Gia Long tẩu quốc – Hồi thứ hai mươi hai

GHÉ PHẬT THÁP ANH EM KÝ TÚC,

GẶP TIỀN CỪU TRỘM CƯỚP HÀNH HUNG.

Khi mấy anh em Nguyễn Hữu Thoại qua khỏi đèo Ô-Lặc một đỗi, thì mặt trời đã vừa khuất núi, bỗng thấy phía trước có một cái quán nhỏ, dựa đường.

Nguyễn Hữu Thoại day lại nói với mấy anh em rằng:

 – Trời đã gần tối, vậy chúng ta phải vào quán nầy cơm nước và kiếm chỗ nghỉ đỡ một đêm, rồi sáng mai sẽ đi cho sớm, vì đường nầy nhiều chỗ non cao truông vắng, rừng bụi quạnh hiu, chúng ta chẳng nên trổi bước trong lúc ban đêm, e gặp loài độc trùng ác thú.

Nói rồi các anh em liền dắt nhau vào quán, trong quán chẳng thấy chi lạ, chỉ có ít đùi thịt rừng, và ít ve rượu trắng, kế thấy một người đàn bà Cao Man phía sau bước ra, bộ tướng dình dàng, tay chơn kịch cợm, tóc hớt cụt cụt, nước da ngâm ngâm, môi trớt đầu quăn, cặp mắt có huầng như hai cái khoen, hai vú nhẩy lên vun xủn, mặt mày hung ác, mũi rộng răng hô, xem như một quỉ dạ xoa, ở đâu hiện đến, rồi bước tới rảo mắt ngó hết mấy người chăm chăm, và nói chi láp giáp không hiểu.

Cao Phước Trí bèn bước lải dùng tiếng Cao Man mà hỏi rằng:

 – Ở đây có bán đồ gì ăn không?

Người đàn bà cười và nói:

 – Ở đây là chỗ núi non rừng bụi, không có chi lạ, chỉ có thịt nai thịt chồn, cái nướng cái kho, thứ thì phơi khô, thứ thì xẻ mắm, ngon lắm, mấy ông muốn ăn thứ nào thì tôi dọn ra cho các ông dùng đỡ.

Cao Phước Trí bảo dọn ra ít món thử coi, và đem rượu ra uống.

Người đàn bà ấy lật đật bảo hai đứa ở, xúm lại phụ sự, rồi dọn ra một mâm đồ ăn.

Nguyễn Hữu Thoại với mấy anh em ngồi lại nơi ghế, bảo quân lấy lạp xưởng thịt khô của mình đem theo phụ vô, rồi cả thảy ba anh em với ba tên quân nhơn, đều ngồi lại ăn uống một lượt.

Nguyễn Hữu Thoại bảo Cao Phước Trí hỏi người đàn bà chủ quán, có chỗ nào nghỉ ngơi chăng?

Cao Phước Trí liền kêu chủ quán lại hỏi rằng:

 – Ở đây có chỗ nào rộng rãi, để cho anh em chúng ta nghỉ đỡ một đêm, rồi tính tiền bao nhiêu chúng ta sẽ trả.

Người đàn bà ấy nói:

 – Ở quán đây chật hẹp lắm, không có chỗ nghỉ, nhưng phía trong đây có một cái chùa tháp rộng rãi, nếu mấy ông muốn nghỉ thì vào đó nghỉ đỡ một đêm, không cần tiền bạc chi hết.

Cao Phước Trí hỏi:

 – Chùa ấy có ai ở đó đông không?

Người đàn bà nói:

 – Không có ai đông, chỉ có một ông già cất chòi ở sau tháp đó mà thôi, chớ không ai nữa hết.

Nguyễn Hữu Thoại day lại hỏi rằng:

 – Tháp ấy người ta mới tạo lập ra đây, hay là có tự lập thuở nay?

Người đàn bà nói:

 – Tháp ấy có hồi nào tôi không biết được, song mấy năm trước bỏ hoang, không ai ở hết, mới hai năm nay tôi cho ông già ấy vô ở, sửa soạn sạch sẽ, mấy ông cơm nước xong rồi, tôi sẽ dắt vào coi thử.

