Mặt trời như trút lửa xuống ruộng đồng, cây cối im lìm, không một làn gió thoảng qua, mặt đường nóng bỏng, vắng bóng người lai vãng, sau vài khóm tre xơ xác tiêu điều, ẩn hiện những mái nhà tranh bạc phếch.
trên con đường đất từ Kiến An về Đồ Sơn có hai chiếc xe jeep nhà binh đang mở hết tốc độ lao vun vút, cuốn lại sau một lớp bụi mờ. Hai chiếc xe chạy đến ngã ba thì dừng lại.
Từ chiếc xe đi trước nhảy xuống ba tên lính đeo súng ”mát”, mặt mũi đỏ gay, mồ hôi nhễ nhại, một trong ba tên quay lại chiếc xe sau hỏi:
– Ngài đồn trưởng cho chúng tôi giải khát chứ ạ?
Từ chiếc xe sau bốn tên nhảy xuống, bọn chúng cũng ướt đẫm mồ hôi, một tên đeo lon trung úy có bộ mặt lưỡi cày dài ngoẵng, cái sống mũi gồ. cặp mắt xếch và đôi lông mày rậm, hắn khoát tay ra lệnh:
– Vào hàng cô mơ! – Rồi khệnh khạng tì tay phải vào chuôi khẩu ”côn bát” đeo lủng lẳng bên sườn, hắn ngất ngưỡng đi vào quán, theo sau là những tên lính tùy tùng.
Trong quán có mấy bà đi buôn, gồng gánh thúng mủng, đang lấy nón ra sức quạt, khi thấy bọn chúng vào vội vàng nem nép dồn vào một góc. Còn cô chủ quán trạc hăm bốn, hăm nhăm tuổi, vấn tóc trần, mặc áo phin nõn bó chặt bộ ngực phồng căng, đang vội vã lấy khăn lau sạch chiếc bàn đã được phủ lên trên tấm vải ni lông hoa, ỏn ẻn nói:
– Bẩm ngài đồn trưởng, ngài muốn gì ạ?
– Kem sô-da! Hôm nay có đá không cô em? – Tên đồn trưởng hỏi sau khi đã ra lệnh cho bọn lính được phép ngồi xuống bàn.
– Dạ thưa ngài, khó mua lắm ạ! Thằng em em nó đi Hải phòng, suốt từ sớm tới giờ chưa lấy được về, các ngài xơi sô-đa tạm vậy, có cả bia và nước chanh chai ạ!
– Nóng thế này mà không có đá, chán thật! – Một tên hạ sĩ đứng dậy vừa xốc lại chiếc quần soóc ka ki vừa nói – Cô Mơ này, nếu lần sau cô thấy chiếc xe của quan đồn đi qua thì thế nào cô cũng phải chạy cho bằng được đá nhé! Lúc về, quan đồn bao giờ cũng xuống giải khát ở hàng cô, cô không thấy đó là vinh dự à?
– Dạ em biết. Nhưng quả thật dạo này nóng quá mà đá thì rất hiếm, tranh nhau mãi, không mua được, quan đồn có cách nào giúp em mua đá được không? Nếu được thì em cám ơn quan đồn vô cùng ạ!
– Mua đá hộ cô à? – Tên đồn trưởng hỏi rồi phá lên cười, cả bọn thấy hắn cười cũng cười theo. tên đồn trưởng hỏi tiếp:
– Nếu mua đá hộ cô thì cô em có tính tiền giải khát cho tôi không?
– Dạ, em ủng hộ ạ!
– A! Được rồi, thế thì viết cho cô một cái giấy nhé, nói là mua đá phục vụ quân đội quốc gia. Mỗi ngày một cây đủ chưa?
– Dạ, được hơn thì càng tốt ạ! – Cô chủ quán mừng rỡ tiến đến phía sau tên đồn trưởng, ghé sát mớ tóc đã bôi nước hoa qua vai hắn trong khi hắn đang hí hoáy viết vào tờ giấy đóng dấu sẵn.
– Đây, cho cô em, vừa ý chưa?
Cô hàng nhận giấy, liếc mắt đưa tình và cất giọng ỏn ẻn:
– Em xin cảm ơn!
Bỗng tên đồn trưởng túm lấy tay cô kéo sát lại gần rồi nghiêm sắc mặt:
– Cấm cô không được chỉ đường cho Việt Minh đấy!
– Dạ.
– Thấy người lạ mặt lảng vảng đến hàng thì phải theo dõi.
– Vâng ạ!
– Nếu thấy người nào nghi ngờ là du kích thì phải lập tức báo ngay cho lý trưởng để đồn kịp thời cho lính xuống bắt!
– Dạ.
