Màn đêm buông xuống trong ba gian phòng ngủ. Tôi ở giữa, bên trái là phòng ba mẹ, bên phải là phòng khách.
Tôi lăn lộn trên giường, dựng tai nghe ngóng, cả hai bên đều im phăng phắc. Mò điện thoại nhắn tin.
Tôi: Không ngủ được…
Bác sĩ: Đếm cừu.
Tôi: Đếm cừu cũng không ngủ được…
Bác sĩ: Anh không có thuốc ngủ.
Tôi: Bệnh nhân cứ không ngủ được là anh cho uống thuốc ngủ à?!
Bác sĩ: Trường hợp nghiêm trọng thì tiêm thẳng vào tĩnh mạch.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra cảnh ai đó cúi đầu bật cười, lông mi dài khuất mắt, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi nhảy phắt xuống giường, mở cửa nhìn trái nhìn phải: Ba phòng đều khép kín, phòng khách tối om, dễ dàng hành động.
Lén lút mò ra ngoài, vừa mở cửa tôi đã ngây người.
Bác sĩ mặc áo ngủ xanh thẫm, tôn lên làn da trắng như ngọc, anh không đeo kính, chăn đắp đến ngang lưng, nằm nghiêng trên giường với tư thế tiêu chuẩn trong tranh mỹ nhân ngái ngủ, tay trái chống đầu, tay phải cầm điện thoại, cười xấu xa y như tôi tưởng tượng, bị tôi đột kích nên mặt hãy còn ngơ ngác.
Tôi khép cửa, chống nạnh phẫn nộ: “Đồng chí Cố Ngụy, sao đồng chí có thể bình thản như thế!”
Bác sĩ ngồi dậy: “Làm sao?”
Tôi: “Đồng chí đi gặp ba mẹ vợ cơ mà!”
Bác sĩ: “Ừ.”
Tôi: “Anh phải thấp thỏm không yên, nửa đêm vỗ gối chứ?” (Không phải do tôi tiêu cực, mà là ba mẹ chưa thể hiện thái độ, tôi không bình tĩnh được, ai trải qua rồi chắc biết… Hơn nữa nhà tôi còn có một “vét xe đổ”.)
Bác sĩ bật cười: “Anh đến cưới vợ chứ có phải đi cướp ngân hàng đâu.”
Hai chữ “cưới vợ” nhấm chìm mọi âu lo vô cớ.
Bác sĩ xách tôi lên giường, bọc chăn kín mít, nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, bấy giờ tôi mới nhớ ra, nãy mình chui trong chăn cọ qua cọ lại chắc bây giờ đầu không khác gì tổ quạ…
Bác sĩ: “Những gì cần nói anh đã trình bày hết với ba em rồi.”
Tôi: “Thầy Lâm không làm khó anh à?”
Bác sĩ: “Không, nhưng chắc cũng có vấn đề, có khi giờ đang bàn bạc với mẹ em.”
Tôi: “Hay là… chúng mình cũng bàn bạc đi?”
Anh: “Bàn cái gì?”
“…Bí kíp vượt rào?” OK, hình như chẳng có gì để bàn bạc cả.
Tôi mơ màng nhìn bức tranh sơn dầu treo trên tường, nông trại điền viên, ánh nắng chan hoà khiến ta chợt nhận ra sao cuộc đời có thể dịu dàng đến thế.
“Bác sĩ, hát em nghe đi. Cái bài trong ‘Hành trình bước vào thế giới điện ảnh’ lần trước ấy.”
“Anh không nhớ lời.”
“Thì ngâm nga thôi.”
Giọng Bác sĩ rất êm tai, không biết người khác thấy thế nào nhưng riêng tôi thì say như điếu đổ. Thế nên, tôi chìm vào giấc nồng lúc nào không hay…
Sáu giờ sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc khi trán vẫn kề lưng Bác sĩ, vào phòng vệ sinh phải đi qua bếp, thấy cửa mở, ba mẹ đều ở bên trong.
Đúng là nhiều tâm sự có khác, chẳng ai ngủ nướng nổi.
Tay cầm phới mềm, mẹ nhìn tôi từ đầu đến chân. Khi ấy não tôi còn chưa đi vào hoạt động, bị radar mẹ quét qua quét lại, hoảng loạn khai báo: “Bọn con không làm gì cả.” Nói xong tôi chỉ muốn tự cắn đứt lưỡi…
Thầy Lâm vội hoà giải một cách sứt sẹo: “Nem sắp, sắp cháy rồi.”
Tôi tinh ý nhận ra, có vẻ như hôm nay mẹ tôi là nhân vật chính.
Khi ra mắt gia đình, nam và nữ hoàn toàn lo lắng về những chuyện khác nhau. Ví dụ như tôi, lần đầu tiên gặp ba mẹ Bác sĩ, trong đầu toàn là câu hỏi, nên làm gì cho đúng, nên nói gì cho hay, trả lời như vậy đã rõ ràng chưa, đủ công dung ngôn hạnh chưa, nên nhanh nhẹn hay dịu dàng, vân vân và mây mây, một lòng mong mỏi Tiết Bảo Thoa trong tôi thức tỉnh, để người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Còn Bác sĩ, lần đầu đến nhà, anh có vẻ bình tĩnh hơn tôi nhiều, anh chỉ lo, làm thế nào để thuyết phục ba mẹ rằng chúng tôi rất hợp nhau và tương lai có thể chung sống hoà thuận, tốt nhất là đưa ra một kế hoạch năm năm hoàn hảo.