Trần Xuân Trạch hỏi:

 – Còn thiếm ở đây một mình, hay là có chồng con chi không?

Người đàn bà nói:

 – Tôi có chồng, mà chồng tôi mắc vào rừng đốn củi chưa về.

Nói rồi hối trẻ đem nước cho mấy ông uống.

Khi mấy anh em ăn uống rồi, người đàn bà liền dắt vào tháp, thì thấy tháp ở giữa gò cao, chung quanh có mấy cây đại thọ, tàng de lá rậm, đá liễn tường xây, thật là một chỗ cổ tích thâm niên, chẳng biết đời nào sáng tạo, dưới thềm trên nóc, ngổn ngang cỏ mọc bìm leo, trước ngỏ quanh tường, lờ mờ rêu phong bụi đóng, còn bốn phía nền toàn làm bằng đá, cao lên khỏi đầu, và hai bên thềm đều có thạch trụ lan can, tuy là bị gió tạc mưa xoi, tường hư đá lở, nhưng mà một tòa đống võ qui mô, xem ra cũng còn nguy nga đồ sộ.

Người đàn bà ấy dắt mấy người lên thềm, rồi bước. ô mở cửa. Nguyễn Hữu Thoại và các anh em đều bước theo, thì thấy chính giữa có một phật tượng bằng đá, ngồi trên một thạch bàn, dưới thạch bàn ấy có xây một cửa nguyệt cung nho nhỏ, cao chừng ba thước, còn chung quanh bốn phía thì rộng rãi trống trơn, không có bàn ghế chi hết, trên mặt nền đều có lót gạch, như gạch da qui, và dọn dẹp quét tước sạch sẽ.

Người đàn bà ấy hối trẻ lấy chiếu trải trên gạch, rồi day lại cười và nói rằng:

 – Ở đây không có ván giường chi hết, mấy ông chịu phiền nằm trên chiếu nghỉ đỡ một đêm.

Nguyễn Hữu Thoại thấy trong tháp sạch sẽ, tuy không có giường ván, phòng buồng, song phía trước phía sau đều có cửa nẻo chắc chắn, thì nói với người đàn bà ấy rằng:

 – Cám ơn thiếm, không cần ván giường, chúng tôi nghỉ đỡ dưới gạch một đêm cũng được.

Nói rồi bảo quân nhơn đem đồ hành lý vô trong, còn mấy con ngựa thì cột nơi mấy cây đại thọ trước tháp, và bảo mấy tên quân nhơn thay phiên mà canh giữ, còn Nguyễn Hữu Thoại với hai anh em đóng cửa trước cửa sau chắc chắn rồi nghỉ.

Nằm một lát đã nghe Trần Xuân Trạch và Cao Phước Trí hai người ngủ ngáy pho pho, một lát lại nghe Cao Phước Trí ngủ mớ và la cọp cọp om sòm, rồi lại nghiến răng trèo trẹo.

Nguyễn Hữu Thoại ngủ không đặng, phần lo đêm khuya tăm tối, phần sợ ba tên quân nhơn ở trước không biết có thức mà canh giữ mấy con ngựa không, trong lòng mảng hồ nghi lo sợ như vậy, mà không hề ngủ đặng, kế nghe con ngựa ở trước dậm cẳng hầm hừ.

Nguyễn Hữu Thoại liền kêu Trần Xuân Trạch và Cao Phước Trí dậy, rồi cùng nhau lén lén mở cửa ra xem, núp dựa vách tường ngó ra, thì trời tối như mực, mấy anh em rình coi một hồi rất lâu, nhưng không thấy chi hết.

Nguyễn Hữu Thoại liền sẻ lén bước lại chỗ tên quân canh, đặng coi hắn thức hay ngủ.

Tên quân canh day qua thấy một bóng đen đi tới, liền rút gươm nhảy ra muốn đâm.

Nguyễn Hữu Thoại liền thối lui lại, lấy tay khoát khoát và nói nhỏ nhỏ với tên ấy rằng:

 – Tao đây, tao đây, không phải quân cướp đâu.

tên quân coi lại, thấy chủ tướng là Nguyễn Hữu Thoại, thì hỏi rằng:

 – Bẩm chủ tướng đi đâu đây?

