Chương 28: Ghen

Lúc chúng tôi đến nơi, chú rể đang ngồi trong phòng chờ cô dâu trang điểm. Chú rể Địch Kiệt, đã từng gặp trong buổi liên hoan, tính ra phải là đàn anh khóa trên của tôi, làm việc ở phòng thí nghiệm bệnh lý, cô dâu thì ở khoa dược phẩm.

Chú rể trêu: “Trời ơi quyết định dại dột nhất của năm đúng là chọn Cố Ngụy làm phù rể rồi. Đến lúc người ta đăng ảnh lên mạng lại giật tít… Thấy phù rể, cô dâu hối hận…”

Cô dâu bên cạnh mỉm cười không nói, chỉ nhìn tôi từ trên xuống dưới đôi lần.

Lát sau, Cố Ngụy phải đứng cửa tiếp khách với cô dâu chú rể nên tôi ra ngoài bày bánh kẹo cưới với Trần Thông.

“Em dâu, bao giờ mới được uống rượu mừng của hai đứa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn sảnh lớn trang hoàng rực rỡ, hình như chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

“Tính từ bây giờ đi là vừa.” Trần Thông cười nói, “Đàn ông tốt như vậy thời đại này hiếm lắm, nhanh tay lên nhé kẻo đêm dài lắm mộng.”

Tôi cười cười, bỗng thấy hơi là lạ.

Bàn tôi ngồi có hơn nửa là khoa Cố Ngụy nên thỉnh thoảng lại bị trêu ghẹo vài câu, mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì đèn tối dần, MC bắt đầu lên sân khấu. Tôi vô thức nhìn về phía ngưỡng cửa, thấy bóng Cố Ngụy vội vàng biến mất. Đến khi cô dâu chú rể đi lên, anh mới đứng cạnh cửa hông, khuất trong bóng tôi.

Trần Thông ngồi cạnh tôi bỗng chậc một tiếng, cau mày, tôi nhìn theo thì thấy một cô gái đang đứng sóng vai với Cố Ngụy, hình như là phù dâu.

Anh thoáng lướt qua phía chúng tôi, rồi lạnh nhạt nhìn về sân khấu.

Tôi thấp giọng hỏi Trần Thông: “Sao thế?”

Anh ấy và y tá trưởng nhìn nhau, khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Trên sân khấu, cô dâu chú rể đang thề nguyện trong tiếng vỗ tay của mọi người, khuất dưới ánh đèn, Cố Ngụy chống cằm, mím môi, ánh sáng nhập nhòa che dấu biểu cảm của anh nhưng vẫn đủ để tôi cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác này càng trỗi dậy đặc biệt là khi cô dâu chú rể đến bàn tôi mời rượu.
Có thể thấy rõ rằng anh đã say, mắt long lanh nước. Ba mẹ Trần Thông và Địch Kiệt vốn quen nhau nên đôi vợ chồng trẻ vừa tới đã bị chặn: “Lại đây lại đây, tưởng uống một chén là xong chuyện à?”

Địch Kiệt nhìn tôi một cái: “Cậu muốn uống thế nào?”

Tôi còn đang ngạc nhiên sao chú rể hôm nay dễ bảo vậy thì Cố Ngụy đã lặng lẽ chuồn ra cạnh tôi.

Nhìn tai anh đỏ bừng, tôi thấp giọng hỏi: “Anh đã ăn gì lót bụng chưa?”

Bác sĩ gắp miếng nửa miếng bánh bí ngô của tôi bỏ vào miệng: “Chưa.”

Tranh thủ lúc Trần Thông mời rượu, anh chén sạch đồ ăn trong bát tôi.

“Hơ, phù rể làm gì đấy?” Một tên mặt trắng ngồi chếch đối diện hỏi.

Cố Ngụy về đứng cạnh chú rể.

“Tự ý rời khỏi đơn vị thế này thì phải phạt rượu thôi.” Mặt trắng không để yên.

Sau đó…

“Đừng, anh ấy uống nhiều rồi.”

“Ái chà chà, phù dâu đau lòng chưa kìa.”

Mặt Cố Ngụy lạnh băng.

Trần Thông: “Có bỏ cũng chẳng đến lượt mày phạt.”

Mặt trắng im lặng.

Hình như tôi đã nhận ra gì đó. Lúc ngoảnh lại nhìn họ sang bàn khác, ánh mắt tôi và phù dâu chạm nhau, cười xem như chào hỏi rồi quay về ăn tiếp.

“Em dâu ăn nhiều vào, tối còn chăm Cố Ngụy.”

Mời rượu hết một lượt đã không thấy tăm hơi anh đâu. Tôi vừa rút điện thoại thì anh gọi đến: “Anh đang nghỉ trong xe, hơi choáng.”

Thấy vợ chồng Địch Kiệt đã ngồi xuống bàn ăn uống với người lớn, tôi ra khỏi sảnh đến bãi đỗ xe.

Cố Ngụy nhắm mắt nằm tựa vào ghế sau, tôi mở cửa đầu bên kia vào xe, vỗ má anh: “Cố Ngụy?”

