Lúc nầy người ở động môn,
Tên là Hà Mậu trí khôn người hiền.
Theo cùng ông Lý Tri Niên,
Từ non Tùng Lãnh vào miền Thiên Thai.
Đi đà hơn nửa tháng dài,
Phút đâu lố thấy gần ngoài đồng môn. (970)
Tri Niên lừa thả bên non,
Cùng người Hà Mậu đều lòn cửa hang.
Hai người ra khỏi cửa hang,
Đến nơi động khẩn gặp chàng họ Dương.
Họ Hà họ Lý họ Dương,
Ba người gặp hỏi mới tường tánh danh.
Niên rằng: Tiên cảnh rất linh,
Họ Dương ngươi hãy ở đành lại đây.
Chờ ta tới trước am mây,
Lên chùa Linh Diệu thăm thầy Lão Nhan. (980)
Dương Từ nghe nói vội vàng,
Thưa rằng: Xin đó đem đàng ta đi.
Niên rằng: Ngươi vốn thiền sư,
Tới nơi tiên cảnh cầu chi chẳng là?
Từ rằng: Nghe tiếng đồn xa,
Rằng chùa Linh Diệu một tòa ở đây.
Niên rằng: Linh Diệu chùa nầy,
Vốn không thờ Phật mà lây tới thiền.
Từ rằng: Không Phật có Tiên,
Xin cho đặng thấy phỉ nguyền chơi mây. (990)
Niên rằng: Hai gã ở đây,
Để ta tới trước Động Mây một giờ.
Lâu mau sao vậy cũng chờ,
Cho tin xuống rước kịp giờ sẽ hay.
Niên rằng: Đường lên trên thầy,
Mây tuôn mù mịt đá vầy nhỏ to.
Dương Từ, Hà mậu đều lo,
Ngồi trong cửa động lò mò hỏi nhau.
Mậu rằng: Tiếc đó đi tu,
E khi cửa Phật công phu lỡ làng. (1000)
Ta nghe Phật ở Tây Phang,
Vốn người mọi rợ luân thường chẳng ưa.
Lại nghe Tam Đại đời xưa,
Dân an nước trị Phật chưa bày hình.
Đến năm đời Hán Vĩnh Bình,
Sứ qua Thiên Trúc rước kinh Phật về.
Tới sau Lương Vũ rất mê,
Lập chùa tượng cốt chuyên nghề sử trai.
Ngụy Trần Tề Tống đến nay,
Đời đời nào cũng trọng thầy sa môn. (1010)
Trên vua đến dưới dân thôn,
Đua nhau kỉnh trọng một môn phù đồ.
Quì hương chẩn tế nam mô,
Tới lui tăng đạo ra vô Phật Đường.
Bao nhiêu theo đạo Tây Phương,
Phước lành chưa thấy tai ương tới mình.
Trên thời nghiêng nước nghiêng thành,
Dưới thời nhà cửa tan tành xiết bao!
Phật linh mấy cứu ai nào,
Người nay sao hãy lòn vào Thích gia? (1020)
Từ rằng: Ngươi chớ giấu ta,
Đạo nào nên trọng, nói mà nghe chơi?
Mậu rằng: Ta trọng đạo Trời,
Tới nay đã đặng năm đời Gia Tô.
(Lược bỏ do kiểm duyệt)
Họ Hà đương gẫm lời hay,
Phút đâu chim hạc lại bay xuống liền.
Hóa ra đồng tử có duyên,
Tay cầm hai trái đào tiên miệng cười.
Bảo rằng: Hai trái hai người,
Ăn rồi mới biết là người dại khôn. (1030)
Ngày nay đã tới hoàng hôn,
Hai người đi khỏi động môn hành trình.
Theo ta tới Bích Phong Đình,
Ở trong hang đá nghỉ mình một đêm.
Rạng mai có kẻ xuống tìm,
Đem lên Vân động mựa hiềm đợi trông.
Tiểu đồng dạy bảo vừa xong,
Hóa ra chim hạc thinh không bay về.
Hai người mắt thấy lòng ghê,
Khen rằng: Tiên đạo có bề thần linh. (1040)
Phỏng chừng đương lúc sơ canh,
Ngó ra thấy bóng trăng thanh bên trời.
Băng luân một tấm lộng khơi,
Non sông muôn nước bóng ngời lòng soi.
Hai người lẳng lặng ngồi coi,
Ngó ra cửa động bóng soi như ngày.
Vẳng nghe có tiếng vang dầy,
Rần rần ngựa gió xe mây chật đàng.
Trước đi kiệu bạc tán vàng,
Trong che phủ phất ngoài giàn quạt tiêu. (1050)
Đèn ngân đuốc ngọc rất nhiều,
Lòa nơi cửa động hương thiêu nực nồng.
Ngỡ là Thiên Tử ngự phong,
Gẫm trong nghi vệ cũng đồng thần tiên.
Họ Hà xem thấy sợ liền,
Than rằng: Mối đạo linh thiêng như vầy!
Anh tu, cũng tiếng ông thầy,
Theo làm tôi Phật, bấy chầy thấy không?
Từ rằng: Cốt mộc, cốt đồng,
Tượng hình đúc tượng ngồi không trên bàn. (1060)
Ta thường sớm tối đèn nhang,
Thấy ma thấy quỉ chàng ràng trêu ngươi.
Phật không thấy nói thấy cười,
Thấy không đi đứng cùng người thế gian.
Chạnh lòng ta mới hỏi chàng:
Lâu nay về đạo Hòa Lan thấy gì?
Mậu rằng: Thấy bức ảnh ghi,
(Lược bỏ do kiểm duyệt – 3 câu)
Trót đà bị chúng chê cười,
Vậy nên phải tới hỏi người tiên tri.
Từ rằng: Gặp kẻ tiên tri,
Ta xin hỏi đạo từ bi cho tường. (1070)
Hai người ngồi hãy đương bàn,
Nghe chùa Linh Diệu chuông vàng sớm rung.
Xảy vừa tới lúc hừng đông,
Tri Niên đã xuống Bích Phong Đình rồi.
Nói rằng: Gặp tiết giao bôi,
Chư tiên hội yến vào hồi canh ba.
Mậu rằng: Chiều bữa hôm qua,
Có người đồng tử cho ta ăn đào.
Chẳng hay duyên cớ làm sao,
Khiến ta ăn đào tránh chốn động môn. (1080)
Niên rằng: Nơi cửa động môn,
Ngày lành tháng tốt để buồn tiên chơi.
Hai người lòng dục chưa rời,
Còn con mắt tục dòm người chẳng linh.
Có ăn hai trái đào xinh,
Rửa lòng nhân dục trong mình mới an.
Chư tiên nay đã hồi loan,
Ta xin dẫn lộ hai chàng đi lên.