Nguyễn Hữu Thoại lại hỏi rằng:

 – Nãy giờ mấy có thấy chi không?

 – Bẩm chủ tướng nãy giờ tôi ngồi canh đây, không thấy chi lạ.

 – Nãy giờ mầy thức hay ngủ?

 – Bẩm chủ tướng hôm giờ tôi thức luôn luôn, nếu tôi ngủ thì khi chủ tướng bước lại, tôi thấy đâu mà nhảy ra.

Nguyễn Hữu Thoại vỗ vai tên quân ấy một cái và nói rằng:

 – Nhu vậy cũng được đa, nhưng mi phải biết rằng thức mà canh trong lúc đêm khuya, thì chẳng nên ngồi im một chỗ, vì nếu mi ngồi im một chỗ, thì mi không thấy đặng chỗ nọ chỗ kia, mà con ma ngủ lại áp tới rù quến mi, và vuốt hai mí con mắt mi sập xuống, chừng ấy thì mi ngồi như một cái bù nhìn, mà không thấy chi hết.

Nói rồi Nguyễn Hữu Thoại bảo tên quân ấy lại kêu hai đứa quân kia thức dậy.

Tên quân ấy thưa vâng rồi bước lại kêu nhỏ nhỏ.

Song hai tên kia ngủ đã mê man, không nghe chi cả.

Tên quân ấy liền lấy tay đánh trên mặt một cái, tên quân kia đương ngủ hồn bất phụ thể không biết là ai, bèn dang tay thoi đùa, chẳng dè thoi nhằm mặt tên quân đương ngủ một bên, tên nầy giựt mình tưởng là ai đánh, liền co giò đạp tên ấy một đạp rất mạnh, rồi cả hai đều thức dậy, ngó lên thấy Nguyễn Hữu Thoại đứng đó, thì lật đật xá lia, và nói rằng:

 – Bẩm chủ tướng có việc chi cần dùng tới hai con, hai con ngủ quên, không dè có chủ tướng đến.

Nguyễn Hữu Thoại bước lại dặn nhỏ rằng:

 – Ba đứa bây phải thức coi chừng mấy con ngựa, và đồ hành lý, đặng ba anh em tao đi ra ngoài kia một chút rồi trở lại liền.

Và day lại nói với hai anh em kia rằng:

 – Chúng ta phải đi dọ thám con chủ quán một chút mới đặng.

Ba tên quân canh ấy vâng lịnh, rồi mỗi đứa lại đứng một góc mà canh.

Lúc bấy giờ Nguyễn Hữu Thoại với Trần Xuân Trạch và Cao Phước Trí liền sẻ lén bước ra khỏi tháp, rồi ẩn theo mấy bóng tối mà đi, kẻ ngó trước người ngó sau, coi chừng hai bên bụi bờ, cách rất đề phòng cẩn thận. Khi ba anh em ra tới cái quán của người đàn bà, thấy trong quán có một ánh đèn leo lét lòn theo kẹt cửa dọi ra, lại nghe tiếng nói lào xào rầm rỉ trong quán.

Nguyễn Hữu Thoại bảo Trần Xuân Trạch đứng núp nơi gốc cây coi chừng, rồi đi với Cao Phước Trí ẩn theo bóng tối, lần tới kẹt cửa, ghé mắt dòm vô, thấy người đàn bà chủ quán ngồi một bên, còn bên nầy hai người đàn ông, bộ tướng vậm vỡ, một người mặc áo xanh cụt, vận chăn vén lên chí gối, một người mình trần, trên vai có nịt một cái băng, vải đen, vấn ra tới ngoài cánh chỏ, và thấy mấy lằng đen đen, chảy xuống chung quanh cái băng như hình vít máu, kế thấy người đàn bà day lại ngó tên ấy và hỏi rằng:

 – Còn minh làm sao mà nịt trên vai đó vậy?

tên ấy nheo mày mà đáp rằng:

 – Mầy đừng hỏi, may không chút nữa tao cũng phải chết mất bên mé rừng kia rồi, khi tao muốn cỡi ngựa vào rừng, thì bị nó bắn tao một mũi trúng vai, tao nhắm thế không xong, liền bỏ ngựa nhảy xuống, chun tuốt vào rừng mà trốn, rồi bọn nó chạy lại giết chết thằng Nặc-Thôm, và rượt theo anh Sốc-Cà-Mun nầy mà bắt ngựa nó lại.

