, mà Tác Dân chết tức quá, lòng tôi không yên, phiền cùng anh có thấy chỗ chi cao xa xin bày dùm cho tôi cũng như vẹt tranh ở lấp vậy.
Kỉnh An lắc đầu mà rằng:
– Không! Không! Chỗ tôi biết bất quá là biết trước nó có lấy trai mà cái tài giấu diếm nhẹm nhẽ là hay lắm, chớ còn việc nào khác nữa thiệt tôi không biết đẵng. Ví như việc giết chồng hại mạng, không lẽ nó làm tới điều đó, xin thầy chớ nghi. Thôi nói chuyện đã lâu, xin kiếu, sau sẽ gặp nhau nữa.
Nói rồi cúi đầu từ giã ra đi.
Đắc Công chừng đó trong lòng có hơi mừng một chút mà cũng còn rầu. Mừng là mừng biết đặng duyên cớ gái ấy là bất trinh, dọ thăm cũng dễ. Rầu là rầu Kỉnh An là người hay nói cợt, pha lửng, chẳng dám cậy việc đó. Vậy kiếm Hữu Luân mà bàn tính thử coi rồi mình tới nhà mà ở đặng dọ tình tứ cho dễ. Tính rồi bèn kêu Hữu Luân biểu Hữu Luân mua đồ cho Trần thị, rồi Đắc Công dọn đồ về nhà họ Huỳnh mà ngụ.
Hai vợ chồng Nga Thơ kỉnh trọng cũng tử tế. Đắc Công cả năm hay đi nhiều chỗ, thấy việc đời nhiều, bữa nào cũng nói chuyện nầy chuyện kia, mẹ chồng nàng dâu lóng nghe vui vẻ lắm.
Thiệt là:
Mình độc hãy còn người độc nữa,
Mưu sâu lại có trí sâu hơn.