Ra ngoại thành, tôi gọi điện về nhà.
“Mẹ ơi, con đang trên đường về. Con… dẫn người về nhà đấy.”
“Người?”
Mẹ tôi luôn chú ý vào những điểm khác người…
Hai tiếng sau, tôi bấm chuông cửa trong nỗi nửa mừng nửa lo.
Thầy Lâm ra mở cửa, sững sờ mất ba giây rồi thốt lên: “A, chào bác sĩ Cố.”
Bác sĩ híp mắt mỉm cười: “Chào thầy Lâm, thầy hồi phục đến đâu rồi ạ?”
Thầy Lâm cười tít: “Cũng được, cũng được.”
Đây là phản ứng bình thường của một người cha khi gặp bạn trai của con gái ư? Lẽ ra phải “Thằng nhóc này, mi là người bắt cóc con gái rượu của ta phải không!” rồi quan sát, soi mói, bắt bẻ, ra oai phủ đầu chứ?
Thậm chí, tôi còn bị Bác sĩ-dắt-vào-nhà-của-mình.
Cảm thấy không ổn!
Đến tận khi mẹ giục “Ngơ ngác cái gì? Thay dép đi nhanh lên”, tôi mới sực tỉnh, cùng lúc đó, Bác sĩ đã chuyển quà cáp từ tay tôi sang tay thầy Lâm, hai người trò chuyện ra chiều vui vẻ lắm.
Nãy giờ tôi hồi hộp như vậy là vì ai hả, vì ai…
Thực ra con rể lần đầu về nhà ra mắt sợ nhất là cha vợ. Tuy đài báo thường xuyên đưa tin về mẹ vợ hổ báo yêu sách đòi nhà đòi xe, nhưng, mẹ tôi chẳng bao giờ làm những trò như thế, không thể khuất phục dưới thế lực của đồng tiền, vì vậy…
“Thu phục cha vợ vô cùng quan trọng, chỉ cần ba leo lên thuyền của chúng ta thì mẹ vợ chỉ là hổ giấy” – by Bác sĩ.
Nhìn hổ giấy hạng kim cương đang mỉm cười đặc biệt đoan trang, tôi lại nghe thấy tiếng tim mình dồn nhịp nổi trống.
Về vừa kịp bữa trưa, mọi người chào hỏi rồi rửa tay ngồi vào bàn.
Tới đây, tôi phải miêu tả bàn ăn nhà chúng tôi một chút. Bàn kiểu Trung, hình chữ nhật, đủ một người ngồi chiều rộng và hai người ngồi chiều ngang. Lúc ăn cơm, thầy Lâm ngồi ở mặt chiều rộng, tôi ngồi đối diện Bác sĩ, cả hai lần lượt ở bên phải và bên trái của thầy Lâm, mẹ yên vị cạnh tôi. Cho đến giờ phút này, tôi vẫn thấy, đó là bố cục tệ hại bậc nhất quả đất.
Nhà tôi không có thói quen gặp thức ăn cho nhau, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến lòng nhiệt tình, hiếu khách của nhị vị phụ huynh. Bác sĩ có vẻ rất nhã nhặn, xử sự vừa phải, đúng mực, làm tôi không thể không cảm thán về EQ chót vót của anh. Trong khi đó, dù tôi nhìn bình thản nhưng tim gan phèo phổi đang quay cuồng không hiểu vì sao đề tài chính của bữa ăn lại là khôi phục sức khoẻ hậu phẫu. Cuối cùng, khi nhác qua đôi môi của Bác sĩ và vô thức đếm số lần nhai, tôi mới phát hiện ra một sự thật thú vị rằng mỗi miếng anh đều nhai mười hai lần…
Dạ dày thầy Lâm nhỏ, ăn xong sớm, rút khăn giấy lau miệng và bắt đầu thể hiện sự tinh tế, nhanh nhạy đến âm vô cùng của mình: “Bác sĩ Cố đến thành phố Y để du lịch hay thăm người thân vậy?”
Bác sĩ: “Ừm… cả hai ạ.”
Sau đó là mười giây loạn lạc.
———————Loạn lạc———————
Có lẽ mẹ tôi cũng sửng sốt vì câu hỏi “thiên ngoại phi tiên” của thầy Lâm, vô thức thò chân đá thầy Lâm.
Mà tôi cũng 囧 vì câu trả lời đầy hàm ý của Bác sĩ nên cũng vô thức thò chân huých Bác sĩ một cái.
Tôi ngồi giữa mẹ và thầy Lâm…
Thầy Lâm ngồi giữa tôi và Bác sĩ…
Mãi sau này, có một ngày chúng tôi hồi tưởng lại câu chuyện dưới gầm bàn hôm đó…
Thầy Lâm: Ai đá ba? Đã vậy còn đá hai lần!
Mẹ: Mẹ đá phát đầu tiên, hình như nhầm người, nên đá người bên cạnh phát nữa.
Bác sĩ: Anh bị chân bên cạnh chạm nhẹ, chắc là thầy Lâm, nên co chân lại.
Tôi: Thế cuối cùng em đá phải ai…
Bác sĩ: Em định đá anh à?
Tôi: …
Chuyện này đến giờ vẫn còn là uẩn khúc.
———————Hết loạn———————
Suốt bữa ăn, tôi không chen nổi một câu, đang chần chừ nghĩ xem mình có nên vung tay đứng lên khởi nghĩa “Các đồng chí nghe đây! Bác sĩ là bạn trai con! Các đồng chí có ý kiến gì không!” thì chuông cửa vang lên.