Người đàn bà nghe nói  qua người mặc áo xanh cụt là Sóc-Cà-Mun mà hỏi rằng:

 – Còn anh Sốc-Ca-Mun, anh làm sao mà thoát khỏi bọn nó?

Tên mặc áo xanh day lại nói rằng:

 – Thật quân An Nam nó dữ quá, khi chúng nó rượt theo bắn tôi, thì tôi bỏ ngựa mau chơn nhảy phức xuống bụi mà trốn, chẳng dè bọn nó theo kiếm, tôi bèn leo phức trên cây, chúng nó leo theo bắt tôi, tôi liền chuyền qua cây kia rồi nhảy xuống hầm đá, chun tuốt vô hang, núp đó chờ nó xuống, sẽ đâm nó một dao đặng cáp-duồng cho rảnh(là giết người An Nam, tiếng Cao Man kêu là Cáp-duồng), nhưng bọn nó không xuống, rồi dắt ngựa trở về, nên tôi mới thoát về đây được.

Cao Phước Trí với Nguyễn Hữu Thoại đứng ngoài cửa nghe chúng nó nói vậy, thì biết là bọn cướp ngựa hôm qua, và chỗ nầy chắc là chỗ nhà cửa vợ con chi của nó.

Kế nghe người đàn bà hỏi rằng:

 – Bọn nó đông lắm sao mà mấy anh đánh không lại?

 – Bọn nó không đông, chỉ có sáu người với sáu con ngựa mà thôi, nhưng nó có võ nghệ, và có súng, nên đánh nó không lại.

Người đàn bà nghe nói thì vội vã đứng dậy hỏi rằng:

 – Mà bọn nó là người nước nào?

Tên mặc áo xanh nói:

 – Bọn nó toàn là người An Nam hết cả, mà trong đó có ba người bộ tướng như người quan, còn ba tên kia là người quân lính chi đó.

Người đàn bà nghe nói, coi bộ hơ hãi và nói rằng:

 – Nếu vậy thì là bọn An Nam ở trong chùa tháp đây chăng? Hai tên kia liền trợn mắt nheo mày ngó người đàn bà ấy chăm chỉ và hỏi rằng:

 – Bọn An Nam nào ở trong chùa tháp?

 – Bọn nầy cũng sáu người cỡi sáu con ngựa, và đi qua Xiêm, mới ghé quán ăn uống hồi tối nầy, bây giờ đương ở trong tháp.

Hai người kia nghe nói, liền đứng dậy ra bộ chẩm hẩm và nói rằng:

 – Nếu vậy thì chúng nó đã vào chỗ hổ huyệt của chúng ta rồi đấy, vậy chúng ta đêm nay quyết giết bọn nó cho được mà báo thù cho thằng Nặc-Thôm.

 – Anh muốn báo thù chúng nó sao?

 – Dịp nầy không báo thù còn đợi chừng nào?

Người đàn bà ấy nói:

 – Vậy thì anh và mình phải đi kêu mấy người kia cho đông, rồi sẽ khởi sự, chớ tôi coi bọn nó giỏi lắm, nếu làm không được việc thì mang hại chớ chẳng chơi đâu.

Hai tên kia gặc đầu và nói rằng:

 – Đừng lo, để ta kêu mấy anh em kia phụ lực cùng ta, đặng cáp-duồng chúng nó một trận thì xong việc, còn mầy ở nhà phải sắp sửa dao mác sẵn sàng, hai đứa tao đi một chút rồi trở lại, rồi cùng nhau vào tháp mà giết nó.

Cao Phước Trí đứng ngoài nghe chúng nó bàn soạn như vậy, thì day lại kê miệng vào tai nói nhỏ với Nguyễn Hữu Thoại rằng:

 – Phải nó rồi, phải nó rồi, mấy thằng nầy là bọn cướp ngựa của mình hôm qua.