Vậy nên sau bữa cơm chiều, khi nghe thầy Lâm hô: “Lâm Chi Hiệu, xuống nhà đi bộ với ba”, Bác sĩ mỉm cười nhìn tôi, rồi ngồi xuống đối diện mẹ.
Mẹ tôi ung dung rót cho anh một chén trà.
Đây là chia để trị ư?
Ra thang máy, tôi níu tay thầy Lâm: “Ba, tối qua ba nói gì với Bác sĩ thế~”
“Chẳng nói gì cả.”
“Thầy Lâm, con đang nghiêm túc đấy!”
“Chuyện này rất nghiêm túc mà.”
“Ít nhất ba phải rò rỉ một chút chứ, ba ủng hộ hay là rất ủng hộ?”
“Không rất rất ủng hộ.”
Tôi khựng lại.
Thầy Lâm liếc tôi: “Có ai bảo là không ủng hộ đâu, con sợ cái gì?”
“Công lực của ma ma đại nhân cao thâm quá, con sợ Cố Nguỵ đến mẩu xương cũng không thừa.”
“Chậc.” Thầy Lâm lắc đầu, “Gái lớn gả chồng.”
Trên đường về thành phố Y, Cố Nguỵ bảo tôi: “Đừng lo.”
“Em có lo đâu.”“Em đang vặn ngón tay.”
“Ba mẹ em hẳn là, là rất quý anh, đúng rồi, chắc chắn luôn, thanh niên kiểu mẫu bận rộn cứu người.” Tôi lại bắt đầu xàm.
Bác sĩ cười: “Anh chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?”
“Đón nhận thử thách của tổ chức.”
“Ba mẹ em không vô lý lắm đâu.”
Lúc chờ đèn đỏ, Bác sĩ mới khoan thai trả lời: “Hôn nhân không phải chuyện đơn giản, ba mẹ em có tính toán cho em cũng là điều dễ hiểu. Những chướng ngại có thể vượt qua thì không thể gây cản trở.”
Đi dạo xong về nhà.
Mẹ: “Lâm Chi Hiệu, con lại đây.”
Tôi nghĩ vài giây, rồi ngồi xuống cạnh Bác sĩ.
“Cố Nguy.” Đây là lần đầu tiên thầy Lâm gọi tên đầy đủ của Bác sĩ, “Hai đứa đều đã lớn, có quan điểm riêng, có cuộc sống riêng của mình. Các con phải tự thấu hiểu điều đó, ba mẹ không can thiệp gì thêm.”
“Nhà bác chỉ có một đứa con gái, nhà họ Lâm cũng chỉ có mình Hiệu Hiệu. Bác không mong nó sống trong giàu sang phú quý, chỉ mong sao mãi bình an mạnh khỏe.” Mẹ quay sang nhìn tôi, “Lớn rồi vẫn chưa cọ xát xã hội, còn ngây thơ nông nổi, nhà bác vẫn mong có thể ở gần con bé. Thành phố X xa như vậy, gặp gỡ đâu thể thường xuyên, bác vẫn không nỡ.”
“Nhưng ba mẹ không thể bên nó cả đời, ở với nhau vài chục năm các bác mới hiểu thế nào là bên nhau đến già. Hai đứa còn trẻ, tương lai còn dài, phải biết chăm sóc lẫn nhau, cứ vậy đi.”
Tối hôm ấy, mắt tôi ướt nhòe lúc nào không hay.
Cố Ngụy gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng nhất có thể.”
Sau này, tôi hỏi làm thế nào anh có thể thuyết phục mẹ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, anh chỉ cười không nói.
Tết về nhà, tôi hỏi mẹ: “Mẹ, lần trước Cố Ngụy nói gì với mẹ mà mẹ đổi ý nhanh thế?”
Mẹ: “Mẹ bảo, sao nó lại thích mày, nó bảo, không biết, lúc nhận ra thì đã muộn. Mẹ bảo, nhà không nỡ để mày đi xa, sợ mày khổ, nó bảo, nhà con đều rất quý Hiệu hiệu, luôn sẵn sàng chờ cô chú về hưu đến thành phố X. Mẹ lại hỏi, sau này chúng mày định như thế nào, nó bảo, cháu vẫn luôn coi Hiệu Hiệu như vợ tương lai. Nói như thế rồi thì tao còn biết làm gì?”
Tôi: “Thế à, anh ấy chẳng bảo gì với con cả.”
Mẹ lườm tôi: “Nói cho mày làm gì? Cố chấp như thế.”
Sau đó thầy Lâm ngồi cạnh bắn tỉa: “Ba hỏi ở bệnh viện nhiều cô gái trẻ thích nó lắm phải làm sao bây giờ? Nó bảo, nếu có thì đã có rồi, trước không có thì sau cũng sẽ không.”
Thầy Lâm, sao thầy có thể hỏi được thế?
—–
(rõ ràng chỉ đến thăm nhà bình thường, sao đã thành chiến trận cầu hôn rồi thế này?)
Bác sĩ: “Đánh nhanh diệt gọn.”