– Nếu gặp khó khăn thì cô chịu khó lên đồn gặp tôi, tôi sẽ giúp đỡ.
– Cám ơn quan lớn ạ!
Tên đồn trưởng định kéo sát cô chủ quan gần mình nữa nhưng thấy bọn lính đang nhìn, hắn tảng lờ, vờ hỏi:
– Những điều tôi dặn cô nghe rõ chứ?
– Dạ, em nghe rõ cả.
– Được, thôi ta đi. – Hắn ra lệnh và cả bọn khệnh khạng bước lên xe, quên trả tiền hơn chục chai nước ngọt.
Xe nổ máy, bọn chúng giơ tay chào cô chủ quán, một tên nói tiếng Tây giả cầy.
– Ô-rơ-voa ma-đờ-ma-đen!
Hai chiếc xe cùng rú ga phóng vun vút trên đường về Đồ Sơn, nhả lại đám bụi mù mịt tỏa vào các quán hàng ở ngã ba, khiến mọi người phải giơ tay lên bịt mũi.
Bọn chúng đi được chừng mười phút thì những người ở ngã ba bỗng nghe thấy tiếng nổ. Một đám khói và bụi bốc lên cao ở phía Đồ Sơn.
Một số người từ các quán hàng đổ xô ra nhìn và reo lên:
– Mìn, bọn chúng vấp phải mìn rồi!
Tiếp theo, là tiếng súng máy nổ loạn xạ một hồi lâu rồi tiếng động cơ ầm ì xa xa.
Từ trên đồn, tên thiếu úy đồn phó sau khi nghe thấy tiếng nổ lớn rất gần, hốt hoảng quay điện thoại gọi ra trạm tiền tiêu hỏi tên hạ sĩ thường trực thì biết có mìn nổ trên đường quốc lộ. Hắn thất sắc, nghĩ đến khả năng đồn trưởng bị phục kích, hắn vội vàng ra lệnh báo động.
Gần một trăm tên, súng ống đầy đủ nhốn nháo tập trung dưới sân đồn. tên đồn phó hạ lệnh cho một trung đội lên hai chiếc xe cam nhông, mở máy đi tiếp cứu. Nhưng vừa ra khỏi đồn thì thấy chiếc xe đồn trưởng về tới nơi, bọn chúng đều dừng lại và đoán rằng đã có chuyện chẳng lành. tên đồn trưởng mặt tái mét từ trên xe bước xuống, theo sau là hai tên cận vệ quần áo tả tơi đầy bụi cùng tên tài xế vừa chết hụt.
– Ông cho ngay quân xuống cây số mười lăm kéo chiếc xe bị mìn cùng xác ba binh sĩ về, đồng thời càn kỹ khu vực quanh cây số mười lăm – Đồn trưởng hạ lệnh cho đồn phó, tên này đang đứng nghiêm trước mặt hắn. – Bắt cho bằng hết những đứa làm ruộng xung quanh đem về đồn!
– Xin tuân lệnh!
Đồn phó rập gót giầy, giơ tay chào và nhảy vội lên xe phóng thẳng.
Tên đồn trưởng thất thểu bước ngay về buồng riêng, mở quạt máy và, cứ để nguyên quần áo bẩn như vậy nằm sóng soái trên giường, mắt trợn tròn vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Từ ngày được bổ nhiệm về thay thế tên quan ba Phéc-đi-man đến nay đã gần ba tháng. Cái đất đáng nguyền rủa này lại chính là nơi các quan khách thường lui tới nghỉ mát trong những dịp hè. tên tỉnh trưởng Kiến An đã chỉ thị cho hắn phải kiện toàn màng lưới bảo vệ khu vực nghỉ mát bất khả xâm phạm này, vì vậy hắn đã được bổ sung thêm một đại đội bảo an do thiếu úy Toàn chỉ huy. Hôm nay, hắn lên tỉnh để chuẩn bị tiếp nhận và trên đường về bị vấp mìn của du kích. Chiếc xe đi đầu bị nổ tung, thiệt mạng ba tên lính cận vệ. Còn hắn ngồi xe sau nên thoát chết.
hắn nhớ lại những ngày vẫy vùng chỉ huy bọn phỉ ở vùng biên giới Móng Cái. Đến khi quân Pháp trở lại chiếm đóng, hắn đã đem hơn chục tàn quân, những hảo hán trên mặt biển, đến gặp tên quan năm Sác-lơ-đo xin đầu thú. Cảm động về sự nhiệt thành của hắn, Sác-lơ-đo đã tiếp nhận và đề nghị với bộ chỉ huy phong cho hắn chức trung úy và cất nhắc lên làm đồn trưởng Móng Cái một thời gian. Vì hắn là người địa phương, lại xuất thân là một tên giặc biển nên nhân dân Móng Cái đều căm ghét hắn vô cùng. Hễ nghe nói đến Tằng Sáng, đồn trưởng Móng Cái, thì từ đứa trẻ lên ba đến các cụ già đều phải khiếp vía kinh hoàng.