Nguyễn Hữu Thoại nghe rồi lấy tay khoát khoát bảo đừng nói đừng nói, rồi hai người sẻ lén bước ra và tức tốc trở về chùa tháp.

Khi về tới tháp, Nguyễn Hữu Thoại kêu ba tên quân nhơn và bảo rằng:

 – Chúng bây phải sẻ lén, đem sáu con ngựa vô giấu trong rừng gầy đây, rồi ở đó giữ đừng cho ai biết, chừng nào nghe tao kêu thì chúng bây sẽ ra tiếp ứng.

Ba tên quân vâng lịnh, liền dắt ngựa lén lén vào rừng, còn Nguyễn Hữu Thoại với hai anh em kia đều vào trong tháp, đóng chặt cửa lại và nói rằng:

 – Quân cường đạo ấy đêm nay chắc kéo đến đông, quyết giết chúng ta mà báo thù, vậy chúng ta phải đóng cửa tháp lại cho chắc, rồi ở trong thủ thế, nếu chúng nó tới sao cũng phá cửa xông vô, chứng đó chúng ta núp phía trong cửa mà giết nó mới tiện, nếu ra ngoài cự địch với nó thì e chúng nó đông, còn chúng ta thì ít, lại sợ một nỗi nó ẩn núp theo chỗ tối tăm mà hại mình, chi bằng ba anh em ta mượn thế cái tháp nầy làm chỗ cứ hiểm, chờ chúng nó xông vào, sẽ giết nó một trận cho dữ.

Nói rồi ba anh em sửa soạn súng ống gươm giáo sẵn sàng, chờ quân cướp tới mà cự chiến.

Ba anh em núp trong tháp, đợi một hồi rất lâu, nhưng không thấy tăm dạng chi hết.

Trần Xuân Trạch bước lại nói nhỏ với Nguyễn Hữu Thoại rằng:

 – Chắc là chúng nó không tới, nãy giờ đã lâu, mà sao chưa thấy chi hết.

Nguyễn Hữu Thoại nói:

 – Chúng nó chắc còn vầy đoàn hiệp lữ, tụ tập cho đông, rồi sẽ kéo tới, thế nào bọn nó cũng quyết giết chúng ta, nội một đêm nay, chúng ta chẳng nên ơ hờ mà mang hại.

Đó rồi ba anh em mỗi người đứng núp một góc mà coi chừng, và lóng tai đặng nghe động tịnh.

Canh khuya đêm vắng, lặng lẽ ba bề, rừng rậm cây cao, tối đen bốn mặt, khi nghe dơi bay rẹt rẹt, lúc nghe lá đổ lào xào, kế nghe một tiếng chim ục kêu lên nơi phía rừng sau, bỗng nghe một tiếng ục khác đáp lại nơi phía rừng trước.

Nguyễn Hữu Thoại liền bước lại kêu Trần Xuân Trạch và Cao Phước Trí mà nói nhỏ rằng:

 – Hai anh em có nghe tiếng chi kêu đó chăng?

Cao Phước Trí nói:

 – Chim ục nó kêu ngoài rừng, chớ có tiếng chi đâu lạ.

Nguyễn Hữu Thoại nói:

 – Tiếng chim ục kêu đó là hiệu của quân cường đạo, kêu nhau trong rừng, chớ chẳng phải chim thiệt, chắc một chút đây chúng sẽ tới, chú mầy phải dòm theo mấy lỗ vách mà coi chừng, còn tôi thì coi chừng phía trước.

Hai người liền gặc đầu, rồi mỗi người lại đứng một góc, ngó chừng quân cướp.

Mấy anh em rình coi một hồi rất lâu, nhưng không thấy chi hết, kế thấy một ánh sáng nháng qua trên mấy bụi cây, và xẹt qua trước tháp một cái rồi mất, còn bốn phía lặng yêm đềm, không nghe không thấy chi nữa.

Giây lâu, Nguyễn Hữu Thoại nghe khua một cái như tiếng đá tiếng gạch đụng nhau, liền bước lại kêu Trần Xuân Trạch và nói:

 – Chú mầy có nghe tiếng gì mới khua đâu đó không? Hay là nó lén cạy vách tường chăng?