Anh “ừ” một tiếng, ôm eo nằm bò lên người tôi.

Nặng chết đi được!

“Bác sĩ, anh say đấy à?”

“…”

“Anh nằm thế này có khó chịu không?”

“Ưm, ngực anh nóng lắm…”

Ngực có nóng nữa em cũng không biến thành tảng băng đâu!

Nghỉ được chừng hai mươi phút thì nhạc chuông điện thoại anh vang lên: “Phù rể, chuẩn bị về tiễn khách ~”

Khi khách khứa về hết đã là mười giờ.

Phù dâu đi đến: “Muộn rồi đừng về nữa, ở đây đặt phòng hết rồi.”

“Thôi.” Cố Ngụy không thích ở bên ngoài, nắm tay tôi tạm biệt vợ chồng Địch Kiệt, “Bọn mình về trước.”

Cô dâu: “Cao Hi thì sao?”

Phù dâu: “Thế tớ đi nhờ xe Cố Ngụy vậy.”

Trong cục diện hỗn loạn này, tôi đành ngắt lời: “Cố Ngụy, em cũng uống rượu.” Không lái xe được.

Cố Nguỵ nhăn mặt: “Lão Địch, phòng chúng tôi số bao nhiêu?”

Trên đường về phòng, Cố Nguỵ hỏi: “Ai mời em uống?”

“Mặt trắng bảo muốn làm quen với em.” Trần Thông không cản được.

Cố Nguỵ nhăn mày: “Lần sau mặc kệ cậu ta.”

Phù dâu cũng bước vào căn phòng ngay cạnh.

Cố Nguỵ tắm xong nằm lật qua lật lại trên giường vì không có quần áo sạch để thay và bụng rỗng sôi ùng ục. Tôi ra cửa hàng tạp hoá gần đó mua sữa chua cho anh, lúc về thấy Cao Hi đang đứng trước cửa phòng.

“Tôi tới đưa ít thuốc giải rượu.”

Cố Nguỵ đón túi đồ trong tay tôi, lạnh nhạt quay vào phòng.

“Trước kia anh ấy dùng thuốc này rồi, hiệu quả lắm.”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn chị, nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay mọi người đều mệt rồi.”

Đóng cửa lại, Cố Nguỵ đang ngồi nên mép giường, mép in một vòng râu sữa, thuốc giải rượu trên bàn vẫn chưa bóc vỏ, tôi không nói gì lẳng lặng vào tắm. Năm nay anh 30 tuổi, giỏi giang thành đạt, tiểu thuyết cũng không viết nổi tình tiết mộng mơ rằng anh sẽ thanh tâm quả dục đợi mình, vậy thì sao phải muộn phiền bởi những chuyện đã qua.

Hôm sau, mọi người cùng ăn sáng dưới nhà ăn. Lúc Cố Nguỵ đi lấy cháo, Cao Hi cũng lấy khay vội vàng đứng lên. Địch Kiệt hơi lúng túng, còn tôi vẫn cúi đầu chăm chú với bát cơm của mình. Nhưng tôi biết, lòng mình vẫn nhoi nhói khi thoáng nhìn qua thấy Cao Hi kéo tay Cố Nguỵ.

Ăn xong tạm biệt vợ chồng Địch Kiệt và cha mẹ hai bên, chúng tôi và Cao Hi về cùng xe. Trong xe hơi ngột ngạt, tôi ngồi ghế lái phụ nhìn cây cối bên đường lướt nhanh qua cửa sổ.

Đến nút giao thông lập thể, Cao Hi nói nhỏ: “Cố Nguỵ, anh đi chậm thôi.”

“Ừ.”

Qua ba cái đèn giao thông, Cố Nguỵ lên tiếng: “Vẫn ở giao lộ chữ T ấy à?”

“Ừ.”

Sau khi Cao Hi xuống xe, chúng tôi không ai nói gì, trong xe chỉ vang tiếng ồn ào của xe cộ ngoài kia.

Vào đường hầm, xung quanh tối dần, tôi quay sang nhìn anh đang lái xe, lòng hơi quặn lại.

Tôi rất giỏi giả vờ ngủ, kĩ năng sinh tồn duy nhất mà đến cả mẹ cũng không nhận ra. Tôi khép mi, dằn những chua cay thua thiệt xuống tận đáy lòng, đến cách nhà một ngã tư mới “tỉnh lại”.

“Dậy rồi à?”

“Ừ.”

“Em mệt à?”

“Ừ.”

Tôi mở cửa, xuống xe, chậm chạp đi về.

Tôi cứ ngỡ rằng mình là một người không có ham muốn chiếm hữu, không bao giờ biết ghen biết hờn, nay mới nhận ra, không phải không có, mà là chưa từng thích ai đủ sâu để đặt nó trong lòng. Nhưng bây giờ, với anh thì khác, tôi không đòi hỏi anh phải giữ khoảng cách với nửa thế giới, chỉ mong sao bạn gái cũ của anh ở một nơi khác, một thành phố khác, một miền trời khác là đủ rồi.

——

Bác sĩ: Ồ, em ghi cả cái này cơ à.

error: Content is protected !!