Trải xem mấy truyện chư gia,
Chuyên vì đạo học, soạn ra để đời.
Dị đoan xưa đã bời bời,
Lại thêm đạo Phật, đạo Trời, lăng nhăng.
Thói đời nhiều việc băng xăng,
Đố ai biết đặng đạo hằng người ta.
Đua nhau kỉnh chuộng đạo ta,
Một câu “quả báo” muôn nhà đều tin.
Nói rằng: Trời, Phật, sách in.
Tội về địa ngục, phước lên thiên đàng. (10)
Có người về đạo Hòa Lan,
Năm đời truyền thói khoe khoang cầu hồn.
Họ Hà, tên mậu, người khôn,
Ở đời Hậu Tấn, Long Môn quê nhà.
Sáu mươi tuổi tác hầu già,
Tuy là giàu có, trong nhà không con.
Rạng giồi một tấm lòng son,
Của tiền bố thí, không còn so đo.
Vợ chồng giữ đạo bo bo,
Ơn trời ngỏ đặng chút cho phước lành. (20)
Hôm mai luống những đọc kinh,
Amen! Đức Chúa có linh chăng là.
Liễu Thơ là vợ họ Hà,
Chiêm bao nằm thấy nguyệt sa trên mình.
Tự nhiên có nghén thình lình,
Khiến ngươi Hà Mậu thấy tình sanh nghi.
Nói rằng: Khí huyết già suy,
Hay đâu chửa nghén, e khi bịnh gì?
Sai người tìm rước danh y,
Anh em đồng đạo, tên Kỳ họ Châu. (30)
Châu Kỳ coi mạch hồi lâu,
Nói rằng: Chị mắc quỉ đầu thay đây.
Mậu rằng: Nhờ lượng ơn thầy,
Mạch kia đã hẳn, thuốc nầy ắt hay.
Kỳ rằng: Để hốt thang nầy,
Quỉ thai bịnh ấy từ đây trừ rồi.
Thuốc thang mấy tháng uống bồi,
Càng thêm lớn bụng, gần hồi sanh thai.
Họ Hà thấy vậy than dài:
Tuổi già còn hãy mang tai thế nầy? (40)
Kỳ rằng: Đó chẳng biết đây,
Trải ba đời cũng làm thầy vừa ba.
Châu Phan xưa thật chú ta,
Trị thai, có phép truyền gia rất mầu.
Liễu nương quỉ bịnh đã lâu,
Xin cầu thầy khác, ngỏ hầu thay tay.
Ta nghe đồn phía Sơn Tây,
Rằng non Tùng Lãnh có thầy địa tiên.
Tên người là Lý Tri Niên,
Thường ngày luyện thuốc thần tiên Đan Kỳ. (50)
Ta xin ra sức đem đi,
Tới nơi cầu thuốc diệu y rõ ràng.
Mậu rằng: Ta đạo Hòa Lan,
Tiên là đạo khác, có màng chi nhau.
Kỳ rằng: Sách đặt có câu:
“Tế sanh hoạt mạng” sách đầu đạo y.
Làm thầy đâu có hẹp suy,
Bịnh đau thời cứu, đạo gì lại sao?
Ai ai cũng vốn đồng bào,
Sanh trong trời đất lẽ nào ghét nhau? (60)
Họ Hà thấy vậy cũng sầu,
Gượng đi cùng bạn, lên cầu thầy tiên.
Trải qua mấy dặm sơn xuyên,
Phút đâu lố thấy gần miền Tùng San.
Đường đi đá mọc nghinh ngang,
Bụi cây rậm rạp, thạch bàn nhiều nơi.
Ngó lên trên đỉnh rạng ngời,
Mặt nhìn cảnh vật khác nơi phàm trần.
Mây bay, nước chảy, mấy từng,
Bóng tùng che núi, như vừng lọng xây. (70)
Chim kêu, vượn hú, vang dầy,
Hiu hiu gió thổi, lá cây reo mừng.
Hai người đứng lại trông chừng,
Thấy tên đồng tử trong rừng bước ra.
Chào rằng: Hai gã đường xa,
Ai là tên Mậu, họ Hà, nói minh?
Họ Hà nghe nói thất kinh,
Rằng: Sao sớm biết tánh danh ta rày?
Đồng rằng: Thầy mỗ đánh tay,
Dạy rằng: Có khách ngày nay đến nhà. (80)
Ta vâng lời dạy thầy ta,
Ra đây đón rước, đem qua Thạch Bàn.
Hôm nay là bữa thanh nhàn,
Thầy ta lên chốn Thạch Bàn chầu tiên.
Hai người nghe nói đi liền,
Theo người đồng tử vào miền Tùng San.
Ngó lên đỉnh núi Thạch Bàn,
Thấy hai ông lão dựa ngang đánh cờ.
Tóc râu đều bạc phơ phơ,
Hình dung, cốt cách nhởn nhơ ai bì. (90)
Có hai quyển sách chi chi,
Cùng hai chim hạc tương tùy một bên.
Tri Niên hầu, đứng trên nền,
Thấy hai người khách dạo lên Ngọc Hồ.
Hỏi rằng: Hai gã Gia Tô,
Đến đây lòng muốn hỏi phô việc gì?
Họ Hà đặt gối liền quì,
Thưa rằng: Cầu thuốc cứu nguy bịnh nhà.
Tri Niên chẳng kịp nói ra,
Hai ông trên đỉnh liền xoa cuộc cờ. (100)
Cười rằng: Hà Mậu rất khờ,
Khéo nghe thầy tục tầm phơ nói quàng!
Liễu nương nghén đủ mười trăng,
Song sanh hai gái, Tuyết, Băng, trên đời.
Vinh hoa có số ở trời,
Số ngươi sau cũng đổi dời mới nên.
Mấy lời ta nói chớ quên,
Đừng mong sau thác đặng lên thiên đàng.
Ông cha trước đã lầm đàng,
Thời sau con cháu tính toan lẽ gì? (110)
Nói rồi cỡi hạc bay đi,
Họ Hà chưa hỏi việc chi đành rành.
Hai người là khách hữu tình,
Tri Niên mời lại gia đình cùng nhau.
Mậu rằng: Cầu thuốc vợ đau,
Tiên Ông lại nói việc sau, cũng kỳ!
Chẳng hay người học phép chi,
Cho nên mà biết thạnh suy việc người?
Niên rằng: Chẳng giấu chi ngươi,
Hai ông lão ấy thật người thiên công. (120)
Phép hay biến hóa, thần thông,
Một ông Bắc Đẩu, một ông Nam Tào.
Hai ông giữ sổ Thiên Tào,
Mạng dân sanh tử đều vào trong tay.
Hai người về kíp ngày nay,
Tới nhà mới thấy lời hai ông truyền.
Họ Hà nghe nói về liền,
Tới nhà thấy vợ đến miền khai hoa.
Đẻ ra hai gái nõn nà,
Mùi hương thơm ngát, trong nhà đều kinh. (130)
Mậu rằng: Tiên đạo chí linh,
Thinh không mà biết sự tình khắp nơi.
Kỳ rằng: Ta học đạo trời,
Xưa nay linh nghiệm có lời phương nao?
Muốn cho rõ việc âm hao,
Ngày sau ta phải trở vào Tùng San. (136)