Trần Xuân Trạch nói:

 – Phải đa, tôi cũng có nghe khua một tiếng như tiếng đá miểng, mà không biết ở đâu.

Lúc bấy giờ anh em ai nấy đứng rình đã mỏi mê, và đêm đã khuya lắm, mà không thấy tin tức quân cường bạo ở đâu, mấy anh em bèn lại ngồi xuống chiếu đặng nghỉ một chút.

Thình lình bỗng nghe một cái ầm rất to, vang dội cả tháp.

B anh em liền lật đật đứng dậy, kế thấy một ánh sáng lòa ở dưới tượng phật dọi lên, làm cho cả tháp đều sáng.

Ba anh em đều rút gươm rồi nhảy lại núp một bên mấy cây cột tháp để coi, thì thấy dưới thạch bàn ở chỗ tượng phật, ló lên hai ngọn đèn như ngọn đèn chai và rần rần nhảy vọt lên hơn mười mấy tên cường đạo, mỗi thằng đều vận một cái khố vằn sát da, đầu trọc, mình trần, và có một người đàn bà là người chủ quán khi nãy, cả thảy đều cầm dao xách mát, bộ mặt hầm hầm, chạy tới rần rần, kiếm ba anh em Nguyễn Hữu Thoại mà giết.

Trong lúc nguy cấp ấy, không kịp rường súng mà bắn, ba anh em liền huơi gươm đánh nhầu với chúng nó một trận rất dữ, bao nhiêu dao mác chúng nó chém tới, Nguyễn Hữu Thoại đều gạt ra, tiếng gươm dao đụng nhau nghe kêu keng kẻng, còn Trần Xuân Trạch và Cao Phước Trí cũng xốc tới chém xả quân cường đạo một hồi. Ba anh em tràn qua, nhảy lại, xốc tới, chạy lui, bộ tịch rất lẹ làng hung hăng như ba con mãnh hổ.

Đánh mộ hồi, quân cường bạo đứa thì bị đâm nhào xuống, đứa thì bị chém ngã lăn, rồi rùng rùng kéo nhau chun vào lổ dưới thạch bàn mà chạy hết.

Trong lúc bất cập, người đàn bà cường đạo nầy mới vừa lại lỗ ấy, đặng chun xuống mà trốn theo lũ kia, thì Cao Phước Trí đã nhảy lại, ôm ngang eo ếch, vật xuống một cái té nhào, người đàn bà ấy hai tay xô Cao Phước Trí ra rất mạnh rồi chờn vờn trổi dậy, nhưng mới vừa trổi dậy thì Cao Phước Trí nhảy lại đè lên, người đàn bà nầy lửa giận phừng gan, liền hả miệng nhăn răng, như một con cọp cái hung hăng, day lại cắn ngang bắp tay Cao Phước Trí một cái. Cao Phước Trí liền giục tay ra, rồi nhảy ngồi trên bụng người đàn bà ấy và hai chơn thúc vô hai bên hông, kẹp lại chặt cứng, còn hai tay thì nắm hai cánh tay của con ác phụ mà đè xuống.

Người đàn bà cường đạo nầy bị Cao Phước Trí đè một hồi mệt quá, không còn vùng vẫy gì đặng, lúc bấy giờ chỉ có nằm dưới, trợn mắt nghiến răng la hét om sòm, thở nghe è ạch, còn Cao Phước Trí ngồi trên, bậm môi gầm mặt, chơn thúc tay kiềm, xem như một con cọp đực với một con cọp cái dành ăn, hầm hừ dữ tợn. Cao Phước Trí ngồi trên bụng đắc thế, sẵn trớn nhún xuống một cái rất mạnh, con mẹ nọ la lên một tiếng rồi chổng đít ngóc đầu, muốn lật Cao Phước Trí xuống đất, anh ta rất lẹ liền rút cây đoản đao bên lưng ra và lấy sợi dây trong túi, rồi nghiêm sắc mặt mà nói lớn rằng:

 – Mi hãy nằm yên, đưa hai tay lên cho ta trói, nếu mi còn vùng vẫy chống cự, thì ta cho mi một mũi đao vào yết hầu, chừng ấy mi đừng oán trách.

