Phần 02: Câu 137 – 206

Thứ nầy đến thứ họ Dương,

Làm người chút biết văn chương gọi là.

Nam Khang vốn thật quê nhà,

Sánh cùng họ Đỗ, ở Trà Thạch Khê. (140)

Nương theo dân dã thú quê,

Lâp vườn, làm ruộng, chuyên nghề làm ăn.

Họ Dương cùng vợ nguyện rằng:

Trăm năm xin giữ đạo hằng cùng nhau.

Đã năm mươi mấy tuổi đầu,

Không con nối nghiệp, những sầu thon von.

Bao nhiêu chùa miễu cung son,

Ngõ nguyền cầu đặng chút con nối đời.

Liền ngày vái Phật, vái Trời,

Tấm lòng tin, cúng khắp nơi miễu chùa. (150)

Của nhà có việc bán mua,

Ra ơn làm phước, hơn thua chẳng nài.

Phút đâu họ Đỗ thọ thai,

Tới kỳ sanh đặng hai trai một lần.

Phước đà liền nối gót lân,

Phận mình: giàu có, thanh bần cũng ưng.

Người trong làng xóm đều mừng,

Ai hay lão bạn, có chừng sanh châu.

Nhớ câu “Thiện ác đáo đầu”,

Làm lành gặp phước, thế đâu có lầm. (160)

Dương Từ lòng hỡi mừng thầm,

Hai trai tướng mạo khác tầm thường nhân.

Vẻ vang cốt cách tinh thần,

So trong trẻ nhỏ phàm nhân ít bằng.

Họ Dương mới đặt tên rằng:

Dương Trân, Dương Bửu, hai thằng anh em.

Hai con đều đẹp mắt xem,

Việc trong gia đạo lại thêm bần hàn.

Dương Từ khi ấy liệu toan,

Xuất gia đầu Phật, giữ an phận mình. (170)

Đã đành một tấm lòng thành,

Còn con nối nghiệp, mới đành qui y.

Nay đà sanh đặng nam nhi,

Nam mô hai chữ “từ bi” thân già.

Bao nhiêu thế tục gần xa,

Nhân tình ấm lạnh, trải qua đã rồi.

Trong vòng danh lợi .. thôi thôi!

Hoàng lương nửa gối, mấy hồi chiêm bao.

Sang giàu lòng chẳng ước ao,

Hoa tàn, mây nổi, nước xao, trăng lờ. (180)

Hai con tuổi hãy còn thơ,

Hôm, mai, ấm, lạnh, cậy nhờ hiền thê.

Trong tay một chuỗi bồ đề,

Trăm năm xin cổi lời thề nước non.

Trả rồi nợ vợ, nợ con,

Từ đây giữ vẹn lòng son tu hành.

Nói thôi quày quả đăng trình,

Nhắm nơi am tự một mình ra đi.

Thương thay hai gã hài nhi,

Cùng nàng Đỗ thị sầu bi muôn phần. (190)

Than rằng: Chàng hỡi! Lương nhân!

Am vân đường cách cõi trần xa xa.

Hai con tuổi mới lên ba,

Có cha giống đứa không cha cũng kỳ!

Bao đành bỏ vợ con đi?

Cửa nhà bần bạc, cậy gì ngày sau?

May nhờ tấc cỏ ngọn rau,

Mẹ con lần lựa nuôi nhau tháng ngày.

Dương Từ ở chốn am mây,

Cải tên, đặt hiệu: danh thầy Thiện Trai. (200)

Dốc lòng tầm dấu Như Lai,

Đã đành trốn cõi trần ai, không về.

Thị phi, mặc thế khen chê,

Tương rau cũng đã an bề đi tu.

Sớm hôm chuông mõ, công phu,

Tụng kinh niệm kệ ở Phù Đồ Sa. (206)

Viết một bình luận

error: Content is protected !!