Tôi chạy ra mở cửa, Tam Tam hớn hở vào nhà: “Con chào ba mẹ nuôi!” sau đó, “Ối, bác sĩ Cố đến ra mắt ba mẹ vợ rồi à!”
Tôi đỡ trán, không ngờ Tam Tam lại là người đầu tiên lên tiếng về danh phận của Bác sĩ…
Cả nhà lặng như tờ, Tam Tam lại kéo tay mẹ tôi: “Mẹ nuôi, hiệu trưởng Mâu hồi mẫu giáo của bọn con bị trúng gió nằm viện á, bác thương chúng con từ bé đến lớn, định rủ nhau hôm nay đi thăm bác ạ.”
“Ôi vừa mới gặp đợt trước sao tự nhiên…” mẹ đẩy đẩy tôi, “mày vào rửa tay rồi đi nhanh lên.”
Cứ thế tôi bị Tam Tam lôi đi, để lại Bác sĩ một mình chiến đấu với hai dũng sĩ.
Ấn tỉ vỗ vai tôi: “Thế mẹ mày phản ứng thế nào?”
“Vấn đề là ở đấy, mẹ em chẳng đả động gì cả.” Tôi luôn cảm thấy mẹ là một nữ Gia Cát, với IQ cao khủng hoảng, và tính tình thì không được bình tĩnh cho lắm, đặc biệt là những chuyện liên quan tới tôi, phát huy toàn diện, sát thương tối đa. Mà trước nay, thời gian và sức công phá của mẹ luôn luôn là tỉ lệ thuận.
Vì thời gian thăm hỏi bệnh nhân có hạn nên chúng tôi chỉ ghé qua một lúc, khi về đến nhà, ba mẹ đã ngủ trưa. Tôi khẽ khàng đẩy cửa phòng ngủ, Bác sĩ đang đứng cạnh giá sách treo tường, yên lặng xem tranh ảnh, thư từ và đồ lưu niệm khi đi du lịch của tôi. Nghe tiếng mở cửa, anh quay lại khẽ cười dịu dàng.
Giữa nắng rọi ban trưa, tôi thất thần giây lát, trong lòng thoáng câu ca…
I’ve been waiting
I’ve been searching
for a beautiful one like you.
“Em cầu nguyện cái gì mà thành kính thế?” Anh chỉ một bức ảnh trên giá.
Đó là tôi tuổi 17, khoác một chiếc áo khoác to sụ, nhắm mắt nguyện cầu dưới một khối gỗ khắc Đông Ba không rõ tên ở núi tuyết Ngọc Long.
“Em quên rồi.”
Anh ôm tôi từ phía sau, cằm gác trên đỉnh đầu, lặng im không nói.
Tôi cũng thấy là lạ: “Anh sao thế?”
Bác sĩ lắc lắc đầu, nhìn bản đồ đầy chú thích của tôi.
Lặng hồi lâu.
“Anh theo nghề y, gia đình, bạn bè đều làm bác sĩ nên đã quen với cuộc sống như vậy. Có lẽ anh không thể cùng em đi hết 11 tỉnh còn lại trước khi em tròn 35 tuổi.”
Tôi đan ngón tay anh: “Không sao mà.”
“Thế giới quá rộng cho một cuộc đời, mong sẽ có người cùng em đi khắp thế gian.” Tôi đã viết thế trên bìa thư.
“Anh xin lỗi.”
Tôi quay lại ôm chầm lấy anh: “Vậy để em trốn trong lòng anh đi, ở đó có một thế giới còn rộng hơn ngoài kia nhiều lắm.”
Trước kia, em từng muốn đi thật xa, vì em biết mình gần như chưa có gì cả, em không muốn kết thúc cuộc đời với mênh mang trống rỗng trong tâm hồn. Nhưng bây giờ, ở bên anh qua năm rộng tháng dài, cho dù không được đi khắp thế gian em cũng thấy mãn nguyện rồi.
Bác sĩ bảo, đây là lời ngọt ngào nhất anh từng nghe tôi nói.
Ăn tối xong, Bác sĩ bị thầy Lâm điều động ra phòng khách, còn tôi bị mẹ tạm giam trong bếp rửa bát.
Tôi vểnh tai nghe ngóng tình hình chiến đầu ác liệt bên ngoài.
“Bác sĩ Cố là người ở đâu thế?”
“Cháu ở thành phố X ạ.”
“Đợt này xin nghỉ được mấy ngày?”
“Cạch…” mẹ mở cửa bếp, “Từ khi nào?”
“Thầy Lâm xuất viện được một thời gian.”
“Phát triển đến mức nào?”
“Phát hồ tình, chỉ hồ lễ. Nhưng hướng tới kết hôn.”
(Phát hồ tình, chỉ hổ lễ: xuất phát từ “Kinh thi”, ý nói yêu đương nhưng không vượt qua giới hạn lễ giáo.)
“Hai đứa đều nghĩ thế?”
Tôi nhìn mẹ: “Mẹ, Cố Nguỵ rất nghiêm túc.”
Trong phòng khách…
“Hiệu Hiệu nhà bác còn bé lắm… Bác sĩ Cố dự định như thế nào?”
“Cháu hi vọng hai bác có thể ủng hộ chuyện tình cảm của bọn cháu. Chuyện cưới xin đợi đến khi em tốt nghiệp, có công ăn việc làm ổn định. Cháu tôn trọng ý kiến của em.”
——
Bác sĩ: Sao mà không hồi hộp được.
(Em có thấy gì đâu?)
Bác sĩ: Nhờ thầy Lâm giảm sức ép đấy.
(…)