Nói rồi lấy cây đoản đao, kê ngay nơi cổ, và mắt ngó lườm lườm vào mặt con ác phụ mà bảo cách oai thế rằng:

 – Mi hãy đưa tay ra cho mau đi, không thì ta khai đao mi lập tức.

Con đàn bà nầy thấy Cao Phước Trí mạnh mẽ phi thường, không thế gì chống nổi, liền ríu ríu đưa tay.

Cao Phước Trí tức thì lấy dây trói lại, và bảo đứng dậy rồi nói rằng:

 – Mi muốn tánh mạng mi còn, thì mi phải ở đây cho tới khi chúng ta đi khỏi tháp nầy, rồi ta sẽ tha mi, mà nếu mi để cho mấy thằng cường đạo kia còn kiếm chước ám hại chúng ta, hay là còn làm điều chi cướp đoạt của ta, thì ta sẽ rẳng đầu mi trước, rồi sẽ giết cả bọn mi không chừa một đứa.

Trong khi Cao Phước Trí đánh vật với con đàn bà cường đạo nầy, thì Nguyễn Hữu Thoại bảo Trần Xuân Trạch lại đứng giữ chỗ miệng hầm, còn Hữu Thoại xách súng ra mở cửa sau, đặng coi quân cường đạo chạy ra chỗ nào, nhưng không thấ chi hết.

Nguyễn Hữu Thoại liền day mặt qua phía rừng, chỗ mấy tên quân giữ ngựa, rồi bụm tay nơi miệng, kêu lớn một tiếng, tức thì mấy tên quân, mỗi đứa tay cầm trường thương, cỡi ngựa rần rần chạy tới như giông.

Nguyễn Hữu Thoại bèn nhảy lên mình ngựa, rồi dắt mấy đứa quân nhơn chạy một vòng chung quanh tháp ấy, đặng kiếm coi quân cường đạo đi đâu, nhưng kiếm cùng mà không thấy chi hết.

Nguyễn Hữu Thoại liền dắt quân trở lại cửa sau bước vô, thấy Cao Phước Trí và Trần Xuân Trạch còn đứng giữ lom lom một bên miệng hầm, phía dưới bàn phật, và thấy con đàn bà cường đạo đã bị trói lại, cũng đứng một bên, thì trợn mắt ngó con đàn bà một cách nghiêm nghị và hỏi rằng:

 – Mi hãy nói cho ta biết, tên đầu đảng bọn cướp nầy là thằng nào, và ở đâu?

Con mẹ nầy nghe hỏi thì đáp rằng:

 – Chánh đảng cướp nầy là chồng của tôi, là người bị bắn trúng vai hôm qua, còn tôi đây là phó đảng.

Cao Phước Trí làm thông ngôn nói lại, Nguyễn Hữu Thoại nghe rồi gặc đầu và hỏi tiếp rằng:

 – Bây giờ chồng mi và mấy thằng cường đạo còn tàng ẩn ở dưới hầm nầy phải không? Mi hãy nói ngay, bằng không, thì ta giết mi tức tốc.

Con đàn bà nầy liếc cặp mắt độc ác ngó Hữu Thoại một cái rồi nói rằng:

 – Chúng nó đã đi rồi, không còn ở dưới.

Nguyễn Hữu Thoại hỏi:

 – Chúng nó đi ngả nào, sao ta không thấy?

Hỏi vừa dứt, bỗng thấy một hình quái gỡ, ở dưới lỗ hầm ló lên, nhờ có ánh sáng một ngọn đèn chai của bọn cường đạo bỏ lại còn cháy lờ mờ, nên thấy cái hình ấy hiện lên một đống đen thui, cao lớn sầm sầm, không đầu, không tay, không mặt không mũi chi hết.

Nguyễn Hữu Thoại vừa rút gươm ra, thì Trần Xuân Trạch đã nhảy lại đâm hình ấy một gươm, nghe kêu cái bịnh, nhưng hình ấy chỉ đứng trơ trơ. Cao Phước trí thấy vậy cũng nhảy lại huơi gươm muốn đâm, kế con đàn bà ấy la lên và nói:

 – Dục-Căng-Then, mi hãy đi đi, nếu mi còn léo hánh đến đây, thì ta phải bị chúng nó giết chết. Dục-Căng-Then mi hãy đi đi cho mau, và đừng sanh sự gì nữa, mà ta phải chết bây giờ.