Tằng Sáng khét tiếng tàn ác, uống máu người không tanh, do đó càng được bọn chỉ huy Pháp tin dùng. Tằng Sáng ra sức lập công với quan thầy, hễ cứ sau mỗi trện càn, nếu bắt được người nào bị nghi là du kích, hắn chặt đầu mổ bụng không thương tiếc. Có người hỏi hắn tại sao lại thích hành hình theo kiểu thời trung cổ như vậy, hắn trả lời: ”Cho đỡ tốn đạn. Vả lại có thế bọn Việt Minh mới sợ”.
Tằng Sáng được chuyển về Đồ Sơn đồng bào khu vực Đồ Sơn lại phải chịu đựng nhiều thảm họa. Hôm nay du kích Đồ Sơn định bắt hắn trả nợ máu nhưng lại giết hụt. Hắn chưa đến ngày tận số. Hắn đang suy nghĩ để tìm cách báo thù du kích, hắn nôn nóng chờ mong tin tức của bọn đi càn. Liệu có bắt được tên Việt Minh nào không?
khi đã đỡ mệt, hắn gọi lính hầu lấy nước rửa mặt rồi bước ra phòng làm việc, ngồi thừ mặt trông chờ.
Bỗng chuông điện thoại réo vang, hắn vội cầm lấy ống nghe. Từ trạm gác tiền tiêu báo tin là đội quân đi càn đã trở về. Tằng Sáng bước vội ra cửa đồn.
Bọn lính do tên đồn phó chỉ huy đang kéo về rầm rập. tên thiếu úy báo cáo với hắn:
– Báo cáo đồn trưởng, chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.
Tằng Sáng sốt ruột hỏi:
– Có bắt được tên Việt Minh nào không?
– Dạ, bắt được bốn tên đang bắt cua dưới đồng.
– Dẫn bọn chúng lại đây.
Tằng Sáng hậm hực, không hài lòng khi nhìn thấy ba người đàn bà cùng một em bé trạc mười ba tuổi, quần áo đều rách rưới và mặt mũi lem luốc. Họ lẩy bẩy co dúm lại, mặt mày xanh xám vì quá sợ hãi.
Tằng Sáng hất hàm ra lệnh cộc lốc: ”Bắn!”
Lần đầu tiên, những nạn nhân đáng thương được hưởng ân huệ của hắn là không bị chặt đầu, mổ bụng, moi gan, như mọi khí.
Mặt trời đã khuất sau dãy núi, một dải mây đen dài ôm lấy chân trời, một loạt súng nổ vang … Tằng Sáng không chút động tâm. Hắn bước vội vào phòng làm việc, hạ lệnh cho tên thư ký đánh máy một bản bao cáo như sau để gửi lên cấp trên:
Kính gửi: Quan tỉnh trưởng Kiến An.
Tôi là Tằng Sáng, trung úy phụ trách khu vực Đồ Sơn, xin trân trọng báo cáo với ngài Tỉnh trưởng một việc như sau:
Hồi 15 giờ 30, chúng tôi từ trên tỉnh về đến cây số 15 thì bị Việt Minh phục kích. Chiếc xe đi đầu chở ba binh sĩ bị trúng mìn thiệt hại. Chúng tôi lập tức xuống xe chiến đấu.
Sau ba mươi phút nổ súng ác liệt, bọn chúng đã phải rút lui, binh sĩ của chúng tôi tiếp tục càn quét và đã bắt sống được bốn tên Việt Minh, đem về đồn tra hỏi, bọn chúng đều ương bướng không chịu khai. Thừa lệnh quan Tỉnh trưởng, chúng tôi đã xử tử hình bọn chúng.
Chiến lợi phẩm thu được gồm một số lựu đạn và một quả mìn chực nổ, chúng tôi sẽ gửi lên tỉnh sau. Vậy đề nghị quan Tỉnh trưởng ghi vào sổ thành tích chiến đấu của anh em binh sĩ Đồ Sơn.
Kính chào quý ngài.
Đồ Sơn, ngày X tháng X năm X
Đồn trưởng ký tên
Tằng Sáng
Hắn bắt tên thư ký đọc lại cho hắn nghe bản báo cáo trên rồi gật gù với những thành tích giật gân ấy, chắc hẳn phen này cấp trên sẽ gắn thêm cho hắn một chiếc mề đay trong cái chiến công thật vẻ vang này.