Con đàn bà nói rồi, thì hình ấy liền nhảy xuống hầm một cái rồi mất.

Nguyễn Hữu Thoại day lại ngó con đàn bà ấy lườm lườm và nói rằng:

 – Bọn nó còn đó sao mi dám dối ta?

Con đàn bà cường đạo ấy nói:

 – Người đó là chồng tôi, nó không thấy tôi nên phải mặc lốt da voi trở lên kiếm tôi, tôi đã nói cho nó biết rồi, bây giờ nó không dám làm sự chi hãm hại mấy ông nữa hết.

Nguyễn Hữu Thoại hỏi:

 – Còn cái hầm dưới tháp nầy trổ ngách ra đâu?

Con đàn bà nói:

 – Cái hầm ấy có một đường hang đi dưới đất, trổ ra ngoài rừng, còn một đường trổ ra phía sau nền tháp.

Nguyễn Hữu Thoại nghe rồi kêu Cao Phước Trí bảo rằng:

 – Cao hiền đệ phải giữ con nầy cho kỷ, để cầm nó đó mà hăm dọa bọn cường đạo kia, đặng bọn nó không dám sanh sự hại mình, chừng nào ra khỏi chỗ hổ huyệt nầy rồi, chúng ta sẽ phóng sanh con ác phụ ấy mới được.

Nói rồi, thấy trời đã gần sáng, Nguyễn Hữu Thoại liền bảo mấy đứa quân nhơn sắp sửa hành lý, và bảo Cao Phước Trí dắt con đàn bà cường đạo nầy theo, còn mấy tên quân nhơn cầm gươm đi cập hai bên, rồi các anh em đồng lên ngựa kéo nhau ra đi, thì trời đã sáng trắng.

Kế thấy trong rừng hai ba người cầm dao xác mác lấp ló đi theo, người đàn bà ấy thấy thì kêu và nói:

 – Dục-Căng-Then, ta bảo mi đi đi, đừng sanh sự mà ta phải bị chúng nó giết chết.

Mấy tên kia nghe nói liền lần lần đi mất.

Khi ra khỏi tháp một đỗi xa xa, Nguyễn Hữu Thoại thấy không có việc chi xảy đến, bèn day lại nói với Cao Phước Trí rằng:

 – Chúng ta bây giờ đã ra khỏi chỗ hiểm nguy cường đạo ấy rồi, vậy thì chúng ta tha con đàn bà nầy về cho rảnh, đặng lo giục ngựa buông cương, nếu để diêng trì ngày giờ, thì biết chừng nào chúng ta mới qua tới nước Xiêm mà xin binh cứu viện.

Trần Xuân Trạch nói:

 – Thôi, chúng ta giết phức con ác phụ nầy đi, cho bớt một quân cường đạo, để nó làm gì mà báo hại thiên hạ.

Nguyễn Hữu Thoại nói:

 – Chúng ta là một bọn tu mi nam tử, hào hiệp trượng phu, sá gì một con đàn bà quần vận yếm mang, mà ta không lấy lượng hải hà, dung thứ cho nó, vả lại chúng ta đã hứa với nó rằng: nếu quân cường đạo không sanh sự nghịch thù cùng ta nữa, thì chúng ta sẽ tha nó, Vậy thì chúng ta chẳng nên thất ngôn.

Nói rồi liền bảo quân mở trói thả đi.

Đó rồi các anh em với ba tên quân nhơn, giơ roi giục ngựa, dặm quan san, bương bả bước anh hùng; dải nắng dầm sương, cương tuấn mã, thẳng xông đường hiểm trở. Còn con đàn bà ấy nhờ Nguyễn Hữu Thoại thả ra thì lật đật trở về, bỗng gặp một bọn cường đạo trong rừng nhảy ra, đón rước mừng rỡ một hồi, rồi kéo nhau đi mất.

error: Content is protected !!